Ninh Tiên Sinh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 47




Edit: Doãn Kiệt

Beta: Doãn Thiên

Từ lúc Ninh Quân vạch mặt với ba Ninh lần trước, ba Ninh và mẹ Ninh cũng không liên lạc với con trai lần nào. Bọn họ cũng chỉ biết tin Ninh Quân đi Hạ Môn từ chỗ của Tử Hàm.

Ninh Hàm và Lý Tư Dương về nhà ăn cơm.

Ba Ninh hỏi cô: "Hai đứa định bao giờ kết hôn?"

Ninh Hàm: "Không vội."

Ba Ninh nghiêm nghị, "Nếu con sợ sinh con xong không có ai trông thì bố với dì con có thể hỗ trợ một tay." Còn mẹ ruột là Ninh Hàm thì tuyệt đối không trông cậy nổi.

Ninh Hàm cười cười, "Ba, không chừng Ninh Quân còn đi trước con đấy."

Ba Ninh bĩu môi, "Nó á, ba không trông cậy vào. Bạn gái còn không mang về nổi." Lòng lão cha già vừa đau vừa xót.

Ninh Hàm và Lý Tư Dương nhìn nhau, "Ba, dì, có chuyện con vẫn không nói với hai người."

"Chuyện gì?" Ba Ninh không hứng thú lắm.

"Hai người sắp thành ông bà nội đấy, Nguyễn Chanh mang thai rồi."

"Thật không?" Sắc mặt ba Ninh thay đổi trong nháy mắt, thần sắc kích động nhiều năm chưa từng thấy, mẹ Ninh cũng thế.

"Thật hơn vang luôn." Cô ngượng ngùng sờ mũi, "Ninh Quân nhờ con có thời gian thì qua xem Nguyễn Chanh."

Mẹ Ninh: "Nếu con không có thời gian, để dì đi chăm sóc, dì có kinh nghiệm."

Ba Ninh: "Bà có kinh nghiệm gì? Lúc bà mang thai Ninh Quân, còn không phải là tôi chăm bà à?"

Mẹ Ninh: "...Tôi từng sinh con, đương nhiên là có kinh nghiệm."

Ba Ninh không nói lại được, "Vậy hôm nào chúng ta cùng đi thăm Nguyễn Chanh đi?"

Ninh Hàm: "Nguyễn Chanh bây giờ tốt lắm, hai người yên tâm đi. Ba, dì, mọi chuyện chờ Ninh Quân về rồi nói nhé."

Lòng ba Ninh hơi ngứa, "Tiểu tử thối này trưởng thành rồi cũng không để chúng ta bớt lo."

"Nó á, bây giờ so với ai đều vội hơn hết kìa." Ninh Hàm cười, "Hai người không cảm thấy, con đường tình yêu của hai đứa này có chút nhấp nhô à? Nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể gặp lại, bây giờ mới có bao lâu, lại phải xa nhau một năm."

Ba Ninh nặng nề thở dài, "Trách ba! Năm đó hẳn là nên tôn trọng ý của nó."

Mẹ Ninh lắc đầu, "Là lỗi của tôi. Tôi chưa từng quan tâm tới nguyện vọng của tiểu Quân."

"Được rồi. Con nghĩ chờ một thời gian ngắn nữa qua đi, mọi chuyện cũng đều thành quá khứ." Ninh Hàm chỉ có thể an ủi họ như vậy.

Mẹ Ninh xoa khóe mắt một chút, "Quà tặng con dâu dựa theo phong tục ở Lăng Thành, tôi còn chưa chuẩn bị."

"Ngày mai chúng ta liền chuẩn bị."

Cuối tháng mười, Nguyễn Chanh và Ninh Quân cùng trở lại Lăng Thành. Vừa xuống máy bay, Ninh Quân vừa nắm tay cô, vừa kéo vali. Nhìn sân bay bắt đầu đông người, lòng anh sinh ra một loại cảm giác thân thiết.

Hai người ngồi trên taxi, thẳng đường đi qua cao tốc sân bay, bốn mươi phút sau vào tới thành phố.

Đường vào trung tâm thành phố nghẽn như trước, nhiều năm như thế vẫn không thay đổi.

Nguyễn Chanh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rơi vào bức quảng cáo ở trạm xe buýt.

Là Tống Hề.

Cô ấy hiện tại là người dẫn chương trình giải trí hot nhất địa phương, trên toàn quốc cũng có độ nổi tiếng nhất định.

Nguyễn Chanh cười, "Trước đây Tống Hề đã muốn làm MC, hiện tại thật sự làm được rồi."

Tài xế taxi nghe cô nói liền mở đài lên, giọng nói đậm chất Lăng Thành: "Nhà Tống Hề ở đường Xuân Hi, trước kia học trường trung học trực thuộc đại học D, rất thông minh, thành tích học tập ở trường cũng rất tốt."

Nguyễn Chanh cười cười, "Thật giỏi."

Ninh Quân dường như không quá muốn nghe chuyện liên quan tới Tống Hề:"Anh hẹn Lộ Minh rồi."

Nguyễn Chanh sửng sốt, "Cậu ấy đồng ý gặp anh?" Năm ấy Lộ Minh thề son thề sắt nói, cậu ta và Ninh Quân "nhất đao lưỡng đoạn*."

*Cắt đứt quan hệ.

Ninh Quân mất tự nhiên nói: "Anh gửi cho cậu ấy ba tin dài, còn gọi một cú điện thoại."

Nguyễn Chanh nhịn không được cười khanh khách, "Lại nói, năm ấy anh chuyển trường, Lộ Minh có phản ứng lớn nhất đấy. Ai da, thật là khiến người ta hiểu lầm."

Ninh Quân trừng mắt với cô, "Ninh phu nhân, xin chú ý dưỡng thai."

Nguyễn Chanh vuốt bụng, "Bạn nhỏ tiểu Ngư, mama đang nói đùa với baba, con không nghe thấy gì cả nha."

Tiểu Ngư, cũng chính là cá lọt lưới trong miệng Ninh Quân.

Nguyễn Chanh nghĩ đứa bé này chắc là mỹ nhân ngư.

??

Nơi ở của Nguyễn gia vẫn không thay đổi, hai năm trước có tu sửa một lần.

Ninh Quân chính thức bước vào nhà với thân phận con rể, vừa vào cửa, Yami liền xông ra, sủa ầm ĩ với anh.

"Chú, dì..." Lúc này, Ninh Quân không có da mặt dày mà đổi xưng hô.

Ba Nguyễn cười, "Trí nhớ của Orange thật tốt, nó còn nhớ rõ chuyện trúng độc trước đây này."

Mẹ Nguyễn lúng túng, "Trí nhớ Orange nào có tốt như vậy?" Bà nhìn con gái, đáy mắt đều là yêu thương, "Có mệt không con?"

Nguyễn Chanh lắc đầu, "Con khỏe ạ."

Hai ngày trước, Nguyễn Chanh báo cho ba mẹ mình biết chuyện mang thai. Lúc đó cô vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, cũng may mẹ Nguyễn có tư tưởng tiến bộ, "Ai nha, mẹ và ba con cuối cùng cũng được làm ông bà ngoại rồi."

Ba Nguyễn kiên trì, "Là ông bà nội!"

Hai người sang hôm sau liền đi đến cục dân chính lĩnh chứng, hết thảy đều rất nhanh.

Nguyễn Chanh nhìn tờ giấy màu đỏ, "Cảm giác cũng không có gì thay đổi nha."

Ninh Quân nhìn cô, "Sao không thay đổi? Sau này hai ta chung hộ khẩu rồi."

Nguyễn Chanh cười cười, "Có phải em nên tự sướng một chút không? Không thì vẫn có cảm giác là mình độc thân ý."

Ninh Quân đương nhiên là đồng ý với cô. Hai tay anh cầm giấy chứng nhận kết hôn, "Em chụp đi!"

Nguyễn Chanh: "... Không cần anh chui vào ảnh đâu, trên giấy kết hôn cũng có ảnh chụp rồi, người khác đương nhiên biết chồng em là ai."

Ninh Quân mở hai tờ hôn thú ra, Nguyễn Chanh chụp xong, liền bôi đen một vài dòng chữ, đăng lên weibo.

Tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền kết hôn, không sớm không muộn, vừa đúng luca.

Không lâu sau, weibo của cô náo nhiệt lên, bạn học cũ, bạn bè đều xuất hiện, vòng tròn bạn bè cũng bùng nổ.

Giản Tri Ngôn: Chúc mừng.

Trình Phỉ văn thải phỉ nhiên: Ông trời của tôi ơi! Cái tốc độ này! Em bỏ lỡ cái gì rồi? Cầu kịch bản?

Lộ Minh: Năm ấy đã thấy mờ ám rồi! Chúc mừng nha! Bạn cùng bàn!

...

Sư phụ Đàm Phi: Hôm nay cũng không phải cá tháng tư mà ha?

Đàm Phi đang phóng to hình ảnh, tỉ mỉ nghiên cứu trong phòng làm việc. Nguyễn Chanh qua Mỹ cùng Cố Dịch khám bệnh, trở về lại đi lĩnh chứng nhận kết hôn với Ninh Quân. Không hiểu nha! Không hiểu!

Anh ta qua đầu nhìn tiểu Doãn, "Nguyễn Chanh không phải chia tay với Ninh Quân rồi à? Sao lại kết hôn rồi?"

Tiểu Doãn trả lời: "Chia tay là vì Ninh tiên sinh ghen. Kết hôn chắc là vì Ninh tiên sinh không đợi được nha. Dù sao thì hình như là bọn họ đã nhất kiến chung tình từ lúc học trung học rồi ấy."

Đàm Phi bừng tỉnh.

Hôm hai người lĩnh chứng hôn, vốn Ninh Quân và Nguyễn Chanh định đi ăn riêng bên ngoài, thuận tiện đến khu vực gần trường phổ thông trực thuộc đại học D đi bộ một chút. Kết quả mẹ Nguyễn gọi điện thoại cho Nguyễn Chanh, "Hai đứa sao không nói cho chúng ta một tiếng hả, ba mẹ Ninh Quân tới này."

Nguyễn Chanh sửng sốt, "Bọn con về ngay đây ạ."

Ba Ninh, mẹ Ninh thật sự không nhịn được, nghĩ lại vẫn mặt dày tự đến gặp mặt nhà thông gia.

Nguyễn Chanh nhìn Ninh Quân, "Ba mẹ anh tới."

Ninh Quân nhíu mi.

Nguyễn Chanh xoa xoa tay anh, "Ninh Quân, mỗi nhà mỗi cảnh. Từ nhỏ ba mẹ em giáo dục em rất thoải mái, bọn họ chưa bao giờ trách mắng em. Em vẫn nhớ lần họp phụ huynh năm nhất, anh nói ba mẹ anh bận công tác nên không đến, kết quả mẹ anh vẫn đến."

Ninh Quân đương nhiên nhớ việc này.

"Mẹ anh thật ra vẫn rất quan tâm anh. "

Khóe môi Ninh Quân giật giật, "Anh biết rồi, chỉ là nhiều năm như thế, anh đã quen rồi."

Nguyễn Chanh: "Vậy bây giờ thuận theo tự nhiên, không nên bài xích bọn họ. Em nghĩ, năm ấy nếu bác Cố không xuất hiện, ba anh nhất định sẽ giúp đỡ gia đình em."

Ninh Quân nhướn mày, "Em khẳng định đến vậy à?"

"Vì đó là ba của anh mà. Anh còn lấy việc giúp người làm vui đây này, chắc chắn ba anh cũng thế."

Ninh Quân không nói cho cô biết, đó là chỉ đối với em thôi.

Khi hai người về đến nhà, bốn phụ huynh đang trò chuyện rất vui vẻ, cảm giác ngay cả một chút xa lạ cũng không có.

"Các con về rồi à?" Mẹ Nguyễn nói.

Nguyễn Chanh và Ninh Quân đi vào, tất cả đều quay sang nhìn hai người.

Mẹ Ninh đứng dậy, đi tới, "Chanh Chanh, lâu rồi không gặp con."

"Bác gái, trông bác vẫn trẻ như vậy."

"Ha ha ha, già rồi. Nhưng con nha, so với lúc học trung học xinh đẹp hơn nhiều." Khuôn mặt mẹ Ninh đầy vẻ ôn nhu.

Ba Ninh cũng nhìn Nguyễn Chanh, sắc mặt bình thường nghiêm túc lúc này cũng hòa ái hơn nhiều.

"Bác trai, bác gái, hai người ngồi đi." Nguyễn Chanh đẩy nhẹ Ninh Quân một cái.

Ninh Quân mở miệng, "Ba mẹ..."

Ba Ninh, mẹ Ninh tức giận trách mắng: "Ba mẹ của Chanh Chanh ạ, bọn trẻ bây giờ đôi khi không quá hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chúng tôi nên sớm đến thăm hỏi hai người mới phải."

Ba Nguyễn mẹ Nguyễn đều là người mềm lòng, ba Ninh mẹ Ninh hôm nay vừa đến liền nói đủ các loại xin lỗi áy náy, bọn họ đương nhiên sẽ không có ý kiến gì.

Mẹ Nguyễn: "Bọn nhỏ đều như vậy, chúng nó không biết."

Ba Nguyễn: "Chanh Chanh bị tôi chiều hư, bây giờ nó cũng làm mẹ rồi, sau này phải làm gương tốt."

Ba Ninh: "Ninh Quân cũng vậy, phải ra dáng một ông bố."

Ninh Quân và Nguyễn Chanh nhìn nhau, "Vâng ạ."

Bên kia, bốn vị trưởng bối bắt đầu thương lượng chuyện hôn lễ. Mẹ Nguyễn và mẹ Ninh vô cùng nhiệt tình, ba Ninh và ba Nguyễn lại cực kỳ hứng thú với tên của đứa nhỏ.

Ba Nguyễn: "Mấy ngày nay tôi vẫn đang lật từ điển, tên Khả Vi thế nào?"

Ba Ninh: "Khả Vi... Ninh Khả Vi, cũng không tệ lắm."

Ba Nguyễn: "Là Nguyễn Khả Vi."

Ba Ninh mờ mịt: "Họ Nguyễn?"

Ba Nguyễn: "Đúng thế. Lúc trước Ninh Quân đã đồng ý rồi, đứa nhỏ này sẽ thừa kế công ty của Nguyễn gia." Ông rất kỳ vọng vào đứa bé này.

Rốt cuộc vẫn là đang ở nhà họ Nguyễn, ba Ninh tức ngực khó chịu đến mức nào cũng chỉ có thể chịu đựng.

Lần đầu tiên Ninh Quân biết, thì ra ông ba nhà mình có thể nhẫn nhịn đến thế.

Đương nhiên, việc này sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.

Nguyễn Chanh và Ninh Quân không quan tâm đứa bé họ gì, nhưng rõ ràng là hai vị trưởng bối này rất để ý.

Sau khi ba Ninh đi về, dọc đường đi đều rầu rĩ không vui.

Mẹ Ninh an ủi ông, "Còn có đứa thứ hai mà, đứa thứ hai họ Ninh là được."

Ba Ninh: "Không giống."

Mẹ Ninh mới không thèm để ý mấy cái này, "Thời gian quá gấp, tôi với mẹ Chanh Chanh nghĩ giữa tháng 11 cử hành hôn lễ hẳn là ổn. Họ hàng hai nhà chúng ta đều ở Lăng Thành này, như vậy cũng tiện." Bà hưng phấn, nói rất nhiều, "Mặc dù là cưới con dâu về, nhưng lại cảm giác hưng phấn hơn cả khi tôi cưới."

Ba Ninh sửng sốt. "Năm ấy bà không vui ư?"

Mẹ Ninh nhếch... môi, "Có hài lòng, nhưng thấp thỏm nhiều hơn, rất sợ không làm tốt bằng vợ cũ của ông, sợ tiểu Hàm không chấp nhận tôi." Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên La nói với chồng những lời trong lòng. Có lẽ lập tức liền thăng cấp thành bà nội, chuyện trước kia bà cũng dần dần buông xuống.

Ba Ninh khẽ thở dài một hơi, "Bà àm tốt mà, mấy năm nay vất vả cho bà rồi."

Mẹ Ninh cười cười. Bà gả cho người mình thích, cho nên chưa từng hối hận. Chỉ là nếu được làm lại, bà nhất định sẽ quan tâm tới Ninh Quân nhiều hơn, nhất định không thờ ơ với con một chút nào.

Tới cuối tuần, mấy người bạn học phổ thông hẹn gặp nhau ở một quán trà gần trường phổ thông trực thuộc đại học D.

Lộ Minh phát tin nhắn trên diễn đàn lớp, mấy người bạn học ở Lăng thị nghe nói Ninh Quân và Nguyễn Chanh kết hôn rồi thì đều tới.

Đêm đó, Nguyễn Chanh và Ninh Quân vừa xuất hiện, trong khu ghế lô liền ồn ào náo nhiệt.

Lộ Minh giang hai cánh tay, cho Ninh Quân một cái ôm nhiệt tình "Chúc mừng! Tôi còn tưởng cuối cùng rồi Nguyễn Chanh sẽ gả cho Cố Dịch cơ."

Mọi người cũng cười. "Ninh Quân, tuy rằng cậu chuyển trường từ năm nhất, thế nhưng giang hồ vẫn luôn có tin đồn về cậu đấy."

"Nói như thế, năm ấy cậu giúp Nguyễn Chanh làm bài tập chính là sớm có ý với Nguyễn Chanh rồi phải không?"

Ninh Quân thản nhiên thừa nhận.

Mọi người không khỏi giơ ngón cái lên, "Chiêu này của cậu thật cao minh nha, thảo nào Nguyễn Chanh nhớ mãi không quên, tốt nghiệp liền phải đến thành phố B tìm cậu."

Nguyễn Chanh uống một hớp nước, để cốc xuống, "Tớ đi thành phố B là nghiêm túc công tác nhá."

Ninh Quân khẽ cười.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng người, là một cô gái.

"Còn ai nữa à?"

Lộ Minh: "A, là Tống Hề. Cô ấy nói sẽ đến."

"Oa! Dẫn chương trình Tống nha."

Mặt Nguyễn Chanh hơi biến sắc mặt, không nghĩ tới Tống Hề vẫn biết được. Cô quay lại nhìn Ninh Quân, ánh mắt Ninh Quân lạnh lùng. Trong lòng anh vẫn để ý chuyện Tống Hề làm năm ấy