Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Tứ Nguyệt bỗng trở nên trắng bệch, sau đó lập tức đi qua gõ cửa: “Nam Nam, cậu có trong đó không? Cậu sao rồi? Nam Nam!”
Bên trong vẫn im ắng, Lâm Tứ Nguyệt đã sợ rồi, cô đi tìm chìa khoá dự phòng trong ngăn kéo phòng khách, đúng lúc cố định mở cửa phòng thì đèn sáng, Bạch Nam Nam từ bên trong mở cửa ra.
“Cậu làm gì vậy?”
Bạch Nam Nam ngơ ngác nhìn cô.
Lâm Tứ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tại sao cậu nhốt mình trong phòng không lên tiếng? Cậu biết tớ ở bên ngoài sắp bị dọa chết rồi không?”
Bạch Nam Nam đi vòng qua cô nói: “Tớ chỉ vừa mới ngủ mà thôi, không có chuyện gì, ngược lại là cậu kìa, cậu đi đâu vậy?”
Lâm Tứ Nguyệt ném túi xách lên trên ghế sofa, đáp: “Đừng nhắc nữa, tớ suýt chút nữa bị người ta gạt tiền cướp sắc rồi, may mà tớ phản ứng nhanh, mới không mắc lừa.”
Bạch Nam Nam có hơi thờ ơ, chỉ “Ừ” một tiếng rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm Tứ Nguyệt mở máy tính của mình lên, nói: “Lần này cậu gặp phải chuyện gì sao? Tại sao tớ nhìn cậu có vẻ buồn bã không vui?”
Nghe Lâm Tứ Nguyệt nói vậy, Bạch Nam Nam có chút ngẩn người, sau đó nói: “Không có gì, chẳng qua vừa rồi tớ mới nằm mơ, mơ gặp một người.”
Lúc nghe Bạch Nam Nam nói xong, trong lòng Lâm Tứ Nguyệt bỗng nổi lên một dự cảm không hay, cô xoay đầu qua nhìn Bạch Nam Nam hỏi: “Người nào?”
“Là một anh chàng mặc đồ cổ trang, dường như anh ta muốn nói gì với tớ, nhưng mà lại không nói, cứ nhìn tớ, nhưng anh chàng đó đúng là rất đẹp trai...”
Nhìn vẻ mặt mê trai của Bạch Nam Nam, Lâm Tứ Nguyệt lúc này cảm thấy đây mới đúng là Bạch Nam Nam thật sự, nhưng cũng không quên tạt cho cô ấy một gáo nước lạnh: “Đừng có đùa, cho dù là một anh chàng đẹp trai, vậy cũng là nằm mơ thôi, cậu vẫn là suy nghĩ lại chuyện của cậu và Tiếu Lưu đi!”
Bạch Nam Nam lạnh lùng “hừ” một tiếng, nghe những lời này của Lâm Tứ Nguyệt, cô mới chợt nhớ ra một chuyện, nói: “Tiền thuê nhà tháng sau tớ sẽ không đưa, mấy ngày này tớ sẽ thu dọn đồ đạc chuẩn bị dọn đi.”
“Tại sao?!” Lâm Tứ Nguyệt lập tức hỏi lại, trong vài ngày cô đã trải qua khá nhiều chuyện, không dễ gì Bạch Nam Nam chịu quay về, mới làm cho tâm trạng cô tốt lên một chút, bây giờ còn muốn bỏ cô ấy một mình ở lại nơi này sao?
Bạch Nam Nam hơi bất đắc dĩ nói: “Chuyện là thế này, Tiểu Lưu mà cậu nhắc đến, anh ấy muốn sống chung với tớ, hơn nữa hai bọn tớ cũng đính hôn rồi, hình như cũng không phải chuyện kì lạ gì.”
Bạch Nam Nam nói đến đây, ý tứ đã khá rõ ràng, Lâm Tứ Nguyệt sau khi im lặng một lúc, nhớ lại phải hỏi cô ấy một vấn đề khác: “Nhưng trước kia, cậu không phải nói không sao thích được anh ta mà? Tại sao còn muốn...”
Bạch Nam Nam mỉm cười, nhún nhún vai làm ra vẻ không có gì quan trọng, cô nói: “Cuộc sống mà, cuối cùng vẫn phải quay trở về cuộc sống bình thường, hơn nữa, ba mẹ tớ rất hài lòng anh ấy, tớ nghĩ quyết định như thế cũng tốt.”
Nghe lời Bạch Nam Nam nói, Lâm Tứ Nguyệt chỉ cảm thấy cách nói của bản thân hình như hơi khó hiểu. Nghĩ cũng đúng, Bạch Nam Nam và bạn trai yêu nhau từ đại học đến bây giờ đã gần năm năm rồi, cho dù có sâu đậm thế nào thì cũng có lúc mệt mỏi, nếu như có thể phát triển thành người một nhà cũng là một chuyện rất tốt.
Nhưng Lâm Tứ Nguyệt vẫn nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua, cô nói: “Vậy khi nào cậu chuyển đi?”
“Trong vài ngày thôi, tớ phải chạy báo cáo cho xong, rồi phía anh ấy cũng phải thu dọn lại, đúng rồi, buổi tối tớ không về ăn cơm đâu, cậu tự ăn một mình nhé!”
Trong khi nói Bạch Nam Nam cũng đã bước vào phòng, Lâm Tứ Nguyệt đang sợ hãi, đang định ngăn cản cô ấy lại thì chuông cửa vang lên.
Lâm Tứ Nguyệt đành quay người đi, lúc cô vừa mở cửa nhìn thấy người đứng trước mặt đã lập tức dùng hết sức đóng sập cửa lại.
Tiếng gõ cửa như đòi mạng kia vang lên tiếp.
Bạch Nam Nam nghi ngờ bước ra, hỏi: “Chuyện gì vậy? Cậu chặn cửa làm gì?”
Lâm Tứ Nguyệt không ngờ Thẩm Vân Thần lại đuổi theo đến đây, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Chính là cái tên đàn ông lừa tiền cướp sắc tới vừa mới kế với cậu, hắn ta lại đuổi theo đến đây rồi!”
“Cô Lâm, cô mở cửa ra đi! Tôi không phải lừa đảo, nếu như tôi không biết gì cả, sao tôi có thể biết nhà cô ở đâu chứ?”
Nghe câu nói này của Thẩm Vân Thần, Lâm Tứ Nguyệt thầm nghĩ cũng đúng. Khi cô đang định mở cửa thì cánh tay của Bạch Nam Nam đã ấn lên trên, rồi hỏi Lâm Tứ Nguyệt: “Sao cậu quen biết hắn ta?”
“Trên... trên mạng, tớ tìm trên mạng.”
“Vớ vẩn, ID của cậu lưu lại trên mạng, hắn ta tìm đến đây cũng không phải chuyện khó khăn, nhưng trước tiên cậu phải nói với tớ, người này làm nghề gì?”
Bạch Nam Nam là cô gái lý tính và bình tĩnh, trong bất cứ tình huống nào đều có thể bình tĩnh phân tích sự việc, Lâm Tứ Nguyệt xem không thể che giấu cô ấy được đành phải kể hết toàn bộ mọi chuyện, hơn nữa, cô cũng vén ống tay áo lên đưa vết thương bên trên cho Nam Nam xem.
Bạch Nam Nam hơi trầm tư một lúc sau nói: “Vậy chúng ta hãy để hắn ta vào xem thử đi, chuyện như thế này, thà tin là có chứ đừng tin là không”.
Lúc trước, Lâm Tứ Nguyệt luôn cho rằng theo tính cách của Bạch Nam Nam, sau khi nghe mình kể chuyện này, nhất định sẽ cho rằng cô bị điện, nhưng phản ứng của Bạch Nam Nam bây giờ...
Dưới sự gợi ý của Bạch Nam Nam, Lâm Tứ Nguyệt cũng mở cửa ra, Thẩm Vân Thần đứng bên ngoài bị xem thường không ít, không dễ dàng nhìn thấy cửa mở, nhưng vẫn đứng ngay cửa khúm na khúm núm nói: “Cô Lâm, tôi nghĩ cô nhất định là có hiểu lầm gì với tôi, nếu như cô không tin, tôi có thể cho cô xem một thứ.”
“Thứ gì?”
Thẩm Vân Thần đang định nói lại nhìn thấy Bạch Nam Nam đang ngồi bên trong, anh ta có hơi ngẩn người, Lâm Tứ Nguyệt nhìn theo ánh mắt của anh ta thì biết anh ta đang nhìn Bạch Nam Nam.
Trước kia khi còn đi học, Bạch Nam Nam là một người đẹp nổi tiếng, người đàn ông này quả nhiên vẫn là thứ háo sắc!
Lúc Lâm Tứ Nguyệt định đóng sập cửa lại, Thẩm Vân Thần liền nói: “Đừng kích động! Tôi đúng là người đuổi ma, đúng rồi, thứ mà tôi vừa nói muốn cho cô xem, chỉ cần cô nhìn thấy, nhất định sẽ tin tôi.”
Lâm Tứ Nguyệt khoanh tay trước ngực nhìn Thẩm Vân Thần, dáng vẻ như đang chờ xem kịch hay, Thẩm Vân Thần từ từ đi vào, liếc nhìn rèm cửa nói: “Rèm cửa này có thể kéo lại không? Còn nữa, chuyện tiếp theo đây của tôi, các bạn có thể sẽ cảm thấy hơi kích động, nhưng để cho hai người tin tôi, tôi chỉ có thể làm như thế này.”
“Không sao, anh cứ làm tiếp đi”. Bạch Nam Nam kéo rèm cửa lại một cách thoải mái, cả người dựa vào tường nhìn anh ta.
Thẩm Vân Thần hít một hơi thật sâu, đi quanh phòng một vòng, xác định đã dẹp hết những thứ sẽ ảnh hưởng đến mình rồi từ từ lấy thứ trên tay ra.