Nợ Em Một Hạnh Phúc

Chương 8




“Đã lâu không gặp, emkhỏe không?”. Anh thật không ngờ cô lại gọi điện thoại cho anh, cũng thật khôngngờ, một thời gian dài sau gặp lại, chỉ có thể bình thản hỏi một câu như vậy.

Cô từng là người con gáianh yêu đến điên cuồng, đã làm tim anh đau đớn đến tê liệt. Gần 9 tháng, biểnvẫn thế, trời vẫn thế, vẫn là hai người, thế nhưng…

Khi quay đầu lại, khônggió, không mưa, cũng không còn tình.

Anh nhìn đồng hồ. Gần 7giờ, Thải Lăng đang đợi anh, bọn họ hẹn nhau 8 giờ.

Rốt cuộc cô làm sao vậy?Gọi anh ra đây, nhưng lại không nói gì, bảo anh cùng cô uống rượu, giống nhưtrước kia…

Trước kia? Khoảng thờigian đó, không thể quay lại, là do cô lựa chọn, tự tay vứt bỏ…

Anh không uống với cô,chỉ im lặng nhìn cô uống từng ngụm từng ngụm bia vào miệng. Bốn lon bia rỗng bịvứt lăn lóc bên cạnh, định mở lon thứ năm, anh lấy tay ngăn cô, “Tuệ, em uốngnhiều rồi”.

Ngoài dự đoán, cô quaylại nắm lấy anh, không chờ anh chuẩn bị tâm lí cho tình huống này, vội hôn chặtmôi anh.

Anh kinh ngạc.

Nụ hôn của cô rất cuồngnhiệt, dường như cố ý muốn để lại dấu vết trên người anh, không cho phép anh dễdàng quên đi, trong lúc môi răng quấn quýt ấy, nếm được vị nhàn nhạt của rượu,cô cắn mút môi anh đến đau nhức.

Anh đẩy cô ra, thở nhẹ,“Tuệ, em làm gì vậy?”.

Cô không để ý đến câu hỏicủa anh, vẫn tiếp tục hôn sâu, cố ý đốt cháy anh.

Quan Nghị bị cô làm chotâm tình hoảng loạn, nghiêng đầu tránh đi nụ hôn của cô, cô mặc kệ, thuận thếhôn xuống cổ anh.

“Quan, quay về bên em,được không. Chúng ta làm lại từ đầu…” tiếng nói nỉ non mờ hồ truyền đến tai,nhưng anh không dám chắc mình nghe đúng như vậy.

Cô, sao cô lại…

Nếu là trước kia, anh sẽmừng như điên không nói thành lời, nhưng hiện tại…

Hiện tại, anh có ThảiLăng, có một lời hứa đang chờ được thực hiện.

“Tuệ, anh không thể, anhđã có…”

Cô như không nghe thấy,ngăn chặn môi anh, lại hôn, dây dưa, hai tay vội vàng cởi bỏ nút áo anh, thamlam hôn dần xuống…

Suy nghĩ bị hành động củacô làm xáo trộn, đầu óc hỗn loạn, nhớ tới Thải Lăng rất thích hôn anh như vậy,ở cổ và ngực anh cố ý cắn cắn tạo thành những vết hồng nho nhỏ, sau khi thựchiện được mưu kế, vui vẻ tươi cười đắc ý như một đứa trẻ…

Anh chấn kinh, lấy tayđẩy cô, chật vật, kinh loạn lùi sau mấy bước, tránh đi dây dưa.

Dưới ánh trăng, đôi mắtngấn lệ của cô nhìn anh, anh không dám nhìn lại, dời tầm mắt, điều chỉnh hôhấp.

Anh cười khổ. Đã từng,anh khát khao có được cô hơn bất cứ ai, cảm xúc này bị chôn chặt dưới đáy lòng,cho đến bây giờ vẫn ảnh hưởng đến anh, không thể để như vậy, anh dứt khoát cựtuyệt cô.

“Anh… không cần em nữa?”.

Tiếng nói ai oán truyềnđến, Quan Nghị cực kì kinh ngạc.

Nói như vậy, vừa rồi côquả thật muốn ở nơi này hiến thân, không phải do anh nghĩ quá đà?

“Anh đã… không còn thươngem sao? Ngay cả anh cũng không muốn em, ngay cả anh cũng không muốn em …” côthì thào tự nhủ, cầm lon bia, ngửa đầu lên uống.

“Tuệ… em đừng như vậy”với tay đoạt lấy lon bia, ngăn cản hành động tự ngược đãi mình của cô. Giờ phútnày cảm xúc của cô quá mức cuồng loạn, anh có thể cảm nhận được.

Từng đặt quá nhiều tìnhcảm vào cô nên anh không có cách nào khác, anh không thể bỏ mặc cô lúc này.

Cô quay người bám vào vaianh, ở trước ngực anh khóc nức nở thành tiếng.

Anh nhẹ giọng thở dài, vỗnhẹ lưng cô, “Đã xảy ra chuyện gì? Anh ta đối xử với em không tốt?”

Nước mắt của cô, cho đếnbây giờ đều là vì người con trai kia.

“Anh ấy… anh ấy khôngthương em, anh ấy vốn dĩ không thương em, anh ấy chỉ lợi dụng em… Em thật ngungốc, cứ tin tưởng là anh ấy thật lòng, từ đầu tới cuối, em chỉ là một con ngốcbị anh ấy lừa…”.

Thì ra là thế. Thảo nàođêm này cô thất thường như vậy.

“Đến bây giờ em mới nhậnra, trên đời này nếu có ai thương em nhất thì cũng chỉ có anh, nhưng em lại làmtổn thương anh như vậy… Thực xin lỗi, thực xin lỗi, chúng ta bắt đầu lại lầnnữa được không? Lần này, em sẽ rất quý trọng, sẽ hết lòng đáp lại tình cảm củaanh, em sẽ, em sẽ trở thành một người con gái đáng để anh yêu…”.

Quan Nghị im lặng nghe,lồng ngực thu hết nước mắt của cô, tựa như vô số lần trước đây.

Từng là người con gái anhthương sâu đậm, thấy cô đau khổ hối hận, nội tâm không thể thờ ơ. Nếu cô sớmnói với anh như vậy, có lẽ kết cục của bọn họ cũng không thành ra thế này,nhưng là hiện tại…

Vì sao người ta luôn tỉnhngộ muộn màng như vậy, ngay sau khi mất đi?

“Thật xin lỗi, Tuệ. Anh …không thể”.

“Không thể?” cô kinhkhiếp nâng lên hai mắt đẫm lệ, “Là vì, trong lòng anh đã có người thay thế vị trícủa em?”.

Anh trầm mặc.

“Bạn gái? Hai người hẹnhò?” cô lại hỏi.

Bạn gái? Anh bị hỏi khó.

Bọn họ chưa từng trựctiếp khẳng định mối quan hệ này, bởi vì cô nói sẽ chờ anh, chờ anh thật lòng,chờ anh hứa hẹn.

Không có hứa hẹn, vậyquan hệ của bọn họ phải định nghĩa như thế nào? Bạn bè? Tri kỷ? Bạn tình?

Từ cuối cùng làm anh chấnđộng. Không, anh tuyệt đối không thể đặt hai chữ tồi tệ này lên người cô.

“Đúng là bạn gái” anh trảlời vô cùng kiên định.

“Anh yêu cô ta chứ? Nóicho em biết, anh yêu cô ta giống như yêu em lúc trước? Anh thật sự có thể quênhết về em, toàn tâm toàn ý yêu cô ta sao?”.

Anh có thể không? QuanNghị không cách nào trả lời được.

Một đoạn tình cũ đã khắcdấu quá sâu dưới đáy lòng, anh không thể trong chốc lát mà quên sạch, nhưng timanh hiểu rất rõ, người anh nên thật lòng đối đãi là ai.

“Cô ấy đối với anh tìnhthâm ý trọng. Anh không thể phụ cô ấy”.

“Tình thâm ý trọng… Ha haha! Hay cho cái gọi là tình thâm ý trọng…” cô bỗng dưng cười lớn, cười đến chảynước mắt, “Lạc Thải Lăng, cô thật là độc, cô khiến cho hai người đàn ông đềumột lòng một dạ với cô, tôi thua thật thảm…”.

Quan Nghị nhíu mày “Embiết cô ấy?”.

“Biết? Ha, em đâu chỉbiết, cái tên này là ác mộng của em” cô ngừng cười, lau đi nước mắt, dùng ánhmắt hết sức nghiêm túc nhìn anh, “Anh có biết ‘tình thâm ý trọng’ của cô ta lànhư thế nào không? Là dùng bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào, lấy sự thương tổn củangười khác để đổi lấy! Cô ta bảo người đàn ông yêu cô ta tiếp cận em, khiếnchúng ta chia cách, thừa dịp anh đau lòng mà tiếp cận anh, đạt được những thứcô ta muốn… Mưu kế thâm hiểm như vậy, em cảm thấy không bằng, nên em sẽ bại thêthảm”.

“Tuệ…” liên tiếp lên án,anh nhíu mày nghe.

Hình dung người khiatrong lời nói của cô, là Thải Lăng?

Không, thế nào anh cũngkhông tin, anh biết Lạc Thải Lăng khéo hiểu lòng người, luôn có ánh mắt chânthành thẳng thắn, sẽ không phải loại người hay bày mưu tính kế. Nhưng anh cũngbiết, quen Thiên Tuệ đã sáu năm có lẻ, cô không phải người chuyên bịa đặt gâysự, tuy có nhiều lúc tùy hứng, nhưng việc chửi bới người khác, cô tuyệt đốikhông làm.

Vậy… những lời tố cáo nàyrốt cuộc là như thế nào?

“Đúng vậy, cô ta đoạtđược những thứ cô ta muốn, nhưng còn người khác thì sao? Cô ta có nghĩ đến cảmnhận của người khác hay không? Cô ta lợi dụng chân tình của người đàn ông yêucô ta, cô ta giẫm đạp lòng tự tôn của em, còn anh… cũng bị cô ta mưu tính, côta khiến anh cảm thấy áy náy, không thể không đáp lại…” nói xong lời cuối cùng,nước mắt rơi theo gò má, cô chôn mặt trong lòng bàn tay, bất lực khóc thất thanh.

Cô thà là Đỗ Phi Vânkhông tiếp cận cô, không cho cô một hy vọng vào tình yêu gì cả, ít nhất cô còncó thể đứng từ xa nhìn anh, hâm mộ anh, cho dù chỉ là giấc mơ khó thành sựthật, cô vẫn có thể ôm ấp hy vọng, chờ mong đến một ngày được cùng anh sánh đôi,bất kể thế nào đều tốt hơn hiện tại…

Mộng tan vỡ, tuyệt vọngmà nhận rõ anh vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô, tình cảm của cô, chính là côngcụ để anh giúp người con gái anh yêu. Hiện thực quá tàn nhẫn, hung hăng nhụcnhã tấm chân tình của cô.

Thảo nào! Thảo nào anhđối với cô thế nào vẫn thiếu một chút nhiệt tình, dịu dàng, săn sóc nhưng lạikhông có cảm giác thân thiết giữa những người yêu nhau, ngay cả hôn nhau cũngâm ấm, không cảm nhận được tình yêu nồng cháy.

Cô đã hơn một lần nghingờ, anh rốt cuộc có yêu cô hay không?

Lấy vấn đề này đến hỏianh, anh cười cười vuốt ve cô “Đây là sự lo được lo mất của những cô gái khiyêu như lời đồn đại sao, giờ anh đã biết rồi!”.

Nói vài ba câu, phá tannghi ngờ của cô.

Nhưng cô vẫn lo lắng, côkhông thể chạm đến trái tim anh, cái cảm giác không thể nắm bắt, không thể xácđịnh này lúc nào cũng quấy nhiễu cô. Mãi đến một hôm, phát hiện ra tấm ảnhtrong ví da của anh, trong ảnh là một người con gái thanh tú xinh đẹp, là mẫungười đẹp chỉ cần một ánh mắt là có thể làm cho đàn ông nín thở.

Theo trực giác của phụnữ, cô bỗng hoảng loạn, khóc lóc truy hỏi anh, anh không lấy làm phiền mà trấnan cô, nói đó chỉ là em gái ở bên cạnh nhà lúc nhỏ, không có gì khác, khuyên côđừng quá suy nghĩ.

Nhưng cô không tin, nếuchỉ là em gái thì sao lại cất giữ tấm ảnh cẩn thận trong lớp sâu nhất của cáiví, tựa như giấu vào tận trong tâm hồn nơi không ai biết tới…

Cô cảm thấy bất an mộtcách lạ thường. Buổi chiều tối hôm ấy, nghe anh em họ nói chuyện, cuối cùng đãbiết được đáp án.

Đỗ Phi Vụ hỏi anh nguyênnhân hẹn hò với cô.

Cô thương anh đã rấtnhiều năm, nếu anh động lòng, sẽ không phải đến tận bây giờ mới hành động.

Đỗ Phi Vụ đã hỏi ra nỗinghi hoặc trong đáy lòng cô, mà trước đây cô vẫn chưa thể mở lời, cô ấy cònnói… “Cô ta vốn không phải mẫu người anh thích, không thể hiểu nổi vì sao anhvới cô ta lại ở bên nhau. Em vẫn nghĩ rằng, người anh thích là Thải Lăng”

“Tiểu Vụ! Chuyện nàykhông được nói lung tung.”

“Em nói lung tung? Anhđối với Thải Lăng thế nào, đến người mù cũng nhận ra được. Lúc nhỏ cậu ấy cầuhôn anh, vẻ mặt của anh rất dịu dàng, không giống như đang dỗ dành trẻ con chútnào. Mấy năm nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh cậu ấy, không phải bởi vì cậu ấy nóianh chờ cậu ấy 10 năm sao? Anh vẫn không quên đúng không?”

“Không phải như vậy, côấy… anh chỉ coi cô ấy như em gái” Câu trả lời rất chính đáng nhưng lại yếu ớtđến nỗi bản thân anh cũng chột dạ.

“Thế sao, em gái ư! ĐỗPhi Vân, anh đừng làm như cả thế giới này đều là người ngốc được không? Nguyệnvọng gì của cậu ấy, anh cũng đều đáp ứng, chuyện của cậu ấy, anh luôn coi làquan trọng, cậu ấy chịu oan ức, anh tức giận hơn ai khác, cậu ấy thuận miệngnói một câu, bất kể thế nào anh cũng giúp cậu ấy hoàn thành, cái này gọi là emgái sao?”

Giọng nói trào phúng làmanh không có cách nào chống đỡ.

“Thành thật khai mau, emkhông phải không hiểu anh. Anh và Lăng Lăng rốt cục có chuyện gì vậy?”

“Chả sao hết, cô ấy đangyêu” Giọng điệu thản nhiên, dường như chuyện đó không liên quan đến anh.

“Mà đối tượng không phảilà anh?” Đỗ Phi Vụ cực kì kinh ngạc. “Anh đã nghĩ thông suốt?”

“Sao lại không?”

“Vậy anh cũng không tấtluẩn quẩn trong lòng, tìm Diêu Thiên Tuệ làm thế thân để trốn tránh nỗi đauchứ! Đây không giống với tác phong của anh, nhất định còn có nguyên nhân khácđúng không? Ngay từ ngày đầu biết anh hẹn hò với cô ta, em đã cảm thấy khôngthích hợp, nếu anh không nói rõ em sẽ tự mình đi hỏi Lăng Lăng hoặc Diêu ThiênTuệ, chắc anh không hy vọng em ở trước mặt hai người họ nói những điều khôngnên nói chứ?”

“Em đừng làm bậy, TiểuVụ!” Uy hiếp hiệu quả, anh thở dài, thỏa hiệp, “Người mà Lăng Lăng thích tronglòng đã có người con gái khác, anh chỉ là giúp cô ấy một phen mà thôi”.

“Cái gì trong lòng cóngười khác, lại giúp cô ấy một phen…” Ngừng lại, hiểu ra mà trợn tròn mắt, “Anhnói, anh vì giúp Lăng Lăng loại bỏ tình địch, nên gượng ép chính mình qua lạicùng Diêu Thiên Tuệ? Như vậy còn nói ‘mà thôi’?”

Sau đấy bọn họ còn nóigì, cô đã không còn nghe rõ nữa, tim cô đã bị câu nói “ép chính mình qua lạivới Diêu Thiên Tuệ” làm máu chảy đầm đìa. Cuối cùng, chân tình của cô lại bịdẫm nát dưới đất, bị chà đạp như chẳng đáng một đồng…

Cô thật sự không nghĩrằng, anh phải ôm tâm trạng như vậy, “gượng ép” chính mình “chịu đựng” cô.Không thể chấp nhận nổi sự thật đó, cô làm loạn một hồi, hung hăng tát anh mộtcái.

Anh không tránh né, cũngkhông biện minh cho mình, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Thực xin lỗi, anh đãnghĩ… đấy cũng là điều em muốn”. Anh thật sự nghĩ, anh làm như vậy, đối với mọingười đều tốt đẹp.

Cô muốn? Anh nghĩ cô muốnloại tình cảm bố thí này? Diêu Thiên Tuệ cô không hèn mọn như vậy! So với việcanh không thương cô, còn đau đớn gấp ngàn lần.

Cô rất đau, rất hận. Mấycô chiêu cậu ấm nhà giàu ấy chỉ biết đi điều khiển tình cảm của người khác,hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của những người đó, vô cùng ích kỷ, thật kinhtởm!

Mà cô với Quan Nghị… Lạivô tình trở thành vật hy sinh dưới tay bọn họ.

“Tuệ…”. Cô khóc quá tuyệtvọng, anh không đành lòng.

“Đừng đi… đừng rời xa em,em chỉ còn mình anh, ngoài anh ra, em không còn gì hết…” Tựa như một người đangchìm dần xuống nước, giữ chặt lấy tấm gỗ duy nhất nổi trên sông, lúc này anhkhông thể tránh đi, nhìn cô khóc trong ngực anh, nếu ngay cả anh cũng bỏ mặccô, anh không biết cô sẽ thành ra thế nào.

Đợi đến khi cảm xúc củacô đã ổn định, anh đưa cô về, ở cửa, cô nắm lấy tay anh, “Đừng đi, ở lại vớiem”. Ngụ ý trong lời nói, không cần nói ra cũng hiểu.

Anh bình tĩnh rút tay về,“Thải Lăng đang chờ anh”.

“Thải Lăng, Thải Lăng,Thải Lăng! Vì sao các người đều chỉ nghĩ đến cô ta, vậy còn em? Em không đángmột đồng ư?” Cô bị cái tên này bức đến điên rồi.

“Tuệ, anh nợ cô ấy”. Bấtkể thế nào, anh không thể bỏ Thải Lăng mà đi.

“Anh còn không hiểu sao?Cô ta bày mưu đùa giỡn, làm tổn thương em, tính kế với anh, tất cả đều do cô tadựng nên, anh căn bản không cần cảm thấy áy náy với cô ta”.

“Đó là chuyện khác, anhsẽ tìm cô ấy hỏi rõ ràng, nếu đúng như lời em nói thì cô ấy nợ em một lời giảithích. Nhưng bây giờ anh không thể có lỗi với cô ấy”. Anh và Thải Lăng, cònchưa nói rõ mọi chuyện, anh không thể làm như vậy.

Ánh mắt anh kiên định, côhiểu, cô không thể giữ anh lại…

Cô, đã mất đi người côyêu, cũng mất luôn người yêu cô.

Cô buông lỏng tay, nhìntheo bóng anh rời đi, sóng triều vô biên vô hạn lặng lẽ tràn đến, bao phủ cõilòng tuyệt vọng.

———-

Về đến nhà , đã là lúcnửa đêm. Lạc Thải Lăng gục trên bàn ăn, không chống đỡ được sự mệt mỏi mà ngủthiếp đi. Anh nhẹ chân đến gần, trên bàn mỗi một món ăn đều hoàn hảo, nến trêngiá đã cháy hết chỉ còn lại tàn sáp… Trong chốc lát, cảm giác chua xót chiếmlấy tim anh. Trái tim của cô, phải chăng cũng giống như bàn thức ăn này, từnóng đến nguội, không đợi được người hưởng thụ. Sự đợi chờ của cô, phải chăngcũng giống như những ngọn nến này, bị cháy đến gần hết, không thể tỏa ra ánhsáng, chỉ còn lại những giọt nến lạnh lẽo…

Nhìn khuôn mặt cô đangngủ say vì mệt, sự đau lòng bóp chặt trái tim đang cảm thấy hối lỗi của anh.

Động tác đưa tay khẽ vuốt tóc đã làm cô thức giấc, khẽrun lên, chớp chớp mắt, nhìn thấy anh, cơn buồn ngủ bị cuốn đi sạch, vội vãngồi dậy: “Anh đã về rồi!”

“Ừ. Thải Lăng, anh…”

“Anh ăn gì chưa? Có muốn ăn một chút không?”

Muốn nói xin lỗi cô, nhưng lại bị gián đoạn bởi sự quan tâm chăm sóc ấm áp, anhnuốt lời, im lặng gật đầu, cầm bát đũa lên.

“Chờ đã! Để em đi hâm nóng lại, dạ dày anh không tốt, không nên ăn đồ ănnguội”. Nhìn bóng dáng cô ở trong bếp bận rộn chạy qua chạy lại, trong lòng anhhết sức rối bời.

Vì sao cô lại tốt với anhnhư vậy? Anh thất hẹn, cô không tức giận? Không oán trách? Ngay cả một câu chấtvẫn cũng không có?

Anh biết, để chuẩn bị cho ngày hôm nay, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, lòng trànđầy chờ mong… cuối cùng anh lại phụ lòng cô, làm cô thất vọng, trước sau cô vẫnbao dung anh.

Ăn cơm mà lòng không yên.Khi anh tắm xong từ phòng tắm đi ra thì cô đã dọn dẹp bàn ăn, rửa sạch bát đĩa.

“Rất mệt phải không? Nhìnanh ăn cơm cũng thất thần”. Bàn tay mềm vuốt ve khuôn mặt anh, anh để ý thấymiếng băng dán OK, nhớ tới lần đầu tiên cô giết cá, vì muốn nấu canh cá cho anhăn đỡ đau bụng, dường như máu của cô còn chảy nhiều hơn con cá.

“Nếu bây giờ em yêu cầuanh làm việc ‘tiêu hao thể lực’, phải chăng rất vô nhân đạo?” Cô láu cá nháymắt mấy cái, đem sự quan tâm mơ hồ pha lẫn với tiếng cười hài hước.

Anh nói không nên lời,đối mặt với cô như vậy, anh không thể nói gì được.

“Trêu anh thôi! Anh maunghỉ ngơi đi, cũng đến lúc em phải về rồi”. Đang định xoay người, anh thìnhlình kéo cổ tay cô, hôn thật sâu.

Lạc Thải Lăng kinh ngạc.

Anh chưa từng hôn cô nhưthế này, cuồng nhiệt như đứa trẻ bị lạc, vội vã phải bắt được thứ gì đó, cô lờmờ cảm nhận được, một thứ cảm xúc mâu thuẫn thâm sâu… Là chuyện gì đây?

Nghi hoặc của cô, khithoáng nhìn thấy vết hồng hồng được che đậy dưới cổ áo anh thì đã được giảiđáp.

Đó… không phải do cô lưulại.

Cô đã hiểu, vì sao tốinay anh thất hẹn, cùng với nguyên nhân thất thường sau khi anh trở về.

Tâm trạng mâu thuẫn cựcđộ kia, thì ra là thấy áy náy.

Anh cảm thấy… phụ lòngcô.

“Anh thật muốn ‘tiêu haothể lực’ sao?”. Cười cười khẽ đẩy anh ra, chỉnh lại cổ áo anh, che lại nhữngdấu vết không phải của cô, “Anh ngủ đi, em muốn về nhà”.

Anh định nói lại thôi,cuối cùng vẫn là không nói được gì, trầm mặc tiễn cô ra về.

———-

“Anh đã nói với cô tachưa?”. Hôm sau, Diêu Thiên Tuệ tìm đến anh, ngay lập tức truy hỏi.

“Anh không thể hỏi” QuanNghị mâu thuẫn nhắm mắt.

Thải Lăng làm gì, đó làmột chuyện khác, nhưng cô đối với anh, là không thể nghi ngờ. Anh làm sao cóthể mở miệng chất vấn cô một chuyện mà đến anh cũng không tin?

“Anh không nói, được! Đểem nói.”

“Tuệ, em đừng…” Anh sợ cônói bừa, làm tổn thương Thải Lăng

“Tại sao không? Đó là côta nợ em. Chẳng lẽ anh vẫn muốn tiếp tục dây dưa với cô ta thêm nữa? Nếu anhkhông đành lòng, vậy em sẽ ra mặt giúp anh kết thúc.”

Kết thúc? Cả người anhchấn động. Anh không nghĩ sẽ kết thúc với cô…

Đang muốn mở miệng, tầmmắt thoáng nhìn thấy một bóng người với sắc mặt tái nhợt, nắm chặt khung cửabên ngoài căn phòng khép hờ.

“Thải Lăng!” Anh kinhngạc.

Cô bước từng bước mộttới, mắt vẫn chăm chú nhìn anh, “Đây là nguyên nhân tối hôm đó anh thất hẹn?”

Đối mặt với chất vấn củacô, Quan Nghị không thể phản bác. Đêm đó quả thực anh vì Thiên Tuệ quá đau lòngnên đã thất hẹn với cô.

Ngược lại Diêu Thiên Tuệnhẫn nhịn không nổi, “Cô dựa vào cái gì mà trách cứ anh ấy? Là cô không từ thủđoạn trước, cưỡng cầu những thứ không thuộc về mình, Quan Nghị không hề nợ côgì hết”.

Cô… không từ thủ đoạn?Anh cũng nghĩ như vậy?

“Cô làm ơn im miệng, đâylà chuyện của tôi và anh ấy”. Cho dù như thế, cô cũng muốn nghe chính miệng anhnói, người ngoài không có tư cách phán xét.

Diêu Thiên Tuệ không thểnhịn được nữa, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết kia gợi lên sự oán hận quá sâuđậm ở cô, bắt lấy Thải Lăng, giơ tay giáng xuống một cái tát, “Đây là cô nợtôi!”. Tất cả mọi nỗi đau của cô đều do cô gái ích kỷ này gây ra.

Lạc Thải Lăng không đềphòng, bất ngờ lùi sau hai bước, Quan Nghị đưa tay đỡ lấy cô “Thải Lăng…”.

Tầm nhìn bỗng chốc mờmịt, đứng vững lại, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn anh chămchú, “Anh cũng nghĩ như vậy?”. Ngay cả anh cũng cảm thấy cô không biết xấu hổmà quấn lấy anh, anh ngầm đồng ý cho cô ta làm như vậy?

“Anh…” Anh có thể nói gìđây? Một bên là người con gái anh đã bảo vệ hơn sáu năm, một bên là người congái đối xử với anh bằng cả tấm chân tình, anh làm thế nào cũng không đúng.

Khẽ thở dài, anh hỏi, “Emquen Đỗ Phi Vân?”

Phi Vân? “Chuyện này thìcó liên quan gì tới anh Phi Vân?”

“Anh Phi Vân? Quan, anhnghe thấy rồi chứ”. Chỉ cách gọi tự nhiên thân mật này cũng cho biết tình cảmcủa bọn họ không phải là ít, làm Diêu Thiên Tuệ tràn ngập oán hận.

Quan Nghị nhắm mắt, rốtcuộc không còn lời nào để nói.

Anh đã nhìn thấy đau khổcủa Thiên Tuệ, anh phải làm sao để che chở cô chứ?

“Quan Nghị, anh nợ em mộtlời giải thích”.Tránh khỏi sự giúp đỡ của anh, kiên quyết nhìn anh. Cái đau nơigò má, vẫn kém xa thái độ của anh, khiến tim cô trở nên băng giá.

“Cô ấy nói, là em muốn ĐỗPhi Vân tiếp cận cô ấy, làm anh cùng cô ấy không còn quan hệ, sau đó…”. Sau đónhư thế nào, trong lòng bọn họ đều biết rõ.

“Anh tin điều ấy?” Tin làcô làm những chuyện ti bỉ như vậy?

“Vấn đề không phải là tinhay không”. Đỗ Phi Vân vì cô, quả thật đã làm những chuyện như vậy, mà ThiênTuệ quả thật đã chịu thương tổn, đó là sự thật.

Cô đã hiểu, cuối cùngcũng hiểu rõ ràng mọi chuyện, lại chỉ thấy… buồn cười đến cực điểm.

“Bởi vì anh Phi Vân khôngyêu cô, cô tính đổ hết tội lỗi lên đầu tôi?”. Thật nực cười, cô cư nhiên là chỗlót đường trong tình cảm của người khác.

“Cô…”. Đối với Diêu ThiênTuệ mà nói, đây đúng là một sự châm chọc sắc bén, chính cô ta không nắm giữđược trái tim người đàn ông kia, mà Thải Lăng lại nắm chặt…

“Có người ép buộc cô sao?Đó là cô cam tâm tình nguyện lựa chọn, bây giờ dựa vào cái gì mà oán trời tráchđất? Nếu tôi thật sự làm như vậy, xem như đã cho cô cơ hội, không thể làm choanh ấy yêu thương cô, dựa vào đâu đổ hết lỗi cho tôi?”

Trông thấy sắc mặt trắngbệch của Thiên Tuệ, Quan Nghị không đành lòng, “Thải Lăng, đủ rồi!”. Cô ấy đãrất đau khổ rồi, không nhất thiết phải xát muối lên vết thương đó nữa.

Không chịu được bản thânbị nhục nhã, Diêu Thiên Tuệ gào lên, “Cô thì có gì là giỏi! Quan Nghị khôngthương cô, cũng không yêu cô! Dựa vào áy náy cùng ý thức trách nhiệm để giữ anhấy lại, so với tôi, cô càng thật đáng thương!”

“Tuệ…”. Cô ấy không nênnói như vậy. Quan Nghị định ngăn cản, cô lại dựa vào lồng ngực anh, khóc nghẹnngào. Anh lại yên lặng, không cách nào trách mắng cô.

Trong lòng cô có oán hận,chỉ là… muốn phát tiết mà thôi.

Lạc Thải Lăng thờ ơ mànhìn, trào phúng trước tình cảnh này.

Đã rõ ràng, không phảisao? Anh thương Diêu Thiên Tuệ chịu đau khổ, nhưng lại không phát hiện, vếtthương của cô cũng đã chồng chất?

Cho tới giờ đều là nhưvậy, vì lo lắng cho Diêu Thiên Tuệ, anh để cô chịu thiệt thòi hết lần này đếnlần khác, khinh thường cảm giác của cô, mặc kệ cô vì anh trả giá bao nhiêu, ởtrong lòng anh, cô vĩnh viễn không bằng một giọt nước mắt của Diêu Thiên Tuệ.

Đây là, ‘kết thúc’ mà anhmuốn sao?

Nhận rõ điều này, ngượclại cô thấy rất bình tĩnh, “Nếu em nói em không làm gì cả, anh tin chứ?”

Anh tin.

Không đợi anh trả lời, côtiếp tục, “Tin hay không cũng không quan trọng, dù sao, bất kể là em có làm haykhông, kết quả cũng đều giống nhau, chẳng qua anh cũng chỉ cần một lí do đểmình không đuối lý, thanh thản thoải mái trở về bên cô ta mà thôi, không phảisao?” Cô châm chọc cười nhạt. A, rốt cuộc người bỉ ổi hèn hạ là ai đây?

Vì không muốn thẹn vớilương tâm, bọn họ cũng thật ‘có lòng’.

Cô không khóc, kiên quyếtkhông để nước mắt ngưng tụ.

Một khi rơi lệ, sẽ thậtsự giống như câu nói “dựa vào áy náy cùng ý thức trách nhiệm để giữ anh ấylại”, điểm tôn nghiêm này cô còn có.

“Em đã nói, là hợp làtan, chỉ cần anh nói một câu, cho dù cuối cùng anh vẫn chọn cô ta, em cũng sẽkhông trách anh, nhưng tại sao lại phải dùng cách này, bức em không thể khônghận?”

Cô đi lên phía trước,dùng tư thế giống y Diêu Thiên Tuệ lúc trước, một cái tát bất ngờ giáng xuống,“Cái tát này, là anh nợ em. Sau giờ khắc này, chúng ta đoạn tuyệt, không dínhdáng gì nữa”.

Thái độ dứt khoát, QuanNghị giật mình, trong nháy mắt, bỗng nhiên nhận ra chính mình đã tổn thương côsâu đậm.

Nhìn thân ảnh nhỏ bé đãđi xa, ngay cả muốn giữ lại, cũng không thể tìm về.