Nợ Em Một Hôn Lễ

Chương 22: Chị dâu




Tử Hi vốn đang ở Lục Thị, nhận được điện thoại liền nhanh chóng đến nơi.

Cô đi đến căn phòng được gửi trong ảnh.

“Cạch.”

Tử Hi vừa vào cửa đã bị Lục Hàn Đông túm lấy: “Cuối cùng bà cũng tới. Đây, giúp tôi xem cái này có thể sửa lại không?”

Nhìn thấy món đồ trong tay, vẻ mặt Tử Hi khó coi đến cực điểm.

Bộ lễ phục màu đỏ rượu với những bông hoa thêu tay tỉ mỉ trãi dài khắp thân váy, chưa kể đến hoa văn thì giá trị của loại vải này cũng đã không nhỏ, đây chắc chắn là đồ được làm riêng.

Chỉ là, phần vai áo của bộ lễ phục này đã bị cắt đến không biết biến thành cái dạng gì nữa, kiểu cắt xén bất quy tắc này vừa nhìn là biết cố ý vì dù có chỉnh sửa thế nào cũng sẽ để dấu vết rõ ràng.

Tử Hi có chút không biết phải làm thế nào, đính thêm trang sức để che lại đường may hoặc là cắt bỏ hoàn toàn phần vai áo?

Nhưng các phương án này ngay lập tức đã bị cô bỏ qua, bởi vì loại vải và kiểu dáng của bộ lễ phục này quá đặc thù nên những cách trên không khác nào phá hỏng nó.

Suy nghĩ một chút cô liền hỏi: “Chỗ này có kho trang phục không?”

Quản lí Hoa nghe vậy thì hơi mất bình tĩnh nói: "Có, có, để tôi dẫn cô đi!”

Dù không biết Tử Hi là ai nhưng người do Lục Ảnh Đế gọi đến thì chắc chắn không phải tầm thường.

Lục Hàn Đông cũng đi theo, vừa đi vừa kể: “Lúc trước Minh Châu và Lâm Trạch Diễn có gặp nhau, gã ta có chút hâm mộ em ấy, muốn mời em ấy ăn một bữa cơm. Thế mà cô “em gái” của bà lại ghen tuông rồi kêu người làm ra chuyện bỉ ổi này!”



Nếu là Tử Minh Nguyệt thì Tử Hi có thể phần nào hiểu được, bởi vì Lâm Trạch Diễn chính là mạng sống của cô ta. Không riêng gì cô mà tất cả những người dám bén mảng tới đều sẽ bị Tử Minh Nguyệt cảnh cáo.

Có điều chuyện của nhà họ Tử cô cũng không để tâm, chỉ là nghe Lục Hàn Đông kể một chút về nguyên nhân.

Mà Minh Châu được cậu ta nhắc đến nghe có chút quen. Vì ban nãy khá gấp nên cô không để ý, còn chưa kịp chào hỏi ai.

“Minh Châu ông vừa nói là nữ minh tinh đang nổi nhất hiện nay --- Lạc Minh Châu?”

Nghe Tử Hi hỏi vậy Lục Hàn Đông làm ra vẻ đương nhiên: “Đúng, chính là em ấy!”

Em ấy? Giọng điệu của con hàng này nghe có vẻ rất thân thiết, hệt như biết rất rõ về đối phương.

“Này Lục thổ hào, nữ minh tinh họ Lạc đó có quan hệ với Lục gia sao?”

Cùng lắm thì là vậy đi! Nhưng phản ứng của Lục Hàn Đông lại vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.

“Ha ha ha ha, bà đoán đúng rồi đó! Minh Châu là đứa em họ nhỏ bé xinh đẹp của tôi, tuy đôi lúc có hơi đanh đá nhưng lại rất tốt bụng…” đã lượt chín ngàn chín trăm chín mươi chín từ.

Dưới sự tra tấn của Lục Hàn Đông, cuối cùng cũng đến kho trang phục. Không hổ là Hi Thần, trang phục ở đây tựa hồ đều mới cả, cũng được phân chia rất rõ ràng.

“Cô Tử, tôi đã hỏi qua. Trang phục ở đây cô cứ tùy ý sử dụng!”

Nghe quản lí Hoa nói vậy, Tử Hi cũng không khách sáo, liền bắt tay vào tìm kiếm.



Một lúc sau, cô lấy ra cái áo choàng được treo trên giá gần đó. Nó có chất liệu khá tương đồng với loại vải này, chỉ là có chút mỏng.

Ngắm nghía xong Tử Hi lên tiếng nói: “Chuẩn bị cho tôi vài thứ…”

……

Sáng hôm sau.

Khắp các trang tin lớn nhỏ trong nước đâu đâu cũng là hình ảnh Lạc Minh Châu một thân lễ phục đỏ rượu ôm sát, phô bày đường cong cơ thể hút mắt trong tuần lễ thời trang tối qua.

Bộ lễ phục xa hoa tỉ mỉ đến từng chi tiết được tô điểm bằng một tà áo dài khoảng hai mét mang màu sắc sáng hơn.

Lúc chỉnh sửa, Tử Hi không may hai phần này lại với nhau mà là thắt chúng lại. Vì dù thế nào cũng không giấu được khuyết điểm nên cô sẽ lấy điểm yếu này biến thành điểm sáng. Hai phần vải đan xen nhau trong vừa đối lập lại vừa dung hòa.

Bởi vì bộ lễ phục nguyên bản không có đuôi, hơn nữa người thiết kế chú trọng vào chi tiết thêu trên vải nên nhìn tổng thể trang phục khá đơn giản, việc thêm áo choàng phía sau không làm mất đi vẻ cổ điển vốn có mà thậm chí còn làm nó trong nổi bật hơn.

Lạc Minh Châu ngồi trên ghế xoay, nhìn ngắm bản thân không khác gì tiên nữ tối qua mà không ngừng cảm thán. Sau đó liền lấy điện thoại gọi cho Lục Hàn Đông.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy: “Sao thế?”

Lạc Minh Châu cũng không câu nệ mà hỏi thẳng: “Anh, cô gái hôm qua rốt cuộc là ai vậy?”

Lục Hàn Đông: "Cô ấy là chị dâu của em đấy…anh đang có việc, cúp máy trước nhé!”

Lạc Minh Châu nhìn màng hình điện thoại, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Chị dâu? Chị dâu…thì ra là vậy!”