Ái Nhược Vy như tin tưởng hoàn toàn vào anh, bàn tay nhỏ nhắn tìm đến tay anh đan lại. Đôi mắt nhằm hờ, tận hưởng tất cả những cảm giác kỳ lạ trên cơ thể. Không chút bài xích, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
-Trịnh Khải...
-Hum?
Anh không ngước mặt lên, chỉ cất nhẹ chất giọng trầm ấm trong cổ họng. Mùi hương cỏ ngọt trên cơ thể cô khiến anh không thể nào rời ra. Anh cứ vậy vùi sâu vào hỏm cổ vừa hôn vừa hít lấy mùi hương ngọt ngào ấy. Ái Nhược Vy cảm nhận rõ từng nụ hôn, cô ôm lấy vai anh thủ thỉ.
-Chậm thôi...
Trịnh Khải khẽ cười ghé qua tai cô, cắn nhẹ lên vành tai mẩn cảm khiến cô khẽ run nhẹ mới hài lòng.
-Chỉ sợ lúc đó em lại muốn anh nhanh một chút.
-Không... đau em đó... em sợ đau...
-Anh sẽ nhẹ nhàng.
Anh khẽ cười cúi xuống hôn chụt lên môi cô, vén nhẹ loạn tóc qua vành tai của cô rồi ngồi dậy cởi chiếc áo phông rộng ném xuống đất. Môi anh ướt át chạm lên từng chút một trên cơ thể cô. Bàn tay bắt đầu hư hỏng lần xuống mở từng cúc áo pyjama của cô. Nhìn khuôn ngực lấp loá bị chèn ép sau chiếc áo lót, Trịnh Khải cúi người hôn lên đôi gò bồng khiến Ái Nhược Vy đỏ mặt.
-Đừng mà...
Giây phút này, Trịnh Khải không đủ kiên nhẫn đến nghe lời cô nữa. Bàn tay to lớn lần ra sau mở bung luôn khóa áo ngực khiến cặp hồng đào bung ra, đập vào ánh mắt kẻ cuồng si. Ái Nhược Vy đỏ mặt đến mức chỉ biết vòng tay qua cổ anh rồi quay mặt đi nơi khác, tránh ánh mắt thèm khát của anh trên cặp hồng đào của mình.
-Thả lỏng đi... anh muốn em tận hưởng...
Trịnh Khải cúi xuống một lần nữa hôn lên môi cô. Đợi đến khi cô thả lỏng cơ thể, anh mới đưa bàn tay đặt lên một bên ngực xoa nắn. Nhược Vy thoải mái nhắm hờ mắt, hơi thở đã dồn dập không yên. Nhận được biểu cảm hài lòng từ cô, Trịnh Khải cúi xuống bên còn lại cắn mút khiến cô bắt đầu rên rỉ.
-Ưm... Khải... nhẹ...
Cũng chẳng biết từ khi nào mà cả hai cơ thể đã trần chuồng không một mảnh vải. Nhược Vy đưa tay che mắt anh lại khiến anh bật cười cầm lấy cổ tay cô đẩy ra.
-Em che như vậy làm sao nhìn thấy đường mà làm việc.
-Híc... không được nhìn...
Con mèo nhỏ nhà anh như vậy lại xấu hổ. Trịnh Khải đẩy tay cô ra mà ghìm xuống giường. Anh yêu thương hôn lên môi cô, cúi xuống hôn lên một bên ngực. Nhụy hoa trước ngực bị miệng anh vùi dập không thương tiếc, bên còn lại cũng không yên phận bị bàn tay to lớn của anh bao trọn, nhào nắn đủ mọi hình dạng.
Nhược Vy thở dốc ngửa người ra sau, tay đã vô thức đặt lên đầu anh mà đòi hỏi nhiều hơn. Tay anh từ eo bắt đầu lần mò xuống khu vườn bí ẩn của cô. Nhược Vy hoảng loạn nhanh tay chặn tay anh lại.
-Không được.
-Một chút thôi, ngoan.
-Nhưng mà... xấu hổ chết mất...
-Một chút thôi, để anh xem như thế nào đã. Bằng không một lát nữa vào em sẽ rất đau đấy.
-Nhưng mà... nơi đó chưa ai chạm qua hết...
-Vậy em còn tính để ai chạm vào ngoài anh sao? Hửm?
-Không có... nhưng kỳ thật mà....
-Ngoan, anh hứa... một chút thôi.
Nhược Vy nhìn anh rồi rụt tay mình lại. Trịnh Khải đưa tay xuống vừa chạm vào đã khiến cô khẽ rùng mình. Một cảm giác ướt át bên dưới tràn ra, bên trong lại cuốn về cảm giác khó chịu trống vắng.
-Um...
Mỗi đụng chạm của anh đều khiến cô có những rung cảm. Càng lúc lại càng muốn sự đụng chạm của anh, tay anh ấn nhẹ vào đã khiến cô nhíu mày, âm thanh cổ họng cũng khàn nhẹ xuống rên rỉ. Trịnh Khải khẽ cười hôn chụt lên môi cô.
-Ướt cả rồi, đưa tay em cho anh.
-Ưm... làm gì?
Anh nắm tay cô đặt lên người anh em đã sớm thức dậy của mình. Nhược Vy sợ hãi dự lấy tay lại liền bị anh ép chặt hơn.
-Nhược Vy, chúng ta là vợ chồng. Em đừng ngại nữa được không?
-Ưm... nói không ngại lập tức không ngại sao?
Anh bật cười để tay cô xuống. Đặt cự long trước cửa huyệt. Anh ấn nhẹ một chút rồi đi vào. Nhược Vy đau đớn nắm chặt ga giường.
-Đau quá... Khải... em đau...
-Ngoan... một chút thôi.
-Không mà... anh mau ra ngoài... híc...
Trịnh Khải cũng khó khăn không kém, bên trong trật hẹp nhưng lại mang cho anh cảm giác ấm áp đến lạ. Anh tiến sâu một chút nữa rồi dừng lại để cô kịp làm quen. Đến khi để cô dần quen rồi anh mới bắt đầu luân động. Nhược Vy ban đâu có chút khó chịu nhưng cũng dần quen với anh.
-Ưm... Khải...
-Sao vậy? Thích không?
-Ưm... đừng nói...
Anh cứ vậy luân động trong cô, đến khi chịu không nổi nữa mới rút ra khỏi người cô mà bắn ra ngoài. Nhược Vy mệt lạ đánh lên người anh.
-Mệt chết em rồi.
-Anh xin lỗi, đau lắm không?
-Một chút lúc đầu thôi, về sau cũng thoải mái.
-Vậy.. thêm một hiệp nữa.
-Haha không đâu mà... em không muốn... aaa
Căn phòng của cặp vợ chồng bắt đầu với những tiếng la hét. Về sau lại là những âm thanh ái muội. Tiếng thở dốc cùng rên rỉ bao quanh căn phòng. Họ chìm đắm vào nhau tìm đến những cảm giác tuyệt nhất trong tình yêu.