Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 35




Nói tiếng cảm ơn thì quá mức lằng nhằng khách sáo, thế nhưng ngoại trừ hai chữ đó cậu lại chẳng tìm ra được cách nào tốt hơn để bày tỏ, huống hồ gì lý do tại sao Lý Nghiêm Hi lại ở đây, và tại sao anh phải ở lại trông coi mãi đến khi cậu tỉnh mới thôi, đáp án dù cậu không biết thì vẫn có thể khẳng định một điều —— lòng cậu lúc này lại bắt đầu rối bời, “Xin lỗi, làm phiền anh.”

Người đàn ông đối diện khẽ nhướng mày, nói: “Bác sĩ nói em kiệt sức quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ.”

Ngữ điệu của đối phương nghe qua có chút cứng nhắc, Ninh Thư cúi đầu, trực giác bảo cậu người này đang giận, nhưng cậu chỉ có thể nói: “Gần đây quả thật không có đủ thời gian nghỉ ngơi, qua đoạn thời gian này là được rồi.”

Lý Nghiêm Hi đột ngột dứng dậy, anh nhìn xuống cậu thiếu niên đang ngồi trên giường bệnh, “Em trước tiên ngủ một chút đi, tôi đi mua chút thức ăn cho em.”

“Không cần đâu, tôi…”

“Nghe lời đi.” Người nọ bất chợt ngắt ngang lời từ chối mà cậu sắp thốt ra, những ngón tay thon dài xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của cậu, Ninh Thư thành thật ngậm miệng lại, người nọ thấy, lúc này mới vừa lòng xoay người rời khỏi phòng bệnh. Cửa phòng bị đóng nhẹ lại, cả căn phòng phút chốc chìm vào sự yên ắng, Ninh Thư cảm nhận được trái tim đang đập trong ngực mình trở nên rộn ràng hơn, nhịp đập mỗi lúc một nhanh, tưởng chừng như ngay sau đó thôi sẽ xé rách lồng ngực cậu mà ra, cậu đưa tay lên che lấy, bỗng phát hiện quần áo trên người không phải là của mình.

Chiếc áo sơ mi trắng mặc ban đầu được thay thế bằng áo ngủ tơ tằm, ngay cả quần jean cũng đổi thành quần ngủ cùng chất liệu, cậu dại ra mất vài giây, cả gương mặt xinh đẹp thình lình đỏ bừng lên, lan dài đến tận sau tai.

Tưởng tượng ra cảnh Lý Nghiêm Hi giúp mình thay quần áo là trong lòng cậu lại tỏa ra vô số bong bóng nhỏ màu hồng phấn, kiểu gì cũng không ngưng lại được.

Ninh Thư cảm thấy, mình bệnh rồi.

Bệnh tương đối nặng.

Đến khi Lý Nghiêm Hi mua thức ăn trở về, đã thấy một con tôm nhỏ chín đỏ trên giường. (:”>)

“Sao vậy? Có phải cảm rồi không, mặt em đỏ hết rồi.” Đặt túi đồ xuống, người đàn ông tự nhiên ngồi xuống mép giường, tựa trán vào trán đối phương, Ninh Thư muốn tránh ra, eo lại bị người giữ lấy không cục cựa được, chỉ phải cứng còng ngồi trên giường mặc cho đối phương sát lại gần mình. Hai người họ dựa vào thật sự quá gần, hô hấp cứ như đang dây dưa quyện vào nhau vậy. Mãi tới khi xác nhận Ninh Thư không có phát sốt, người nọ mới thở nhẹ ra, chậm rãi lùi người về sau.

Ninh Thư nhìn anh, mặt càng đỏ hơn.

“Em vừa tỉnh, trước ăn gì nhẹ thôi, tôi mua cháo thịt nạc cho em.” Lý Nghiêm Hi với tay lấy túi đồ khi nãy lại, lấy hộp cháo bên trong ra, mở nắp, mùi cháo thịt phút chốc tràn ngập cả căn phòng, Ninh Thư nhìn thấy hộp cháo trắng nấu nhừ đó, thật sự cảm thấy được cơn đói đang dâng lên.

“Anh ăn chưa?” Cậu đột ngột hỏi.

Người nọ cười, “Tôi chỉ mua một phần, đợi em ăn rồi tôi sẽ đi ăn.”

Trong lòng Ninh Thư căng thẳng, cậu có thể nhận sự lạnh lùng mà người khác cho cậu, duy nhất không nhận được dịu dàng cùng săn sóc của người này, loại thái độ đưa cậu lên trước hết, lại không quan tâm tới bản thân mình khiến cậu thấy đau lòng. Người đàn ông này, rõ ràng có thể đứng ở nơi thật cao thật xa nhận lấy vô vàn người ngước nhìn lên, vậy mà cứ luôn đứng bên cạnh cậu, làm những chuyện khiến cậu cảm động, dù chỉ là những việc nhỏ, cũng vẫn làm cậu muốn bật khóc.

Cậu đẩy hộp cháo về, nói: “Tôi không đói, anh ăn đi.”

Lý Nghiêm Hi nhìn cậu, vẫn dịu dàng như cũ, “Em là người bệnh, tối nay tôi ăn cũng không sao.”

Ninh Thư mím môi, suy nghĩ chốc lát rồi bỗng nói: “Không bằng mỗi người một nửa đi.” Đây là cách dàn xếp ổn thỏa nhất.

Cậu vừa nói xong, trên mặt người đang ngồi ở mép giường chợt lóe lên nét cười thật đậm, chỉ là nét cười ấy quá ngắn, nháy mắt thôi đã biến mất trên gương mặt đẹp như tạc nọ, Ninh Thư chưa kịp thấy rõ, chỉ nghe đối phương cười đáp: “Được.”

Vì thế, hai người chia nhau ăn một hộp cháo thịt.

Tuy là hơi xấu hổ, nhưng nghĩ tới việc Lý Nghiêm Hi vẫn luôn canh chừng ở đây đến nỗi không chú ý tới giờ ăn, cậu liền cảm thấy khó chịu lẫn cảm động, một người dịu dàng, săn sóc như vậy, không biết ai sẽ có may mắn được đứng bên cạnh đây.

Từ đầu cậu đã hiểu được, một ngày nào đó Lý Nghiêm Hi sẽ kết hôn, người mà anh lấy có thể sẽ là con gái của một chủ ngân hàng nào đó, cũng có thể là con cháu dòng dõi thư hương, bất kể là ai, dường như cũng đều không đủ xứng đôi với người đàn ông hoàn hảo này, muốn tìm một người chân chính phù hợp không hề dễ, nhưng, những điều đó cũng sẽ không ngăn được chuyện Lý Nghiêm Hi cưới vợ. Anh sẽ gặp được một người ưu tú – người con gái khiến anh rung động, say mê.

Nước biển truyền xong rồi, Lý Nghiêm Hi ấn chuông ngay đầu giường, tức khắc có ý tá vào gỡ xuống chai không, lại tháo kim tiêm trên tay cậu. Ninh Thư nhìn cổ tay gầy gò của mình, có hơi ngây người.

Bóng dáng chậm chạp đi trong màn tuyết trắng xóa nọ bất thình lình xuất hiện trong đầu, sức khỏe cậu vẫn luôn không được tốt cho lắm, nhưng cũng không hề yếu ớt, cuộc sống gian khổ hàng năm mang đến cho cơ thể hao gầy của cậu vô số vết thương, rốt cuộc dần dần tan biến trong đêm đông lạnh căm ấy.

Bộ dáng lúc này đây e là chẳng khác gì mấy so với những năm xưa đó. Vốn nghĩ rằng tuổi còn trẻ, thì có thể gắng sức thêm một thời gian nữa, hiện tại xem ra, cơ thể nay dù nhiều hay ít tuổi, thì cũng sẽ không thay đổi được nét yếu ớt đặc trưng này.

“Ninh Thư, cậu thấy sao rồi?” Đang lúc ngẩn người suy nghĩ, một tiếng nói xa lạ thình lình xông vào, Ninh Thư ngước lên thì thấy được một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên giường đang mỉm cười nhìn cậu.

Cậu sửng sốt vài giây mới đáp lại: “Đã đỡ hơn rồi ạ.” Trong đầu lại hiện lên dấu hỏi to đùng, người này là ai vậy, cậu hoàn toàn không biết.

Lý Nghiêm Hi đứng bên cạnh nhận ra, cười giải thích với cậu, “Cậu ta là Nham Cánh, trưởng khoa ngoại của bệnh viện.

Ninh Thư gật đầu, thầm lấy kinh ngạc vì người đàn ông còn trẻ như này đã ngồi lên được chức trưởng khoa rồi, chợt nghe Nam Cánh lại nói: “Phượng Linh vừa mới gọi điện, nói phải lại đây thăm Ninh Thư.”

Lý Nghiêm Hi cau mày, trầm giọng, “Nha đầu đó đúng là không chịu ngồi yên, bảo nó ngày mai hẵng tới đi.”

Nham Cánh sửng sốt, “Ngày mai không phải là Ninh Thư phải xuất viện rồi sao? Cậu bảo cô ấy tới thăm không khí à?”

“Ý của tôi là vậy đấy.” Lý Nghiêm Hi bỗng nở nụ cười, Nham Cánh cũng cười theo, vẻ mặt của hai người nói sao cũng thấy kỳ lạ vô cùng, Ninh Thư ngồi trên giường, không biết phải phản ứng ra sao, người họ đang nói rõ ràng là cậu đúng không, sao cậu cứ có cảm giác mình hoàn toàn không xen miệng vào được thế này?

Từng lời Lý Nghiêm Hi nói đều để lộ ra sự cưng chiều và thân thiết với Lý Phượng Linh, Ninh Thư nhận ra giữa hai người họ nhất định có mối quan hệ nào đó không tầm thường, đến cùng là loại quan hệ gì thì cậu không muốn tiếp tục nghĩ sâu vào, sợ bản thân lại chui rúc vào sừng trâu không lôi ra được.