Nợ Âm Phải Trả

Chương 1: Món quà sinh nhật




Trời đất làm chứng, hôm nay Hứa Khanh An đồng ý lấy Lâm Tứ Nguyệt làm vợ, ba đời ba kiếp, mãi không chia lìa!”

“Trời đất làm chứng, hôm nay Lâm Tứ Nguyệt đồng ý gả cho Hứa Khanh An làm vợ, ba đời ba kiếp, mãi không chia lìa!”

Trên vách núi, cô gái mặc chiếc váy đỏ thướt tha với đôi môi đỏ xinh đẹp, chiếc khăn đỏ trùm đầu được người trước mặt nhẹ nhàng vén lên, chàng trai nhìn cô gái trước mặt nói: “Tứ Nguyệt, không có cha mẹ, không có người mai mối, nàng có oán trách ta không?”

Cô gái khẽ lắc đầu, hai tay vuốt nhẹ gương mặt của chàng trai, nói: “Chỉ cần được ở bên cạnh chàng là đủ rồi, ta sẽ không oán trách không hối hận”.

Khi cô gái vừa dứt lời, chàng trai đã đặt lên môi cô một nụ hôn.

Chiếc váy cưới màu đỏ phủ bên dưới, trên đầu là bầu trời sao mênh mông, bên cạnh là tiếng xào xạc của cành cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ngượng ngùng nhìn bóng dáng của hai con người phía trước.

Bắt đầu từ giờ phút này, nàng đã là vợ của chàng.

Đôi lông mày thanh tú của cô gái chau lại vì đau, chàng trai không ngừng hôn lên môi cô, đôi tay cô gái ôm lấy chàng trai.

Thời gian trôi qua thật chậm, cơn gió thổi tan những đám mây để lộ ra vầng trăng sáng lạnh, hai người tháo dây cột tóc của mình ra, cột chặt tóc của cả hai lại với nhau.

“Như thế này là chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi”.

Chàng trai mỉm cười, sau đó bóng dáng anh ta rơi xuống rất nhanh.

Cảnh vật thay đổi liên lục cùng với cảm giác rơi xuống làm cho Lâm Tứ Nguyệt mở mắt ra.

Mồ hôi trên trán cô đầm đìa, Lâm Tứ Nguyệt và trán một chút, cô đã quên mất cảnh tượng trong mơ như thế này bản thân đã gặp lần thứ mấy rồi, kể từ lúc bản thân bắt đầu gặp chuyện, cô dường như luôn nghe thấy một âm thanh nói bên tai mình “Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt”.

Lúc mới đầu, Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng thời gian dần trôi qua, trong lòng cô cũng đã không có cảm giác sợ hãi nữa, mà chỉ cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, vì từ trước đến giờ cô hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trong giấc mơ.

Lâm Tứ Nguyệt vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi đi ra tiếp tục xử lý chứng từ trên bàn, cô thầm oán trách bà sếp ế kia của mình mấy trăm lần. Cái mụ phù thủy này rõ ràng biết hôm nay là sinh nhật mình, hơn nữa cả đám bạn bè đang chờ mình, nhưng nhất định phải bắt mình xử lý hết đống tài liệu này.

Lâm Tứ Nguyệt đóng cuốn tài liệu lại, liếc nhìn đồng hồ thì đã sắp qua mười hai giờ rồi.

Tiệc sinh nhật xem như không thể tổ chức rồi, chỉ có chờ một lát cô quay về tự mua một cái bánh kem ăn tượng trưng thôi.

Nói thế nào thì đây cũng là sinh nhật tuổi hai mươi lăm rất có ý nghĩa.

Hơn nữa, tuổi hai mươi lăm của cô ấy hoàn toàn không giống với người khác, bởi vì lúc còn nhỏ, trong làng có một bà đồng nói với cha mẹ cô rằng, trong bát tự của cô mệnh âm quá lớn, số mệnh không thể sống qua năm hai mươi lăm tuổi.

Đã dọa cha mẹ cô sợ đến nỗi cúng rất nhiều lễ vật cho bà ta, lúc này bà đồng mới đưa cho cô một lá bùa hộ thân, rồi phán rằng “phó thác số mệnh cho ông trời”.

Khi nhỏ đúng là rất sợ hãi, mỗi ngày cô đều đeo lá bùa hộ thân kia, nhưng dần dần trưởng thành, sau khi bà đồng kia qua đời thì loại cảm giác sợ hãi này cũng từ từ giảm dần đi, chỉ là lá bùa hộ thân kia vẫn cứ đeo trên người cho đến giờ.

Thêm nữa, chính là cô vừa rồi vẫn còn gặp giấc mơ này. Lâm Tứ Nguyệt nhanh chóng thu dọn xong bàn làm việc của mình, lúc đang định tắt đèn, lại nghe thấy một âm thanh nhẹ nhàng, giống như có thứ gì đó đang giẫm nhẹ trên sàn nhà, âm thanh kia từ ngoài cửa truyền vào.

Dường như là tiếng của vật gì đó va chạm trên mặt đất, rất nhẹ, nhưng lại làm cho Lâm Tứ Nguyệt giật mình.

Cô liếc nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Ai vậy? Ai đang ở ngoài đó?”

Không có ai trả lời cô, hơn nữa bên ngoài là màn đêm tối đen như mực, trừ bản thân cô cũng không còn bóng dáng ai khác.

Là mình suy nghĩ quá nhiều rồi sao?

Lâm Tứ Nguyệt tự an ủi mình, rồi tắt đèn và bắt đầu bước ra ngoài.

Đèn hành lang là đèn cảm ứng, ngày thường Lâm Tứ Nguyệt bước về trước hai bước thì đèn đã bật sáng, hôm nay sao lại không có phản ứng gì.

Ký ức lúc nhỏ cộng thêm âm thanh vừa rồi, làm cho Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi, tiếng giày cao gót bước đi trên sàn nhà cũng bắt đầu ngày càng nhiều, chính vào lúc này “bụp” một cái, tiếp theo là có thứ gì đó đang từ phía sau lưng của cô chầm chậm đi đến gần.

Lưng của Lâm Tứ Nguyệt đã ướt đẫm mồ hôi rồi, hai tay cô hơi run rẩy, sau đó cô từ từ quay đầu lại.

Hành lang khá dài nhưng chỉ có một mình cô, không có bất cứ ai khác, chính vào lúc Lâm Tứ Nguyệt đang quan sát thì đèn cảm ứng trên đầu cô bỗng nhiên sáng lên, làm cho Lâm Tứ Nguyệt sợ đến mức suýt ngất xỉu.

Lâm Tứ Nguyệt hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, xoay người muốn nhanh chóng đi khỏi nơi này, nhưng mà cho dù cô bước thế nào, cũng cảm thấy dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cái cảm giác hoảng sợ này làm cho đôi tay Lâm Tứ Nguyệt ướt đẫm mồ hôi, nhưng vừa may cô đi đến được trước cửa thang máy.

Lâm Tứ Nguyệt nhìn con số trên mặt thang máy nhảy liên tục, tinh thần của cô càng căng thẳng, và trong lúc này một âm thanh trong trẻo vang lên “Tứ Nguyệt”.

Lâm Tứ Nguyệt sẽ không nghe nhầm giọng nói kia, nó hoàn toàn giống với giọng nói cô đã nghe thấy trong giấc mơ.

Lâm Tứ Nguyệt vội quay đầu lại.

Anh ta mặc chiếc áo dài màu đỏ, trên có thêu hoa văn vô cùng tinh xảo, mái tóc dài được bới lên bằng một cây trâm ngọc, còn gương mặt tuyệt đẹp lại có vẻ nhợt nhạt mà bằng mắt thường Lâm Tứ Nguyệt có thể nhìn thấy rõ.

Chuyện càng quan trọng hơn là bộ quần áo kia, chính là bộ đồ cưới của chàng trai mà Lâm Tứ Nguyệt đã gặp trong giấc mơ, giống y hệt...

Lâm Tứ Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt từ từ đen lại, tiếp theo cả người cô cứ như vậy ngã xuống.

Đây nhất định cũng là một giấc mơ hoang đường. Lâm Tứ Nguyệt thầm tự nói với mình.

Khi tỉnh dậy, thời gian đã qua mười hai giờ đêm, Lâm Tứ Nguyệt bật dậy khỏi ghế sofa mới phát hiện bản thân vẫn ngủ trong phòng uống trà của công ty.

Cho nên chuyện vừa rồi, chắc là một giấc mơ thôi?

Ngay cả là giấc mơ, lúc phát hiện bản thân vẫn đang ở nơi giống trong giấc mơ, trong lòng Lâm Tứ Nguyệt vẫn cảm thấy vô cùng hoảng sợ, sau đó cô đứng dậy, nhấc người muốn đi những bước chân đó cho dù như thế nào đều không thể bước ra.

Đầu Lâm Tứ Nguyệt cứng đờ, lúc từ từ xoay đầu qua, lại nhìn thấy cái người đó cũng đang quay đầu lại nhìn cô.

“A!!!!”

Lâm Tứ Nguyệt hét lên một tiếng, hai tay ôm chặt mặt mình, cả người liên tục lùi lại phía sau trốn, nhưng mà cái thứ đó đã từ từ tiến đến trước mặt cô.

Sở dĩ nói là “thứ đó” là vì Lâm Tứ Nguyệt không biết lúc này đứng trước mặt mình rốt cuộc là người hay ma.

Cánh tay lạnh bằng vắt trên vai cô, Lâm Tứ Nguyệt cố gắng trấn tĩnh, cuối cùng đã thuyết phục bản thân ngẩng đầu lên nhìn anh ta:

“Anh... anh rốt cuộc là người hay ma?”

“Ta ... ta là chồng của nàng”.

Đây là truyện cười buồn cười nhất Lâm Tứ Nguyệt từng nghe, nhưng mà trong giờ phút này Lâm Tứ Nguyệt làm sao mà cười nổi.

Cô nhìn chàng trai trước mặt rõ ràng là ăn mặc không cùng một thời đại với mình, liền hỏi: “Đại ca, anh có phải... đi nhầm phim trường không?”

Nghe được lời nói của Lâm Tứ Nguyệt, chàng trai kia lại cười nói: “Tứ Nguyệt, đã nói cùng nhau đi đến Hoàng Tuyền, nhưng nàng lại một mình tham sống sợ chết, nàng đã trốn ta một đời rồi, thật còn cho rằng có thể trốn khỏi ta được sao?”

Lời chàng trai vừa dứt, cánh tay lạnh bằng đã chạm đến gương mặt của Lâm Tứ Nguyệt, Lâm Tứ Nguyệt lập tức rùng mình một cái, lúc ngẩng đầu nhìn lên, chàng trai kia đã hôn lên môi cô thật chặt.

Hơi thở của chàng trai mát lạnh nhưng Lâm Tứ Nguyệt cảm thấy bản thân bắt đầu có chút khó thở, tay anh ta đã giữ chặt cằm của cô.

Lâm Tứ Nguyệt bị đau, mở mắt nhìn anh ta, phát hiện đôi mắt của anh ta đã biến thành một màu đỏ tươi, anh ta nói: “Tứ Nguyệt, nàng cho rằng chút trò vặt vãnh như thế này có thể ngăn cản được ta sao?”

Lâm Tứ Nguyệt nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, mới biết ý anh ta nói chính là chiếc bùa hộ thân cô vẫn luôn đeo trên người, cô lập tức nổi cả da gà, lúc cúi đầu nhìn mới phát hiện trên mặt đất chỉ có bóng của mình.

Đây chính là ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Lâm Tứ Nguyệt, trong ngày hôm nay cô đã nhận được một phần quà đặt biệt, món quà này đã vượt qua ngàn năm, vì tìm kiếm cô mà đến, món quà này là một chàng trai, món quà này chính là chồng của cô.