Bỗng nhiên có tiếng chuông vui tai vang lên, cắt ngang những phút say mê của Ninh Thư và bình tĩnh của Lý Nghiêm Hi.
Anh hơi thấp đầu nhìn tên người gọi hiện trên màn hình di động, gương mặt phút chốc trở nên rạng ngời, đó là sắc thái mà từ lúc quen đến giờ Ninh Thư chưa hề nhìn thấy. Điều mà cậu vẫn thường thấy ở anh là cách anh cười dịu dàng, nụ cười đó ấm áp khiến người say mê, thế nhưng có cảm giác thiếu đi chút gì đó chân thật, giờ phút này đây cậu rốt cuộc cũng đã hiểu, hóa ra anh ấy cũng có thể nở một nụ cười sáng rực đến chói mắt như vậy.
Lý Nghiêm Hi xoa đầu cậu, đoạn đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại. Khoảnh khắc khi cánh cửa phòng sắp khép lại, nương theo ánh đèn màu rực rỡ trong này, cậu dường như vẫn còn thấy rõ ý cười bên môi anh – rạng rỡ khiến đôi mắt cậu đớn đau.
Ninh Thư ngồi trên sô-pha, bên tai không ngừng vang vọng tiếng ca của Liễu Nhan và Lý Phượng Linh, là một bài hát có giai điệu chầm chậm, kể về câu chuyện một người thất tình.
Càng nghe càng phiền muộn, vừa định kiếm chuyện gì đó làm thì Cảnh Phong chạy lại, trong tay cầm chai rượu đã mở nắp, loại rượu quý này dĩ nhiên là Ninh Thư chưa từng thấy, chẳng quả logo trên chai cậu đã từng xem trên tivi giới thiệu rồi, dường như là hiệu Remi Martin XO.
“Ninh Thư, muốn uống chút không?” Cảnh Phong đặt mông xuống chỗ ban nãy Lý Nghiêm Hi vừa ngồi, giơ bình rượu trong tay lên trước mặt cậu.
Ninh Thư nhìn cậu ta một cái, thình lình vươn tay giật lấy chai rượu, không để Cảnh Phong có cơ hội phản ứng lại nhanh chóng đưa lên miệng tu, loại cách uống này của cậu không gọi là uống rượu, nó gọi là uống quên sầu, Cảnh Phong – người đã giật mình thoát khỏi sự kinh ngạc ban nãy – thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng không ngăn cậu, tự hỏi không biết ông anh họ sau khi quay về nhìn thấy một Ninh Thư uống tới say bét nhè như này chả biết sẽ phản ứng như thế nào đây.
Cha cậu mỗi khi vui thường sẽ mua hai lít rượu đế về uống, cậu cũng sẽ uống ké một ít, rượu từ miệng chảy xuống yết hầu sẽ khiến người cảm giác được cơn nóng cháy hệt như có ngọn lửa đang thiếu đốt bên trong, Ninh Thư ôm chai rượu, cảm khái chai XO này đúng là hoàn toàn không cùng một cấp bậc với rượu đế, theo cậu thấy, rượu đế uống đã hơn loại rượu này nhiều lắm, hơn nữa rượu này căn bản là không làm người ta say được, mà cậu bây giờ thì chỉ muốn không say không về thôi.
Cậu uống quá nhanh, giữa chừng còn bị sặc, trong cơn mơ hồ có cảm giác như Cảnh Phong vẫn đang dịu dàng vuốt lưng để cậu bớt ho, mà cậu thì thoáng nhìn về phía cửa, tầm mắt bắt đầu trở nên mông lung, sau đó khép mắt không còn biết trời trăng chi nữa, chỉ có gương mặt ửng đỏ cho thấy rõ sự thật rằng cậu đã uống rượu.
Lúc Lý Nghiêm Hi nghe điện thoại xong quay lại, thấy ngay bóng dáng quen thuộc ngã dựa vào ghế.
Anh cau mày, nhìn sang Cảnh Phong đang ngồi bên cạnh, “Cậu cho em ấy uống bao nhiêu rồi?”
Cảnh Phong giơ giơ chai rượu gần như thấy đáy lên cho anh xem, nói: “Không phải em rủ cậu ấy uống, là cậu ấy liều mạng nốc rượu đó thôi.”
Lý Nghiêm Hi nhíu mày trừng cậu ta, đoạn ngồi xổm nhìn thiếu niên đã say đến mê man trước mặt, mái tóc ngắn cắt gọn hiện tại lòa xòa phủ trên trán, hàng mi dài buông trên đôi mắt nhắm chặt – dưới ánh đèn chiếu rọi – tạo nên một vòng bóng râm mờ mờ phía bên dưới, dọc xuống chiếc mũi cao cao là bờ môi với độ dày vừa phải, sau khi bị rượu nhuộm đẫm càng trở nên xinh đẹp và quyến rũ.
“Anh họ, không phải em cho cậu ấy uống đâu, thiệt!” Cảnh Phong vẫn còn đang tự chối tội, nhưng đối phương thì đã bế ngang người đang nằm trên sô-pha lên rồi đi thẳng ra cửa, hoàn toàn chả có ý định phản ứng với lời cậu nói.
Ra khỏi phòng hát, người đàn ông ấy lập tức đi hướng lên lầu.
Vào giờ này phần lớn mọi người đều vui chơi ở lầu dưới, từ cầu thang xoắn ốc đi lên, xung quanh chẳng có lấy một ai.
Đặt cậu thiếu niên trong lòng mình xuống chiếc sô-pha lớn và êm trong phòng, anh đứng dậy đi tới tủ rượu phía đằng kia, lấy ra túi trà giải rượu thả vào nước sôi ngâm, đợi cho trà hoàn toàn hòa tan trong nước mới bưng ly trà quay trở lại.
Đặt ly sứ vẫn đang tỏa khỏi xuống bàn trà, đoạn xoay người ôm lấy cậu thiếu niên ngủ say vào lòng mình, dường như bị hành động đó của anh quấy rầy, chỉ thấy đối phương khẽ cau mày, xoay xoay người không ngừng, miệng nỉ non những câu rời rạc.
Anh đành phải lấy hai tay giữ cậu lại, mới tránh cho cả hai ngã hết xuống đất.
Thiếu niên vẫn đang nói mớ những câu không nghe rõ được, anh buồn cười nhìn gương mặt thanh tú ấy, đoạn cúi xuống ghé tai sát vào miệng cậu, mới nghe rõ được chất giọng mềm mại mang theo chút cảm xúc tự ti kia: “Lý… Lý Nghiêm Hi, anh tốt như vậy, em… em làm sao xứng…”
Nghe vậy, trong ánh mắt anh không khỏi hiện lên ý cười, khóe miệng như được phác họa nên tia sáng rực rỡ khiến người mê đắm.
Hai tay ôm lấy thân hình trong lòng càng thêm chặt, người đàn ông ấy vùi mặt vào hõm cổ trắng muốt của đối phương, mùi hương sạch sẽ lại tươi mát đặc trưng của thiếu niên khiến hô hấp anh dần dần trở nên dồn dập, tiếp đó anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua cậu thiếu niên vẫn đang chìm trong cơn mơ màng, thong thả cúi đầu, chuẩn xác lại đá đạo ngậm lấy hai cánh hoa mà mình khao khát đã lâu.
Nụ hôn ấy nhẹ nhàng triền miên, hai bờ môi chỉ chạm khẽ vào nhau mà chẳng dám hôn sâu, e sợ rằng sẽ không cách nào khống chế được bản thân.
Trên chiếc ghế sô-pha rộng rãi vừa đủ để chứa hai cơ thể trưởng thành, một nằm một ngồi, đôi môi hai người nhẹ nhàng chạm lấy, những sợi tóc đen bện lẫn vào nhau quấn quýt, có tia nắng mặt trời mỏng manh rọi qua khung cửa sổ, in bóng một khung cảnh đẹp đẽ mê hoặc trên nền nhà. Thời gian trôi qua thật lâu, người đàn ông ấy vẫn luôn giữ một tư thế, nghiêm túc lại chăm chú hệt như một giáo đồ thành tín nhất đang thực hiện nghi lễ lớn lao nào đó.
Mãi tới khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ không lắm đều đặn, anh mới chầm chậm ngẩng đầu lên, trông thấy Liễu Nhan và một Cố Thanh đang giận dữ đứng ngay cánh cửa phòng chưa được đóng kín.
Liễu Nhan cười cười, nói với giọng thờ ơ: “Đột nhiên phát hiện Ninh Thư không thấy đâu, nên đi tìm xem, vừa lúc gặp được…” Cô nói đến đó thì liếc liếc sang Cố Thanh bên cạnh mình, không cần nói tiếp cũng hiểu ý cô muốn nói gì.
Cố Thanh xanh mặt nhìn Lý Nghiêm Hi, trong ánh mắt anh là sự phẫn nộ thêm cả sự bất lực, sau đó tức tối xoay người bỏ đi, Lý Nghiêm Hi nhìn theo bóng anh ta, thở dài.
Liễu Nhan vẫn cứ cười, dõi mắt sang người đang ngủ say trên sô-pha, trêu ghẹo: “Tôi giờ mới biết hóa ra anh lại nhát gan như vậy, chỉ dám làm mấy chuyện tán tỉnh như vậy lúc người ta ngủ.”
Lý Nghiêm Hi nghe xong câu này cũng không giận, ngược lại còn cười khẽ: “Tôi chỉ sợ làm cậu ấy sợ.”
“Anh mà cũng biết sợ à? Thật đúng là hiếm có.”
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?” Lý Nghiêm Hi nhìn thẳng vào người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình, thanh âm đột ngột trầm hẳn xuống.
Liễu Nhan nhún vai, mỉm cười tuyệt đẹp, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi, Ninh Thư cậu ấy chuyện gì cũng không hiểu, nếu cứ tùy tiện tấn công sợ là sẽ phản hiệu quả đấy.”
Lý Nghiêm Hi sửng sốt, “Tôi sẽ cho cậu ấy thời gian làm quen với điều đó.” Liễu Nhan gặp vẻ mặt anh quá nặng nề, không khỏi cười cợt, “Nếu cậu ấy không chấp nhận được, vậy không phải là anh sẽ rút lui đấy chứ? Đến chừng đó đúng là có chuyện lạ đây.”
Nghe cô nói, anh quay đầu nhìn thoáng qua cậu thiếu niên say ngủ trên ghế, hơi cong môi cười, tiếng anh trầm thấp, “Tôi tin vào ánh mắt của mình.”
Liễu Nhan hào phóng cười lớn, hiểu được mục đích lần này của mình đã đạt được rồi thì liền nghênh ngang nện gót giày rời đi, dáng lưng kia hệt như một cô công cao ngạo, Lý Nghiêm Hi thì vẫn nán lại cửa trong chốc lát mới lùi về phòng đóng cửa lại.
Chai rượu mà Cảnh Phong lấy có độ cồn cao, tuy rằng Lý Nghiêm Hi đã cho cậu uống xong trà giải rượu, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh ngay được.
Còn về chuyện Ninh Thư đang ngủ làm sao mà uống trà được, vậy thì phải hỏi ngài tổng tài đây.
Bầu trời bên ngoài dần sập tối, bữa tối xong rồi mà Ninh Thư vẫn còn không tỉnh dậy, Lý Nghiêm Hi ôm cậu lên giường, xác định trong khoảng thời gian ngắn cậu sẽ không thức giấc mới ra khỏi phòng.
Anh gõ cửa căn phòng kế bên, hiển nhiên người bên trong vẫn luôn đợi anh, vừa mới gõ vài tiếng cửa đã mở, sắc mặt Cố Thanh từ chiều đến giờ có vẻ như vẫn chưa hề dịu đi, anh ta nhìn người đàn ông đứng ngay cửa, không màng nghe giải thích đã quát to: “Lý Nghiêm Hi, cậu thật sự điên rồi!”
Vị tổng tài nào đó đóng lại cửa phòng, đi tới ngồi xuống ghế, nhìn người đang giận không nén được kia, từ tốn mà bảo: “Cố Thanh, cậu hẳn là nên tin vào quyết định của tôi.”
Cố Thanh rõ ràng không ngờ được rằng cậu ta sẽ bình tĩnh như vậy, xanh hết cả mặt, bước tới ngồi đối diện, “Cậu thật lòng đấy hả?”
Lý Nghiêm Hi giương mắt nhìn về phía Cố Thanh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Tôi đối với em ấy, đến tận bây giờ vẫn luôn thật lòng.”
Nghe vậy, Cố Thanh bưng đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt cứ như sắp tận thế đến nơi vậy, “Cậu rốt cuộc là nghĩ cái gì đấy? Cậu rõ ràng biết cậu ta là…” Lời của anh ta nói đến đây thì khựng lại, bởi vì Lý Nghiêm Hi ngồi đó đột nhiên sa sầm nét mặt, cặp mắt sắc bén tựa ưng bỗng trở nên tối đi một cách đáng sợ.
“Vậy thì sao? Tôi sớm đã nhận định người này.” Tiếng nói ung dung nhưng trầm thấp vang lên trong căn phòng im lặng nghe có vẻ vô cùng nặng nề, đoạn anh từ từ ngước mắt, chuẩn xác đón lấy tầm mắt của Cố Thanh, “Cậu quen tôi nhiều năm như vậy hẳn cũng biết tôi là loại người nào, một khi tôi nhận định rồi, vậy thì cả đời này tôi cũng sẽ không thay đổi.”
Cố Thanh mím môi, trên gương mặt vẫn còn sót lại chút bất đắc dĩ và chán nản, một hồi sau mới chầm chậm lên tiếng, “Nghiêm Hi, cậu có nghĩ tới việc như vậy vốn không công bằng với cậu ấy hay không, còn nữa, nếu bị người kia biết, kết quả như thế nào trong lòng cậu hẳn là rõ hơn ai hết.”
Con ngươi của người đàn ông đối diện trầm hẳn xuống, anh nhếch môi, dường như có chút do dự, nhưng ngữ điệu vẫn kiên quyết: “Người tôi xem trúng, không ai có thể thương tổn dù chỉ là một chút.”
Cố Thanh cười bất đắc dĩ, chậm rãi ngã lưng ra chiếc ghế dựa mềm mại, “Nghiêm Hi, cậu quá coi thường đối thủ.”
Lời của Cố Thanh dĩ nhiên là đúng, Lý Nghiêm Hi hiểu điều này sâu sắc hơn cả, nhưng vẫn kiên trì, “Vì Ninh Thư, tôi nguyện phản bội cả thế gian này.”