Nợ Em Một Đời Bình Yên

Chương 16




Gần trưa, Hoàng Anh đưa Minh Phương và Minh Anh đi công viên chơi. Minh Anh lần đầu tiên được đi chơi cùng ba mẹ, cậu nhóc hớn hở chạy khắp nơi, nụ cười trên đôi môi nhỏ xinh không khép lại được, liên tục kéo ba mẹ chạy xem chỗ này chỗ kia.

Minh Phương nhìn Hoàng Anh khẽ hỏi: “Anh không sợ người khác nhận ra à?”

Hoàng Anh nhìn Minh Phương một lúc rồi quay đi: “Có gì phải sợ?”

Nhìn Minh Anh vui vẻ anh thấy rất hài lòng. “Chúng ta đi thử tàu siêu tốc nhé.” Anh nói và gọi Minh Anh: “Minh Anh, con có muốn lên kia không?” Anh chỉ lên tàu lượn đang đi phía trước.

“Có ạ.” Minh Anh phấn khích reo lên.

“Lên đó nguy hiểm lắm, tàu đi nhanh như vậy.” Minh Phương cản lại.

“Các bạn nhỏ cũng đi, con cũng đi, em không dám hả?” Anh cười.

“Mẹ đi đi, có con với ba bảo vệ mẹ cơ mà. Những bạn khác cũng đi mà mẹ.”

Minh Phương chần chừ nhìn con trai đành miễn cưỡng gật đầu.

Hoàng Anh mỉm cười nhìn cô: “Đừng sợ, tàu này thiết kế cho trẻ con không nhanh lắm đâu.”

Nhưng nó dài và cao như vậy, Minh Phương khẽ nhíu mày định lùi lại thì bị Hoàng Anh kéo đi.

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Nụ cười của anh lúc đó, dường như khiến cô nhớ lại lần đầu tiên cô gặp anh, vẫn nụ cười ấm áp lại có chút ngốc nghếch, vẫn câu nói đó làm trái tim cô rung động.

Ba người lên tàu siêu tốc, Minh Phương sợ hãi nắm chặt tay Hoàng Anh, mỗi lần tàu đi xuống cô lại nhắm tịt mắt kêu lên, khác hoàn toàn với sự thích thú của Minh Anh.

Xuống đến nơi, Minh Phương loạng choạng dựa vào lan can. Hoàng Anh bây giờ mới biết cô thực sự sợ đi tàu siêu tốc, cũng không nghĩ cô sợ đến như vậy, anh cầm chai nước lọc đến cho cô, đỡ cô ra ghế ngồi.

“Anh xin lỗi, không biết em sợ đến mức này.”

Minh Phương khẽ lắc đầu: “Tại lúc nhỏ thường xuyên bị chị đưa lên tàu lượn chơi cùng đến mức sợ.” Cô vừa nói xong chợt nhận ra mình vô tình nhắc đến Linh liền dừng lại.

Hoàng Anh yên lặng không đáp. Anh nhìn cô hồi lâu mới nói tiếp. “Cô ấy có tính hay thích lôi người khác làm những việc họ không thích. Hoá ra em cũng trở thành nạn nhân của cô ấy. Chỉ khác là em sợ, còn anh thì quen dần.”

Minh Phương ngẩng lên nhìn Hoàng Anh lúc lâu không biết nói gì. Anh chủ động kể với cô về chị, không hận cô vì lừa dối anh nữa sao?

“Lát nữa em muốn ra ngoài ăn cơm hay về nhà nấu?” Hoàng Anh khẽ hỏi.

“Mà thôi, đi siêu thị mua đồ rồi về nhà nấu cũng được.” Hoàng Anh hỏi rồi tự trả lời.

Minh Phương khẽ gật đầu, dù sao thì hai người cũng không nên xuất hiện cùng nhau, tránh bị chụp ảnh.

Ba người đi chơi đến chiều tối mới lên xe ra trung tâm mua sắm mua đồ. Hoàng Anh chọn cho con trai mấy bộ đồ mới, tiện tay lấy luôn cho Minh Phương mấy bộ đồ.

“Ở nhà có mấy bộ thay đi thay lại, lấy thêm mấy bộ nữa thay đổi.”

Hoàng Anh thấy Minh Phương có ý từ chối liền quay sang nói với nhân viên:

“Cô giúp tôi chọn đồ cho cô ấy nhé.” Sau đó anh đưa cho nhân viên mấy bộ mình vừa chọn được.

Cô nhân viên biết khách sang liền niềm nở tư vấn khiến Minh Phương không kịp nói gì với Hoàng Anh.

Hoàng Anh loanh quanh xem đồ, nhà khác đang thử đồ bộ gia đình, Hoàng Anh cũng thấy thích thú liền lấy một bộ hỏi Minh Anh:

“Con có thích bộ này không? Chúng ta sẽ mặc như họ.” Hoàng Anh chỉ tay về gia đình ba người gần đó.

Minh Anh nhìn thấy đồ gia đình liền gật đầu đòi đi thay luôn.

Minh Phương rời khỏi phòng thay đồ, thấy hai ba con mặc đồ giống nhau đứng trước mặt mình, Hoàng Anh cầm trên tay đưa cho cô bộ đồ ngủ.

“Mẹ mặc thử đi mẹ.” Minh Anh nói.

Minh Phương chau mày nhìn Hoàng Anh. Mua bộ đồ này về, cũng đâu có dùng đến.

“Con thích thì chiều con đi.” Anh nói.

Minh Phương nghe vậy đành cầm lấy và vào trong thay đồ.

Minh Phương bước ra, nhìn ba người trong gương quả thực rất giống một gia đình.

“Chúng tôi lấy bộ này.” Hoàng Anh hài lòng nói.

“Thưa anh, đồ bộ này có bốn bộ thấy cả, còn một bộ cho bé gái nữa nhưng không tách lẻ được, anh chị có muốn lựa thêm bộ đồ khác không?” Cô nhân viên bán hàng hỏi.

“Vậy thì thôi.” Minh Phương khẽ nói.

“Không sao, cứ lấy cả đi.”

Nghe Hoàng Anh nói, cô gái vui vẻ nói: “Vâng, năm sau anh chị sinh thêm một bé gái nữa, vậy là nhà có bốn người rồi.”

Minh Phương không nói gì mà lặng lẽ thay đồ ra. Một nhà bốn người đâu liên quan gì đến cô, ngay ngày mai thôi, có thể chỉ là hai người, cô và con hoặc anh và con. Có lẽ một nhà bốn người của anh, không phải của cô.

Về đến nhà, Hoàng Anh đặt túi đồ lỉnh kỉnh xuống bàn: “Hôm nay em mệt rồi, đi tắm hay nghỉ ngơi đi, để hai bố con anh nấu cơm.”

Minh Phương nhìn anh, ánh mắt thoáng chút xúc động dâng trào, anh biết hôm nay cô bị chóng mặt nên không đi ra ngoài ăn nữa mà về nhà, sau đó lại tự tay nấu cơm. “Không cần em giúp gì sao?”

“Con cần mẹ giúp gì trong bếp không Minh Anh?” Anh quay sang hỏi con.

“Không ạ, con giúp ba được rồi.” Cậu nhóc cười.

Minh Phương về phòng, tắm xong liền đi ra bếp, thấy hai ba con vừa nhào bột làm bánh vừa đùa nhau, bột bánh vương trên mặt, trên người, dưới sàn nhà.

“Hai ba con đang nấu cơm hay đang chơi đây?”

“Đang nấu cơm ạ.”

“Đang chơi.” Hai người cùng lên tiếng.

Hoàng Anh và Minh Anh nhìn nhau cùng bật cười sau đó lấy một tay bột bôi lên mặt Minh Phương.

Minh Phương tránh không được liền bị bôi bột khắp mặt, cô cũng lấy bột khô quyệt lại lên mặt Hoàng Anh và Minh Anh, ba người vừa nấu cơm tối vừa đùa nghịch vui vẻ.

Buổi tối, Minh Phương vào phòng đã thấy hai ba con nằm trên giường nói chuyện, Minh Anh thấy mẹ liền vẫy gọi: “Mẹ lại đây.” Cậu nhóc chỉ về phía bên cạnh mình, sau đó nhích vào sát Hoàng Anh nhường lại chỗ cho Minh Phương.

“Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, diễn thì diễn cho chót.” Hoàng Anh khẽ nói.

Minh Phương thoáng sững lại rồi mau chóng mỉm cười dịu dàng: “Hai ba con đang nói chuyện gì thế?” Cô vừa hỏi vừa lên giường, vào bên trong nằm cạnh Minh Anh.

“Dạ, ba đang kể cho con chuyện của mẹ ngày trước.”

Minh Phương nhìn Hoàng Anh khẽ gượng cười.

Đợi con ngủ rồi, Minh Phương mới lên tiếng: “Ngày mai dù kết quả như thế nào...”

“Em yên tâm, anh sẽ để em đến thăm con thường xuyên.” Hoàng Anh chặn lời cô.

Minh Phương quay sang nhìn Hoàng Anh, thấy ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn mình, cô khẽ quay đi nằm xuống nhắm mắt lại ngủ, không nói thêm câu nào nữa.

Hoàng Anh ra ban công đứng, anh lấy bật lửa ra châm một điếu thuốc, trước đây anh không hút thuốc, cũng không mấy khi đi uống rượu, nhưng dạo gần đây lại không ngăn nổi bản thân mình. Chiều nay anh đã báo với Đăng Khoa việc từ bỏ vụ kiện, cậu ta đã nổi điên lên và mắng anh một hồi nhưng cuối cùng lại ủng hộ và nói anh hãy bù đắp xứng đáng cho Minh Phương. Anh nợ cô và con, có lẽ điều tốt nhất anh có thể làm là cho họ một cuộc sống tốt hơn.

Đêm khuya hẳn Hoàng Anh mới quay lại phòng Minh Phương và Minh Anh đang ngủ, anh cẩn thận ém chăn cho hai mẹ con, sau này có lẽ anh không thể ngày ngày ở bên con, cũng không thể cho con một gia đình đầy đủ cùng kí ức hạnh phúc, mong rằng Minh Anh sẽ nhớ ngày hôm nay, nhớ ba mẹ đều yêu thương nó.

Sáng hôm sau, Minh Phương đợi Hoàng Anh rời khỏi nhà cô mới chuẩn bị rời đi. Nhìn con trài còn đang ngủ say, cô khẽ hôn nhẹ lên trán nó một cái.

“Con trai, hãy nhớ mẹ mãi mãi yêu con, ở nhà nghe lời ba.”

“Cháu định làm gì?” Bà Hồng khẽ lên tiếng.

“Những thứ cháu nợ anh ấy, không thể bù đắp được, hi vọng Minh Anh sẽ thay cháu ở bên anh ấy, thằng bé sẽ đem đến cho anh ấy sự ấm áp của gia đình.”

“Cháu…”

“Cô có thể giúp con chăm sóc hai người họ không?”

“Vậy cháu thì sao?”

“Con sẽ làm việc mà một trợ lý phải làm.” Minh Phương mỉm cười nhìn bà Hồng, nụ cười thoải mái, không vương chút đau thương. Lí do cô xuất hiện bên anh chẳng phải là chăm sóc, bảo vệ anh sao. Có lẽ đây là điều cuối cùng cô có thể vì anh ấy.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?” Minh Anh thức dậy, nhìn thấy Minh Phương đang chuẩn bị rời khỏi nhà, không hiểu vì sao cậu nhóc lại có cảm giác như sắp phải rời xa mẹ, sẽ không được gặp lại nữa.

Minh Phương quay lại nhìn con mình, cô khẽ quỳ xuống ôm con: “Mẹ đi có chút việc.”

“Lúc nào mẹ về?” Cậu nhóc hỏi.

“Rất nhanh thôi.” Minh Phương khẽ cười. Cô đưa cho Minh Anh một phong thư. “Mẹ con mình sẽ cùng ba chơi một trò chơi nhé, chiều ba về con đưa cho ba phong thư này. Nói ba làm hết nhiệm vụ trong thư mẹ sẽ trở về.”

“Vâng ạ.”

Minh Phương khẽ hôn lên trán con một lần nữa rồi rời đi. Cô không đến tòa án mà đến nơi đã được Hải Yến chuẩn bị trước.

Hoàng Anh và Đức Trung loanh quanh vài lượt ở các con phố, Đức Trung không hiểu Hoàng Anh định đi đâu liền lên tiếng hỏi.

“Cậu làm gì mà cứ loanh quanh suốt thế? Không đến tòa án à?”

“Tất nhiên là không. Hôm nay không có vụ kiện nào hết, tôi từ bỏ rồi.” Hoàng Anh bình tĩnh đáp lại trước vẻ mặt ngạc nhiên của Đức Trung.

“Vì sao cậu không cho tôi biết?”

Hoàng Anh im lặng không đáp lại mà ánh mắt vẫn dán vào màn hình ipad đọc tin tức.

Đức Trung ngẩn người nhìn Hoàng Anh, sau đó lại trầm mặc trở lại: “Vậy thì kiếm quán cà phê nào ngồi cho hết ngày vậy, dù sao cũng không có chuyện gì làm hôm nay hết.”

“Có. Thế này là thế nào?” Hoàng Anh đưa máy cho Đức Trung xem. Fanclub của Hoàng Anh đang chia sẻ tin: Trợ lý cũ của Hoàng Anh tiếp nhận phỏng vấn, nói về chuyện đứa trẻ.

Đức Trung sửng sốt nhìn vào màn hình. Lượt bình luận và chia sẻ liên tục tăng.

“Tôi vì hận không dành được tình cảm của Hoàng Anh nên mới dùng cách giấu con anh đi để trả thù anh…”

Lời nói của Minh Phương cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hoàng Anh.

“Cô ấy đang ở đâu?”

“Có lẽ là ở họp fans.” Đức Trung khẽ nói rồi lập tức quay xe chuyển hướng.

Lúc hai người đến nơi, mọi người đều đã đi hết, hiện trường vắng tanh chỉ còn một mình Hải Yến ngồi trên ghế, khuôn mặt cúi gằm nhìn xuống nền đất.

Nhìn thấy Hoàng Anh và Đức Trung đến, nước mắt Hải Yến không ngưng lại được mà lã chã rơi.

“Em nói cho anh biết cô ấy đi đâu rồi?” Hoàng Anh hỏi.

“Cậu ấy…” vừa nói Hải Yến vừa khóc. “Có lẽ cậu ấy sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, sẽ không để anh tìm thấy cậu ấy nữa.” Cô vừa nói vừa đánh Hoàng Anh. ‘’Sao anh có thể nhẫn tâm với cậu ấy như vậy? Bây giờ anh vừa lòng chưa? Cậu ấy nhận tất cả lỗi lầm về mình để anh sống yên bình. Tất cả đều vì anh. ”

Hoàng Anh lặng người, anh để mặc cho Hải Yến đánh mình.

Hoàng Anh về đến nhà thì Minh Phương đã đi mất, cô mang theo tất cả những gì cô mang đến, những thứ anh mua cô đều để lại. Anh thẫn thờ nhìn một lượt ngôi nhà thân thuộc nhưng dường như xa lạ, trống vắng vì thiếu hơi ấm của cô.

“Ba ơi, mẹ vẫn chưa về ạ?”

Hoàng Anh ngoảnh lại nhìn thấy Minh Anh đứng phía sau cùng bà Hồng, trên tay còn cầm phong thư.

“Mẹ bảo đưa cái này cho ba, mẹ nói lúc nào ba con mình làm hết nhiệm vụ trong lá thư mẹ sẽ trở về.”

Hoàng Anh nhìn con trai, khẽ vuốt má con một cái, nở một nụ cười gượng gạo, anh mở thư ra đọc, vẫn là nét chứ quen thuộc ấy, vài lời dặn dò, cô nói cô nợ anh và con nhiều, chẳng còn cách nào khác đành để con cho anh chăm sóc, vì cô biết, chỉ có anh mới đem lại cuộc sống tốt cho Minh Anh, điều mà cô không thể.

“Khi nào mẹ con mới về hả ba, muộn như vậy rồi.”

Hoàng Anh ngẩng lên nhìn con, ánh mắt không giấu được sự đau đớn lẫn hụt hẫng, anh khẽ ôm Minh Anh vào lòng: “Minh Anh ngoan, từ giờ con ở với ba được không? Ba sẽ thương yêu con.”

“Con muốn mẹ cơ.” Minh Anh khóc toáng lên rồi đẩy Hoàng Anh ra toan chạy ra cổng. “Mẹ, mẹ Phương ơi…hu hu… mẹ về đi…”

Hoàng Anh vội chạy theo giữ Minh Anh lại, ôm con chặt vào lòng: “Minh Anh ngoan, bây giờ muộn rồi con định đi đâu nữa?”

“Con về nhà, con muốn về với mẹ.” Minh Anh vừa nói vừa khóc.

Hoàng Anh khổ sở ôm lấy con trai: “Ngoan, mai ba cùng con đi tìm mẹ được không?”

Minh Anh thôi không giãy giụa nữa mà ôm chặt lấy Hoàng Anh khóc, anh vỗ vai con, một tay nắm chặt lá thư của Minh Phương. Minh Phương, lần nào em cũng như vậy, không nói một lời mà bỏ đi, không quan tâm đến cảm xúc của người khác.