Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 51: Vòng cổ




Sau khi đưa Tử Hi và Tiểu Bảo vào nhà, Lục Bách Phàm nhận được điện thoại của Lục Hàn Đông hẹn anh tới quán bar.

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt hai người đàn ông ưu tú ẩn hiện trong bóng tối.

Lục Hàn Đông nhìn anh mình, bao năm qua số lần hai người cùng nhau trò truyện không hề vượt quá năm đầu ngón tay nhưng tình cảm vẫn luôn rất tốt.

“Anh Hai.”

“Ừ?”

Không khí trong phòng có chút ngột ngạt, Lục Hàn Đông ngưng vài giây sau đó mới nói tiếp: "Em thích Tạ Mạnh, là thật sự thích em ấy.”

Đối với lời thú nhận này của em trai, Lục Bách Phàm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào người trước mặt.

Lục Hàn Đông thích Tạ Mạnh, điều này anh đã biết từ lâu, lớn lên cùng nhau khiến anh hiểu rõ người em trai này hơn ai hết. Nếu đã là hạnh phúc em trai mong muốn tất nhiên anh không có ý kiến.

Hơn nữa từ nhỏ đứa em này của anh đã rất cố chấp, điều này làm Lục Bách Phàm khá yên tâm. Bởi vì anh biết, một khi đã chọn Lục Hàn Đông tuyệt nhiên sẽ không phản bội.

Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Lục Bách Phàm, sự nhẹ nhõm lấn át con người Lục Hàn Đông.

Trong căn phòng rộng lớn, giọng nói êm dịu của hai người đàn ông như một bản hòa tấu vang lên giữa không trung.



Tại một căn biệt thự xa hoa Thành Đô.

"Cái gì!!!”

Tiếng gào thét của Lục Hàn Đông vang vọng khắp nhà.

Cậu ta cảm giác thần kinh của bản thân sắp bị nổ tung rồi, đêm qua còn tưởng Lục Bách Phàm vì chịu kích thích nên nói đùa. Thật không ngờ Tử Hi thế mà đã thật sự trở thành chị dâu của cậu ta.

Đáng sợ! Quá đáng sợ!

Tử Hi cùng Tạ Mạnh ngồi ở salon trong phòng khách chậm rãi ăn bánh uống trà, cô cũng đã nghe được chuyện của hai người họ.

Một điều tất nhiên là cô sẽ không phản đối, thậm chí còn có chút phấn khích.

“Chị, chuyện của công ty…” Tạ Mạnh có chút lo lắng về chuyện này, hôm trước đã thất hứa với cô một lần rồi.

“Cũng không phải chuyện gấp, đợi sức khỏe cậu ổn định đã.” Tử Hi bỏ ly trà trong tay xuống, ngước mắt nhìn cậu thanh niên ăn mặc kính đáo trước mặt, mỉm cười nói: “Tiểu Mạnh, cậu nhất định phải thật hạnh phúc!”

Trong lòng Tạ Mạnh như có thứ gì rơi độp một cái, ấm áp đến lạ lùng.

Ngay từ những giây phút đầu tiên gặp gỡ, Tử Hi đã xem cậu như em trai mà đối đãi. Nếu thực sự có được một người chị gái như vậy, cậu nguyện cả đời ở bên tên khó ưa Lục Hàn Đông.

Bên ngoài cửa sổ, những hạt tuyết bắt đầu rơi xuống làm tâm trạng Tử Hi cũng theo đó mà có chút lạnh đi.

Lục Hàn Đông có thể vì tình yêu mà không màn đến việc Tạ Mạnh là nam hay nữ. Nhưng Lục Bách Phàm liệu có thể vì tình yêu mà không màng đến việc cô vốn đã không còn trong sạch hay không?

Cô biết bản thân yêu Lục Bách Phàm nên mới quyết định ở bên cạnh anh, nhưng liệu khi biết được cái quá khứ tối tâm kia, anh còn có thể yêu cô được nữa không?

Sau khi Tạ Mạnh cùng Lục Hàn Đông trở về nhà, Tử Hi vào phòng tắm thả mình vào bồn nước.

Từ khi mẹ cô mất đến khi tia sáng duy nhất cũng rời bỏ cô, cuộc sống này vốn đã không còn ý nghĩa.

Tưởng chừng như quãng đời còn lại sẽ nhàm chán đến vô vị, thế nhưng cùng một lúc hai mặt trời lại đến bên cô, kết thúc chuỗi ngày nhạt nhẽo đó.

Ánh sáng quá nhiều khiến Tử Hi không muốn mất đi, nói cô tham lam cũng được, nói cô ích kỷ cũng không sao, cô đơn giản chỉ là muốn sống.

Qua một lúc, hai mắt Tử Hi nhòe dần vì hơi nước, cô nhìn thấy mẹ, nhìn thấy rất nhiều kỷ niệm.

Rồi hình ảnh vụ tai nạn năm đó xẹt qua khiến cô bừng tỉnh.

Trong bồn tắm tràn ngập máu, rất nhiều máu, mùi máu tanh tưởi sọc thẳng vào mũi.

Tử Hi hoảng hốt nhắm chặt hai mắt, sau đó can đảm nhìn lại lần nữa, mảng máu to lớn lúc nãy giờ đây chỉ còn một màu trắng trong.

Không biết bản thân đã ngâm nước bao lâu, chỉ biết lớp da ở các đầu ngón tay và ngón chân đã nhăn nheo đến biến dạng.

Tử Hi cười khinh một cái: “Vẫn còn sống…”

Cô thay đồ trở về phòng rồi ngồi thừ ở bàn trang điểm rất lâu.

Ánh nắng nhàn nhạt ấm áp của buổi chiều khiến Tử Hi lấy lại chút ý thức, cô lấy trong ngăn tủ ra một chiếc hộp nhung, bên trong là một sợi dây chuyền ngọc bích.

Đây là vật mẹ cô khi trước vẫn luôn cất giữ cẩn thận đến lúc qua đời đã trao lại cho cô, nó không phải là một mảnh ngọc bích nguyên vẹn mà chỉ là một mảnh nhỏ như được bẻ ra từ một khối ngọc nguyên bản. Ngay đến chính bản thân mẹ cô cũng không biết vì sao lại có nó nhưng bà không nỡ bán đi.

Tử Hi lân la sợi dây một chút rồi trực tiếp đeo lên cổ.

Ngay tại khoảnh khắc đó, cô thật sự không thể ngờ rằng chính chiếc vòng cổ này sẽ là thứ phanh phui một sự thật bị che giấu suốt hơn bốn mươi năm.