Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 72: KẾ HOẠCH CỦA TRƯƠNG MẠO




Chưa kịp hiểu ra vấn đề cô đã phải chạy nhanh vào nhà vì Trương Mạo đã vào trong. Vừa bước vào, Trương Mạo đã giở nụ cười khinh bỉ nhìn anh.

-Sao vậy? Xem ra tôi làm Cố tổng mệt mỏi rồi nhỉ?

-Mẹ nó, Trương Mạo! Rốt cuộc mày muốn gì?

-Chậc chậc, Trịnh Minh đang còn trên lầu. Anh cũng nên cân nhắc trước khi nói bậy chứ nhỉ?

-Thằng chó, tao không để mày toại nguyện đâu.

-Ha... không để tôi tự nguyện? Vậy anh làm gì tôi? Công ty của anh chỉ mới chạy đến khâu kiểm soát thôi, còn tôi đã đưa nó vào khâu sản xuất rồi. Hừm, anh nghĩ gì nếu ngày mai bên công ty tôi cho ra sản phẩm trước anh và đăng ký bản quyền trước anh?

-Chơi trò hèn hạ, lấy của người làm của mình thì mãi chẳng bền đâu.

Trương Mạo nhếch môi tiến đến bên anh giở giọng ranh ma vào tai anh.

-Bền hay không còn do tôi quyết định, có những thứ không phải chỉ cần tiền là giải quyết xong đâu. Tôi sẽ ban cho anh một món quà, sớm thôi.

Trương Mạo đứng thẳng người dậy cho hai tay vào túi quần.

-Đừng tốn công truy lùng kẻ bán kế hoạch. Hắn ta bây giờ đã yên vị ở công ty tôi làm một quản lý nhàn thân rồi. Nhân viên dưới trướng tôi, có kiện được hay không thì còn phụ thuộc vào năng lực của cậu!



Nói rồi Trương Mạo rời khỏi. Nhược Vy nãy giờ lắng nghe đã hiểu đôi chút sự tình. Cô chạy theo Trương Mạo ra đến tận cửa.

-Trương Mạo, rốt cuộc anh đã làm gì với Cố thị vậy?

-Em cũng nghe rồi đó, sản phẩm sắp tới của tập đoàn họ đã bị anh nhanh một bước rồi. Nó bây giờ là của công ty anh.

-Sao cơ? Anh có thể vô liêm sỉ như vậy được sao?

-Tại sao không? Bản thiết kế đó thật sự rất tốt đó. Nó thậm chí sẽ giúp cho tập đoàn giành được cả vị trí đứng của Cố thị. Thậm chí, mất đi mẫu sản phẩm này, Cố thị sẽ phải lao đao không hề nhẹ đâu.

-Trương Mạo, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ anh là người chính trực. Hóa ra anh cũng chỉ là kẻ chuyên đi ăn cắp ý tưởng của người khác!

-Là do em nghĩ, anh không nghĩ. Em lo mà vào quan tâm thắng chồng cũ của em đi. Biết đâu nay mai lại phải tìm cách gánh nợ cho công ty đấy.

-Anh...

Trương Mạo cho tay vào trong túi bước đi. Nhưng được hai bước đã dừng lại quay lại nhìn cô, đá lưỡi một chút anh ta nhếch môi tiến lại vuốt nhẹ khuôn mặt cô.

-Nhưng mà anh có cách khiến công ty của hắn vẫn tiếp tục sản xuất được sản phẩm đó đấy.

-Còn cách gì ngoài cách anh dừng cái trò bẩn thỉu của anh lại?



-Phải, anh sẽ dừng lại. Nhưng với điều kiện là em phải lên giường với anh.

chát

-Đểu cáng!

Nhược Vy ban xuống bên má hắn một cái tát mạnh. Trương Mạo bật cười lớn nhìn cô.

-Đểu cáng? Vậy thì em chờ cái ngày anh công bố sản phẩm và chứng kiến tập đoàn của hắn lao đao đi là vừa. Anh cho em thời hạn từ bây giờ đến tối mai!

Nói rồi Trương Mạo bỏ đi. Cô như mất đi điểm tựa muốn ngã ra sau. Tiến vào nhà, cô đưa mắt nhìn anh. Trịnh Khải mệt mỏi thật sự, anh đã phải giải quyết quá nhiều vấn đề cho một ngày. Cô tiến vào bếp, lát sau mang ra cho anh một ly nước cam.

-Anh uống đi!

Trịnh Khải đưa mắt nhìn cô rồi cầm lấy ly nước uống một ngụm. Nhược Vy ngồi xuống cách anh một khoảng lên tiếng.

-Chuyện này sẽ ảnh hưởng không ít đến tập đoàn chứ?

-Không phải chuyện của em, hôm nay tôi không muốn ăn. Em cùng con ăn trước đi.

Nói rồi anh bước lên lầu, không phải là vào phòng ngủ mà là phòng làm việc. Nhược Vy mím chặt môi hai tay đã đan lại vào nhau chìm trong một số suy nghĩ.