Nợ Anh Lời Xin Lỗi

Chương 58: TRỞ VỀ NƯỚC




Bắt đầu với những chuỗi ngày một mình tại một vùng đất lạ. Nhược Vy nhanh chóng thành lập công ty và tạo dựng vài thành công nhỏ cho riêng mình. Cái ngày cô hạ sinh cũng chỉ một mình, nhìn đứa con trên tay cô nhớ đến Trịnh Khải.

-Trịnh Khải... thằng bé thật sự rất giống anh.

Và cô thì nhớ anh, nhớ đến mức cô vẫn lầm tưởng việc rời xa anh chỉ mới hôm qua. Nhớ đến mức danh bạ của anh, cô đã nhấn vào cả hàng trăm lần nhưng rồi lại chẳng đủ can đảm.

Trịnh Khải càng lúc càng trở nên tàn bạo. Anh như một con thú dữ càn quét mọi tiềm năng ở giới thương trường. Chỉ chưa đầy một năm, anh lập tức biến cả thương trường thành những kẻ thù khát máu của mình. Tuy vậy, họ vẫn luôn phải thèm thuồng và khao khát được hợp tác với anh. Kẻ máu lạnh mang lại những chiến thắng mạnh mẽ.

Mỗi người mỗi cuộc sống, vẫn biết là còn nhau trong tim nhưng lại xa cách đến khó tả. Nếu bây giờ cho anh gặp cô, anh nghĩ mình cũng chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc lướt qua cô như người vô hình. Anh sợ... sợ một lần nữa anh lại phải đau.

5 năm sau

-Mami à, chúng ta sẽ về nước sao?

Nhược Vy đang bận gấp hết mớ quần áo vali mà cứ bị nhóc con bên cạnh hỏi liên tục. Cô đưa mắt nghiêm khắc về phía con mình.

-Khải Huy, con không thấy mẹ đang làm sao?

-Dạ mẹ.

Nhóc con chạy sang một góc phòng ngồi chơi một mình đợi mẹ. Đến khi Nhược Vy gấp xong cái cuối cùng, nhóc liền chạy lại chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô.



-Mami, mình sẽ về quê ạ?

-Con không muốn sao?

Cậu bé lắc lắc cái đầu tròn quay của mình khiến hai má khế tưng lên.

-Không ạ, có phải khi về nước con sẽ được gặp baba tốt bụng không ạ?

Nhược Vy dừng lại mọi động tác, cô nhìn con một chút rồi khẽ gật đầu.

-Phải, tiểu bảo bối sẽ được gặp baba.

-Yeahhh.

Nhóc con thích thú nhảy tưng tưng trong nhà. Từ khi bé biết nhận thức đã luôn cố gắng hỏi cô về ba của bé. Cô thật sự không biết phải nói với bé thế nào nhưng mỗi lần bé hỏi cô đều trả lời rằng ba bé là một người rất đẹp trai và tốt bụng. Ông ấy cũng rất yêu cậu, chỉ là bây giờ ông ấy chưa thể gặp cậu.

Lần này cô quyết định trở về nước là vì công việc. Một bản hợp đồng ký kết lớn đang đợi cô, Nhược Vy cũng đã hết cách rồi. Dù sao thì thế giới này vẫn rất rộng lớn, cô không nghĩ rằng chỉ hai tháng ngắn ngủi mà cô có thể gặp lại anh.

Tại sân bay quốc tế AB, Trịnh Khải khoác lên mình bộ vest đen xám, anh mặt lạnh đứng tại một góc như đang chờ ai đó. Nhược Vy vừa bước xuống sân bay, cô kéo vali ra ngoài đảo mắt tìm chiếc taxi gần.



-Trịnh Khải!

Nhược Vy như giật thóp tim khi nghe đến tên anh. Vừa quay lại đã thấy anh cùng Trịnh Nguyên đang ôm nhau. Thế giới này rộng lớn thật, nhưng trái đất quả là hình tròn, cô cũng không nghĩ đến việc vừa về đã đụng phải anh. Như sợ anh phát hiện ra mình, Nhược Vy nhanh chóng bắt taxi về khách sạn. tiểu Bảo Bối chớp mắt nhìn mẹ mình khó hiểu.

-Mami, mami sao vậy?

-Mẹ không sao.

-Da.

Trịnh Khải vừa thấy Trịnh Nguyên đã vui vẻ ôm chầm lấy, sự việc năm đó Trịnh Nguyên cũng đã biết. Anh cũng gọi về để nói rõ về việc mình có đam mê và mình cũng cần được ủng hộ. Ông Cố cũng chẳng còn cản trở, ông hài lòng để cậu con trai mình đi theo đam mê.

Về đến Cố gia, Trịnh Nguyên kéo vali vào ôm chầm lấy bà Cố rồi nhìn về phía ông Cổ đang ngồi ở sofa.

-Con chào ba...

-Về rồi... thật sự là về rồi...

Khóe mắt ông rưng rưng tiến lại ôm lấy cậu trai cả. Trịnh Nguyên cũng vui vẻ ôm lấy ông vỗ về.

-Không sao rồi, con về rồi.