Sau khi trở về nhà một chuyến Tạ Mạnh tiếp tục đến công ty giải quyết một số vấn đề. Hoàn thành xong bản hồ sơ cuối cùng cậu ra siêu thị gần đó mua ít đồ về làm bữa tối.
Dạo gần đây công việc của cậu khá bận, công ty được Tử Hi thu mua trước đó đã được tu sửa lại một chút.
Tuy rằng mấy năm nay ngành địa ốc trong nước có khuynh hướng tuột dốc, nhưng bà chị nhà cậu vẫn luôn không ngừng đầu tư xây dựng các công trình vẫn còn dang dở của công ty.
Người ngoài nhìn vào cho rằng cô là kẻ điên, không hiểu giá cả thị trường, nếu cứ tiếp tục như thế công ty không những sẽ sập mà còn khiến cô phải gánh chịu một món nợ khổng lồ.
Nhưng cho dù người khác nói thế nào, Tử Hi cũng chưa từng thay đổi quyết định của bản thân. Ngay đến Lục Bách Phàm cũng vẫn luôn ủng hộ cô, thậm chí còn không thèm suy nghĩ mà đầu tư một khoảng tiền không nhỏ cho công ty.
Về những việc đó, Tạ Mạnh tất nhiên không có ý kiến, bởi vì ngay chính cậu cũng dùng toàn bộ số tiền mình có để giúp cô. Cậu luôn có niềm tin vào Tử Hi, tin rằng bà chị nhà cậu nhất định sẽ thành công!
Chỉ tiếc là, từ đầu đến cuối số tiền được cậu và vị Lục tổng kia đầu tư đều được Tử Hi hoàn trả nguyên vẹn.
Cô luôn miệng khẳng định bản thân không thiếu tiền, cô có thể lo liệu tất cả.
Tạ Mạnh cùng Lục Bách Phàm cũng hết cách với cô.
Dù rất bận rộn với công việc nhưng kể từ khi sống cùng Lục Hàn Đông, cuộc sống của cậu vẫn luôn rất thoải mái. Người đàn ông này luôn cưng chiều cậu đến cực điểm, cậu cũng ý thức được bản thân mình đã thật sự yêu Lục Hàn Đông.
Sau khi rời khỏi siêu thị, Tạ Mạnh đi tới đường lớn đón một chiếc taxi về nhà. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bả vai cậu đột nhiên bị ai đó vỗ một cái.
Tạ Mạnh chưa kịp phản ứng thì cả cơ thể đã bị kéo mạnh về con hẻm nhỏ phía sau.
Cùng lúc đó tại một căn biệt thự cao cấp.
Lục Hàn Đông sau khi trở về nhà không thấy “vợ nhỏ” của mình đâu, trong lòng liền dâng lên nổi bất an.
Cậu ta chạy sang nhà bên cạnh, lúc này Tử Hi đang cùng Tiểu Bảo xem tivi ở phòng khách.
“Tịch Tử Hi, bà bắt Mạnh Mạnh nhà tôi tăng ca à?”
Nhìn vẻ hớt hải của Lục Hàn Đông, cô khó hiểu lên tiếng: "Tăng ca? Trước giờ làm gì có tăng ca?”
Lục Hàn Đông cau mày: "Thế sao giờ này em ấy vẫn chưa về…”
Tử Hi đưa mắt nhìn Lục Hàn Đông, hai người không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra.
Kết quả, đầu dây bên kia đều không bắt máy…
Lục Hàn Đông xoắn lên, tức giận đến mất cả bình tĩnh.
Cuối cùng, khi cậu ta kiểm tra lại camera gần công ty nhìn thấy được Tạ Mạnh bị một gã đàn ông to béo kéo vào con hẻm phía sau. Cơn thịnh nộ trong người lập tức bùng phát, cậu ta mắng một tiếng sau đó lên xe phóng đi.
Tử Hi vốn định đi cùng nhưng cô không thể để Tiểu Bảo ở nhà một mình, chỉ đành cắn răng ở lại.
Tạ Mạnh bị quăng về bức tường phía sau, thân thể bị đập mạnh khiến cậu nghiến răng một cái.
Còn chưa kịp định thần lại thì gã đàn ông to béo kia đã kéo cậu đè xuống thân, bàn tay to lớn của gã xóe toạt chiếc áo sơ mi trên người cậu.
Tạ Mạnh không phản ứng, gã đàn ông kia thấy vậy càng bị kích thích, gã gào lên sung sướng: “Ngoan, để ông đây cho mày biết thế nào là khoái lạc!”
Nghe được câu này, ánh mắt Tạ Mạnh đột nhiên trở nên hung ác, cậu quát lớn: “Bỏ ra!”
Nghe tiếng quát, tên biến thái thoáng kinh hồn rồi tức giận đấm vào má cậu một cái rõ mạnh. Máu từ khóe miệng Tạ Mạnh bắt đầu chảy ra, kèm theo đó tiếng cười trào phúng của gã biến thái: “Haha, chờ ông đây chơi sướng sẽ thả mày ra!”
Khi tay gã đàn ông vừa chạm vào thắt lưng Tạ Mạnh, cậu liền không chút do dự mà túm lấy gáy gã, đem đầu gã đập mạnh xuống đất.
Chỉ là lực không lớn, nhưng cũng đủ để tên biến thái kêu đau một tiếng.
Gã đàn ông lăn sang bên cạnh, nhanh tay chộp lấy chai bia rỗng nằm gần đó đập mạnh vào đầu Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh vốn đang đứng dậy lại bị cơn đau từ sau gáy làm cho lảo đảo.
Cậu thầm mắng một tiếng, đã lâu không luyện tập, thân thể này của cậu đã trở nên kém cỏi hơn rất nhiều.
Cậu nhìn tên béo núc kia nở một nụ cười, chỉ là nụ cười này không có chút độ ấm: “Mẹ nó! Ông đây nói cho mày biết, cả đời này ông chỉ nằm dưới thân một người duy nhất!”
Nói xong, Tạ Mạnh dùng tay đấm túi bụi vào mặt gã, vừa đấm vừa hét lớn: “Ông đây là người của Lục Hàn Đông, là người của Lục Hàn Đông, có nghe rõ chưa!!!”
Tên biến thái bị đấm đến đầu óc choáng váng rồi cứ thế gục xuống nền đất.
Tạ Mạnh thở hắt một hơi, cậu cảm thấy hình tượng ngoan ngoãn, hiền lành mà bản thân gây dựng bao lâu nay trong chớp mắt đã đổ sụp.
Lại cảm thấy bây giờ chắc chắn Lục Hàn Đông đang rất lo lắng khi không thấy cậu ở nhà, cậu phải nhanh chống trở về.
Đúng lúc Tạ Mạnh vừa xoay người liền nhìn thấy người kia đang sững sờ đứng phía sau mình, cậu hốt hoảng lắp bắp nói: “Hàn Đông…”
Lục Hàn Đông không trả lời, hai mắt vằn lên tia máu, tiến đến gắt gao ôm lấy cậu vào lòng: “Xin lỗi, là tôi đến trễ!”
“Không trễ, rất đúng lúc…” vừa thấy người trong lòng, cả người Tạ Mạnh không chút sức lực mà ngã xuống.
Nhìn cậu thanh niên đầu bị rách một mảng lớn, tròng mắt Lục Hàn Đông chợt co rút lại, nhanh chóng bế người lên xe rồi lao đến bệnh viện.