Sếp Lục? Còn ai ngoài Lục Bách Phàm chứ!
Tử Hi đột nhiên hiểu ra, việc chiếc xe này luôn đỗ trước cổng công ty chờ cô tan làm vốn không hề tình cờ như thế, mà là do Lục Bách Phàm sắp xếp.
Anh từ đầu tới cuối dù không ở cạnh, nhưng vẫn luôn âm thầm làm những việc bảo vệ cô. Vậy mà cô, ngay từ đầu lại cho rằng tên tài xế này là do giàu quá hóa điên mà lái con xe còn hơn một cái biệt thự này đi chở người!
Không cho cô có cơ hội tiếp tục suy nghĩ, chiếc xe phía sau ngày một tăng tốc đuổi theo, đạn không ngừng nả về phía đuôi xe.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn cô cũng sẽ chết.
Tử Hi không nghĩ nhiều, lập tức lấy ra một khẩu súng trong túi xách. Cô nhìn vào kính xe, sau đó đưa tay ra ngoài cửa sổ, bắn ba phát đạn về phía sau.
Bọn người kia không ngờ đến cô cũng có súng, lại không nghĩ đến việc cô có thể dứt khoát nổ súng như vậy, ba phát đạn vừa bắn ra liền trúng vào bánh xe và kính xe.
Chiếc xe mất thăng bằng không ngừng lạn lách, đạn tuy không xuyên qua cửa kính nhưng lại làm nó nứt toét, khiến bọn chúng không thể nhìn thấy gì phía trước.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi sau đó chiếc xe không chịu được liền đâm sầm vào rào chắn.
Tiêu Hạo ngồi cạnh Tử Hi không khỏi đổ mồ hôi, tuy lần đó hắn không cùng ông chủ của mình đến Epilogue cứu cô, nhưng đồng đội xung quanh đều kể lại bà chủ bắn súng rất cừ.
Không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tận mắt, dù không phải cảnh máu chảy đầu rơi, nhưng với việc cô chỉ thông qua kính xe liền có thể bắn chuẩn xác như thế…
Cái này…không biết là hắn đến bảo vệ cô hay cô mới chính là người bảo vệ hắn nữa…
…
Sau sự việc xảy ra hôm đó, Tiêu Hạo luôn theo sát bên cạnh Tử Hi, Tạ Mạnh cũng đã được xuất viện.
Thoắt cái đã đến ngày Lục Bách Phàm trở về.
Tiêu Hạo ở sân bay cảnh giác đi đi lại lại, chỉ cần trong thấy ai nhìn Tử Hi quá năm giây hắn sẽ không biết tốt xấu mà làm vẻ mặt lạnh lùng trừng mắt lại.
Cũng hết cách rồi, ai bảo bà chủ của hắn quá xinh đẹp. Hơn nữa, kể từ sau khi nhìn thấy cô bắn ba phát súng kia, hắn đã quyết định trở thành một trong những người hâm mộ não tàn của cô.
Trái với sự lo lắng đề phòng của hắn, cô gái đứng cạnh lại rất phấn khích.
Tử Hi đeo khẩu trang, mặc kiểu đồng phục học sinh, mái tóc dài được thắt bím hai bên, trong vừa đáng yêu lại có chút tinh nghịch.
Lục Bách Phàm và Phong Tín vừa bước ra khỏi cổng sân bay liền nhìn thấy Tử Hi đứng ở phía xa đang không ngừng vẫy tay gọi: “Anh yêu, em ở đây!”
Xa vợ một tuần, Lục Bách Phàm gần như sắp phát điên. Anh nhanh chóng sải chân tiến về phía cô.
Tử Hi cũng không đứng yên một chỗ, chạy tới bay thẳng lên người Lục Bách Phàm, dùng hai chân kẹp lấy hông anh.
Lục Bách Phàm đỡ lấy cô, nhẹ nhàng đặt lên trán vợ một nụ hôn.
Màng cơm chó này chọc mù mắt hai người đàn ông đứng cạnh, khiến họ không khỏi nhăn mặt nhíu mày.
Phong Tín nhìn cô học sinh trung học đang nằm gọn trong lòng Sếp nhà mình mà luyên thuyên không ngừng, sau đó lại đưa mắt nhìn sang người đàn ông đối diện.
Tiêu Hạo đang đứng như trời trồng, kinh hãi trợn tròn mắt, hắn thiếu chút còn có thể phun ra vài ngụm máu.
Hắn là thật sự chưa thể tiếp nhận được, ông chủ mặt lạnh ra tay tàn nhẫn của hắn đang cười, đã thế còn yêu chiều để cô gái trong lòng không ngừng xoa đầu, nựng má.
Khi còn sống có thể chứng kiến cảnh này, hắn có chết cũng không hối tiếc.
Lục Bách Phàm một chút cũng không nỡ để Tử Hi rời khỏi mình, cứ như thế ôm cô ngồi vào trong xe.
Tử Hi ngồi trên đùi anh, mặt gục vào vòm ngực rắn chắc, tham lam hít lấy mùi gỗ tuyết tùng nhàn nhạt thuộc về người đàn ông này.
Mùi hương này không làm cô thấy khó chịu, ngược lại còn giúp cô bình tĩnh không ít.
Hôm qua vì phải xử lý công việc đến khuya nên Tử Hi bị mất ngủ, nằm trong lòng Lục Bách Phàm, cảm giác ấm áp bao trùm lấy khiến cô ngủ quên mất.
Đến khi cô lần nữa tỉnh lại đã thấy xe được đổ ngay ngắn ở cổng, nhìn cánh cổng to lớn trước mặt, Tử Hi có chút khó hiểu.
Bình thường khi Lục Bách Phàm từ công ty trở về, “con hàng” Lục Hàn Đông đều chạy ra chào đón rất nồng nhiệt. Ngay cả Tạ Mạnh khi nhìn thấy cô cũng luôn miệng gọi “chị, chào mừng về nhà”, thế nhưng hôm nay lại chẳng có ai cả.
Trong lòng Tử Hi đột nhiên dâng lên một nỗi bất an.
Đến khi vào đến cửa, cô vẫn luôn tự trấn an bản thân. Nhưng khoảng khắc Lục Bách Phàm mở cánh cửa ra, Tử Hi biết…linh cảm của cô đã đúng!
Trong căn phòng khách rộng lớn được trang trí đơn giản, Tạ Mạnh cùng Lục Hàn Đông ngay ngắn ngồi ở một góc sofa. Mà ở giữa, một người phụ nữ trung niên đang nhàn nhạt cầm lấy tách trà.