Nợ Âm Phải Trả

Chương 3: Học trưởng tô gặp nguy hiểm




Đến lúc này, Lâm Tứ Nguyệt nói một cách dứt khoát: “Bây giờ tôi là người, anh là ma, hai chúng ta đã từng mắc sai lầm rồi, chuyện anh nên làm là mau chóng đi đầu thai, chứ không phải ở đây gây phiền phức cho tôi!”

Gây phiền phức?

Hứa Khanh An anh ta lại trở thành kẻ đi gây phiền phức ư?

Lúc nghe được những lời này của Lâm Tứ Nguyệt, Hứa Khanh An cảm thấy có chút buồn cười, nhưng ánh mắt nhìn cô gái trước mặt lại có phần nghiêm nghị hơn, anh nói: “Lâm Tứ Nguyệt, sự nhẫn nại của ta có giới hạn, nếu muốn ta buông tha cho nàng? Vậy trước tiên nàng hãy trả hết tất cả những món nợ đã thiểu cho ta đi!”

Lời vừa dứt, nụ hôn của Hứa Khanh An đã đặt xuống, cắn mạnh một cái trên cổ của Lâm Tứ Nguyệt, nếu không phải vì không nhìn thấy răng nanh trên miệng anh ta, bằng không Lâm Tứ Nguyệt còn cho rằng anh ta sẽ hút cạn máu của mình.

Ngày hôm sau, khi Lâm Tứ Nguyệt thức dậy, nhìn thấy trên cổ bên phải của mình cũng có một dấu vết khá đậm, hôm qua vẫn còn may mắn cô chỉ cần mặc một chiếc áo cổ cao đã có thể che đi được, còn hôm nay cho dù mặc quần áo che thế nào vẫn có thể nhìn ra được dấu vết kia.

Lâm Tứ Nguyệt chỉ còn cách lấy trong tủ quần áo ra một chiếc khăn lụa, ngắm kỹ mình trong gương, khi nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của mình trong gương, Lâm Tứ Nguyệt cảm giác như dương khí của cô có thể sẽ bị tên ác ma kia hút cạn.

Vì để tránh chuyện như thế xảy ra, cô còn muốn đi tìm một cao nhân đối phó với anh ta!

Suy nghĩ đến điều này, Lâm Tứ Nguyệt hạ quyết tâm. Sau khi tan làm, Tô Mục Thành đến đón cô theo giờ hẹn, lúc đó thành phố đã lên đèn, khi Tô Mục Thành ở trong xe nhìn cô mỉm cười, Lâm Tứ Nguyệt có cảm giác trái tim mình như đang tan chảy.

Cô bước lên xe, Tô Mục Thành lại đưa cô đến một nhà hàng, đều là những nơi trước đây Lâm Tứ Nguyệt chưa từng đến, cô nhìn hoàn cảnh xung quanh mới lạ, nói: “Học trưởng Tô, nếu không phải là anh, em cũng không biết trong thành phố còn có một nơi như thế này đó!”

Tô Mục Thành cười với cô rồi nói: “Chỉ cần em muốn, anh có thể dẫn em đến bất cứ nơi nào em muốn đi”.

Bỗng nhiên đối diện với ánh mắt thâm tình của Tô Mục Thành, Lâm Tứ Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, cô nhanh chóng gật đầu, Lâm Tứ Nguyệt xấu hổ nói: “Học trưởng, anh...”

Khi lời của Lâm Tứ Nguyệt còn chưa nói hết, Tô Mục Thành đã nắm chặt tay cô nói: “Tứ Nguyệt, anh biết tình cảm em dành cho anh, bây giờ anh chỉ hỏi em một câu, anh có thể... chăm sóc cho em không?”

Tô Mục Thành là một anh chàng đẹp trai, khi còn đi học anh là nhân vật nổi bật trong trường, cho nên lúc đó anh ấy càng nên chọn một học tỷ xinh đẹp hơn làm bạn gái, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Lâm Tứ Nguyệt không ngờ, trong năm tháng mình còn sống, lại có thể nghe được lời tỏ tình của Tô Mục Thành, cô cảm động đến rơi lệ, cô nhìn người trước mặt đáp: “Học trưởng, em...”

Nhìn ánh mắt mong chờ đó của Tô Mục Thành, Lâm Tứ Nguyệt rất khó nói từ “Không”, chỉ có thể gật đầu.

Tô Mục Thành lập tức mỉm cười, vào tối hôm đó, anh đưa Lâm Tứ Nguyệt về đến dưới lầu, lúc Lâm Tứ Nguyệt mở cửa sắp xuống xe, anh đã kéo cô lại, sau đó trao cho cô một nụ hôn.

Gương mặt của Lâm Tứ Nguyệt bỗng chốc ửng hồng, nó giống như lần đầu tiên cô biết yêu, sau khi vội vàng nói một tiếng tạm biệt cô cứ như thế đi thẳng lên lầu.

Khi đóng cửa lại, trái tim của Lâm Tứ Nguyệt vẫn còn đập loạn xạ, lúc nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương vẫn còn đang ngày người, ánh đèn trên đầu đột nhiên nhấp nháy.

Lâm Tứ Nguyệt có dự cảm không hay, quả nhiên, khi cô nhìn lại vào gương, đã phát hiện ảnh trong gương đã không có cô, thay vào đó là một bóng người đầy máu, hình ảnh đẫm máu đó không phải ai khác mà chính là Tô Mục Thành.

Lâm Tứ Nguyệt bị doạ sợ đến mặt mày trắng bệch, cô lập tức không cần suy nghĩ đã hét lớn vào khoảng không trống rỗng:

“Ngươi ở đâu? Ngươi muốn làm gì hả?!”

Không ai trả lời Lâm Tứ Nguyệt, Lâm Tứ Nguyệt càng hoảng loạn, cô bắt đầu gọi điện cho Tô Mục Thành, nhưng phát hiện bên kia luôn ở trạng thái không có ai nghe máy, cô cắn chặt răng cầm lấy chiếc áo khoác đặt bên cạnh vội vã chạy đến nhà Tô Mục Thành.

Trước đây, Lâm Tứ Nguyệt chỉ nghe người khác nhắc đến địa chỉ nhà của Tô Mục Thành, nhưng may mà dựa vào trí nhớ, Lâm Tứ Nguyệt vẫn tìm được nhà của Tô Mục Thành.

Đó là một toà chung cư cũ kỹ, khi Lâm Tứ Nguyệt ấn chuông cửa, tiếng chuông chói tai lập tức vang lên, làm cho Lâm Tứ Nguyệt giật thót người, nhưng bây giờ, cô cũng không quan tâm nhiều như thế, cô chỉ ra cố sức nhấn chuông cửa.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng có người mở cửa, Tô Mục Thành trố mắt nhìn cô, lúc nhìn thấy cô rõ ràng anh có vẻ sững sờ, sau đó hỏi: “Tứ Nguyệt, sao em đến đây?”

Lâm Tứ Nguyệt không kịp giải thích nhiều như thế với anh, cô kéo chặt tay anh nói:

“Bây giờ em không thể giải thích gì với anh, nhưng mà học trưởng, em... ở nhà anh có mấy thứ đại loại như bùa chú hay thánh giá gì không?”

Tô Mục Thành nhìn dáng vẻ đó của cô, nói: “Em vào nhà rồi hãy nói đi, rốt cuộc là làm sao?”

Lâm Tứ Nguyệt nhìn thấy thái độ của Tô Mục Thành thì biết anh không tin mình, nhưng cô nhớ lại cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, nó chân thực đến mức giống như sắp xảy ra rồi, làm cho Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy bất an.

Tô Mục Thành đưa cho cô ly nước, nói: “Em có thể kể cho anh nghe không?”

“Em có thể nói, nhưng học trường, anh nhất định phải tin những lời em sắp nói”. Lâm Tứ Nguyệt điều tiết lại hơi thở, rồi mới kể: “Chuyện là thế này, gần đây em vướng phải một rắc rối, có một anh chàng không biết từ đầu chui ra, nhất quyết nói là chồng kiếp trước của em, bắt em phải chịu trách nhiệm với anh ta, còn phải trả món nợ kiếp trước nợ anh ta, anh ta không cho em ở bên cạnh anh, cho nên vừa rồi, em nhìn thấy...”

Lâm Tứ Nguyệt còn chưa nói hết câu, bỗng có tiếng gõ cửa rất lớn vang lên, giống như tiếng có vật gì đó đập mạnh vào cánh cửa.

Khi Tô Mục Thành đang định đi ra mở cửa, Lâm Tứ Nguyệt ở bên cạnh kêu lên, Tô Mục Thành quay đầu lại không hiểu gì, Lâm Tứ Nguyệt cắn răng nói: “Để em đi”.

Lâm Tứ Nguyệt đã xác định tên kia sẽ ở bên ngoài cánh cửa làm ra hành động như thế nào để doạ cô, cô đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng mà lúc ra mở cửa, lại phát hiện bên ngoài không có bất cứ thứ gì.

Tô Mục Thành bước đến nói: “Tứ Nguyệt, anh cảm thấy có thể do gần đây công việc của em quá nhiều, nên tinh thần căng thẳng, không có chuyện gì đâu”.

Lâm Tứ Nguyệt nắm chặt tay Tô Mục Thành nói:

“Không được, em vẫn không thể về!”

Tô Mục Thành nhìn cô gái trước mặt có chút không biết làm sao, sau khi suy nghĩ lại, anh nói: “Như vậy đi, em hãy ngủ lại đây một đêm, anh ngủ ở phòng khách”.

Kỳ thực sau khi bình tĩnh lại, Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy rất xấu hổ, bởi vì cho dù Tô Mục Thành không nói ra, cô cũng tự cảm nhận được hành động cô đang làm giống như muốn tìm cách ở riêng với anh ấy, nhưng Lâm Tứ Nguyệt có thể đem trái tim lương thiện của mình ra thề, cô tuyệt đối không phải người như thế, xuất phát điểm của mọi chuyện là vì muốn bảo vệ an toàn cho Tô Mục Thành.

Chẳng qua là trùng hợp mà thôi.

Tô Mục Thành cũng tỏ ra mình là một quý ông, cả đêm ngủ yên ngoài phòng khách, còn chuyện mà Lâm Tứ Nguyệt nghĩ lại không hề xảy ra.

Ngày hôm sau, Lâm Tứ Nguyệt đi làm nhưng đầu óc cô vẫn tràn đầy những chuyện tối hôm trước, cảnh tượng trong gương làm cho cô cảm thấy rất lo lắng, cô lên mạng tìm cách giải quyết, những thứ nhảy ra toàn là các trang mạng bản bùa hộ thân, Lâm Tứ Nguyệt xem tới xem lui đã chọn mua cả một đống, chuẩn bị sẵn cho mình và Tô Mục Thành dùng luôn.

Trong đó, Lâm Tứ Nguyệt còn nhìn thấy một văn phòng tư vấn, đang định tìm viết ghi lại địa chỉ, đúng lúc cấp trên đi qua, Lâm Tứ Nguyệt vội vàng đóng trang web lại.

Nhưng chuyện kì lạ là lúc cô mở trang web ra lại không thể nào tìm được địa chỉ đó.

Sau khi tan làm, Lâm Tứ Nguyệt đi thẳng đến chung cư của Tô Mục Thành. Giữa ban ngày, cả toà chung cư nhìn thật âm u, Lâm Tứ Nguyệt vừa suy nghĩ nhất định phải đuổi tên đàn ông kia tránh xa mình và Tô Mục Thành, vừa từ từ đi lên lầu.

Khi sắp đến căn hộ của Tô Mục Thành, bỗng nhiên có tiếng hét từ trên lầu truyền xuống.