Sáng nay Tử Hi không có việc gì quan trọng nên cô đã đưa Tiểu Bảo đến trường.
Vì thân phận đặc thù nên Lục Bách Phàm rất hiếm khi xuất hiện ở đây, thường ngày ngoài Lưu quản gia ra thì chỉ có mỗi Phong Tín là vẫn hay đưa đón Tiểu Bảo.
Có lẽ vì thế nên khi nhìn thấy Tử Hi ôm Tiểu Bảo đi đến, cô giáo chủ nhiệm đã rất sửng sốt.
Trước nay ngoại trừ một lần hiếm hoi mơ hồ nhìn thấy ba của đứa bé này ra thì cô giáo chưa một lần gặp qua mẹ thằng bé.
Hơn nữa theo những gì được biết, ba mẹ của đứa trẻ này hình như tình cảm không tốt cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau, ngay cả trong học bạ của Tiểu Bảo cũng không có bất kì thông tin gì liên quan đến mẹ thằng bé.
Thế nên cô giáo Lý thật sự có chút tò mò, liền tiến đến bắt chuyện: “Chào cô, tôi là Lý Hâm, cô giáo chủ nhiệm của bé Lục Hạo Hiên.”
Tử Hi đang bế Tiểu Bảo cũng lịch sự gật đầu chào một cái: “Chào cô, cô Lý, tôi là mẹ của bé Hạo Hiên.”
Vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng khi chính tai nghe được từ “mẹ” này vẫn khiến cô giáo Lý có chút không thích ứng kị.
Người phụ nữ trước mặt này ăn bận rất đơn giản lại chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Một cô gái trẻ như thế thật sự đã làm mẹ?
Nhận thấy mình thất thố, cô giáo Lý nhanh chống lấy lại tinh thần: “Vậy thì tốt rồi, tôi có chuyện cần trao đổi với phụ huynh của bé.”
Giọng điệu của cô giáo tràn đầy nghiêm túc khiến Tử Hi cũng vô thức căng thẳng.
“Là thế này, ba ngày nữa trường có tổ chức một buổi cấm trại trong rừng, cần phụ huynh của các bé đi theo. Vì có một số thông tin cần phổ biến nên tôi phải liên lạc với cha hoặc mẹ của các bé…”
Nói đến đây cô giáo Lý ngập ngừng không biết có nên nói tiếp hay không nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói: “Ban đầu tôi có gọi cho chồng cô…nhưng đều bị dập máy…”
Tử Hi cau mày, gọi điện cho “chồng cô”? Tức là gọi cho Lục Bách Phàm?
Cô giáo thấy vẻ mặt cô không tốt liền nghĩ mình nói sai, cho rằng hai người đã ly hôn hoặc không có quan hệ gì với nhau nữa.
Cô giáo Lý định nói lại thì Tử Hi đã lên tiếng: "Vâng, chắc do chồng tôi bận quá. Vậy, cô Lý có thể nói với tôi trước, đợi lát nữa về tôi sẽ nói lại với anh ấy.”
Sau khi nghe cô giáo dặn dò một số việc cần thiết, Tử Hi quyết định đi đến Lục thị một chuyến.
Khi vừa bước chân đến công ty, nhân viên bên trong đã rất niềm nở chạy ra bắt chuyện với cô.
"Nhà thiết kế Tử, cô lại đến giao bản thảo à~”
"Tôi nói này cô Tử, sao càng ngày cô lại càng đẹp lên thế!”
“Chị Tử Hi, ôm em một cái đi~~”
Từ sau khi show thời trang diễn ra, Tử Hi vẫn thường hay đến Lục thị giao bản thảo. Trước đây nhân viên trong công ty có chút dè chừng đối với cô, nhưng từ khi nhìn thấy cô cùng thư ký Trình không choàng vai thì lại ôm eo nói chuyện thân mật thì mọi người cũng bắt đầu làm quen với cô, bây giờ thỉnh thoảng mọi người còn cùng đi ăn với nhau.
Sau khi tạm biệt mọi người Tử Hi mới vào thang máy lên phòng Tổng giám đốc.
Dưới đại sảnh công ty vẫn chưa bớt ồn ào.
"Nữ thần của tôi thật sự quá đẹp!”
“Tôi cảm thấy cô ấy càng ngày càng trẻ đi! Giống như lão hoá ngược vậy!”
“Đúng đó đúng đó, tôi thật sự sắp bị vẻ đẹp của cô ấy bức chết rồi!”
“Tôi muốn được hẹn hò với chị Tử Hi~”
Câu nói này vừa dứt, tất cả nhân viên không hẹn mà đều nhìn về một hướng.
Lễ tân Kim bị nhìn đến hoảng hốt: "Đừng nhìn tôi như thế, ai mà chả có ước mơ chứ!?”
Một nữ nhân viên khác đi đến búng vào trán cô ta một cái: “Mơ như cô thì ai mà chả muốn!”
Lễ tân Kim bị búng đến mếu máo, nhưng cũng không phản bác lại. Quả thật, chỉ cần là đàn ông, không, chỉ cần là người thì đều sẽ chết mê chết mệt trước sắc đẹp của Tử Hi thôi!
Mà, đây cũng chính là điều khiến Lục Bách Phàm đau đầu nhứt óc. Công ty thì dễ giữ nhưng vợ lại không như thế!
Tử Hi đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, đưa tay gõ nhẹ hai lần, bên trong liền vang lên tiếng trả lời.
“Vào đi.”
Lục Bách Phàm nghiêm túc kiểm tra công văn, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên xem người vừa vào là ai.
Năm phút trôi qua trong im lặng, anh đợi mãi vẫn không nghe ai báo cáo, bất đắc dĩ mới ngẩng đầu lên. Gương mặt lạnh lùng vừa nhìn thấy cô liền như gió xuân ấm áp, mềm mại hơn rất nhiều.
Lục Bách Phàm xoay ghế, lấy tay vỗ nhẹ lên đùi mình: “Sao không gọi anh?"
Tử Hi cũng hiểu ý đi đến bên cạnh sau đó ngồi xuống, đưa tay vòng qua cổ Lục Bách Phàm, mỉm cười nói: “Vì thấy anh đẹp trai quá a~”
Không đợi anh trả lời cô liền nói tiếp: "Hôm nay lúc đưa Tiểu Bảo đi học, cô giáo Lý nói với em ba ngày nữa trường có lễ cắm trại, có một số việc cần phải bàn bạc với phụ huynh. Nhưng gọi mấy lần đều không thấy anh nghe máy…”
Nghe cô nói vậy vẻ mặt của Lục Bách Phàm nhất thời rất khó diễn tả, hiển nhiên là anh có nhận được ba cuộc gọi.
Có điều lúc đó thật sự anh rất bận, hơn nữa năm chữ “cô giáo của con trai” là thứ nằm ngoài khả năng ứng phó của anh.
Lục Bách Phàm suy nghĩ một chút sau đó mới hỏi: “Thế nào?"
Tử Hi nhìn anh không chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể cùng Tiểu Bảo đến đó được không…”
Lần đầu vợ đưa ra yêu cầu, Lục Bách Phàm đương nhiên sẽ không từ chối nhưng nhìn vào gương mặt sợ sệt có chút dè chừng của cô, anh bất đắc dĩ muốn cười một cái: "Không cần lo anh sẽ quá sức, gần đây công việc không nhiều, có thể đi!”
Tử Hi bị ánh mắt cưng chiều của anh làm cho đầu óc có chút mụ mị, đến khi môi Lục Bách Phàm đã gần kề, thì có người đột nhiên vặn tay nắm cửa…