Ninh Thư Trùng Sinh

Chương 31




Cậu thiếu niên bỗng rũ đôi mi khiến cho vẻ mặt người đàn ông bên cạnh đột nhiên trở nên vui vẻ, anh khẽ giọng: “Hiểu Thanh, cậu đi trước đi.”

Cố Thanh nhìn sang gương mặt trầm lặng của cậu trai trước mặt, do dự một chút rồi vẫn gật đầu, trước khi đi còn dặn: “Ăn nhanh một chút, tôi chờ anh.” Cũng không biết lời này là vô tình hay cố ý, nhưng chỉ một câu ngắn như thế này cũng làm cho cả người Ninh Thư chấn động, ánh mắt dõi theo hướng Cố Thanh biến mất, mãi một hồi lâu mới hồi phục trở lại.

Lý Nghiêm Hi thấy cậu bình thường lại, mới dịu dàng lên tiếng hỏi: “Em muốn ăn gì?”

Ninh Thư lắc đầu nhìn sang nơi khác, “Tôi về trường ăn là được, anh công việc bề bộn, tôi không quấy rầy.” Nói xong vừa dợm bước rời khỏi thì bị người bên cạnh kéo lại cánh tay, giọng nói của đối phương vang thật gần bên tai, gần đến cậu có cảm giác hơi thở anh phả ra nóng cháy như lửa, “Ninh Thư, thì ra em sợ tôi như vậy, ngay cả ăn một bữa cơm với tôi cũng không dám.”

Biết rõ là anh đang khích cậu, lại vẫn không có tiền đồ bị chọc giận, người đàn ông đã thực hiện được ý đồ của mình kia thì nở nụ cười nhẹ, nhìn vẻ mặt giận hờn của cậu thiếu niên trước mặt mình, “Ăn món Trung nhé?”

Ninh Thư trót đâm lao đành phải theo lao, chỉ đành “khách tùy theo chủ”.

Kỳ thật bữa trưa của hai người bọn họ cũng dễ giải quyết thôi, trong Thiên Dương có căn-tin riêng cho công nhân viên, tuy rằng đồ ăn có lẽ khá kém so với các khách sạn hạng nhất, nhưng cũng được coi là không tệ, thấy Lý Nghiêm Hi đi về phía bãi đỗ xe, Ninh Thư vội gọi anh lại, “Chỗ ăn trưa rất xa ư?”

Trong tay Lý Nghiêm Hi vẫn đang cầm chìa khóa xe, hơi cong khóe môi, “Sao vậy?”

Ninh Thư nhìn anh, “Nếu xa quá tôi không đi đâu, buổi chiều còn phải đi học nữa, Hiệu trưởng không thích người đến trễ.”

Lý Nghiêm Hi lắc đầu bất đắc dĩ, chỉ phải xoay người quay trở về, khi đến trước mặt cậu anh bỗng dừng lại, “Cuối tuần này em có tiết học sao?”

Ninh Thư sửng sốt vì kiểu chuyển đề tài này một lúc mới đáp lại: “Cuối tuần này Hiệu trưởng phải đi công tác nên bảo tôi ở nhà ôn bài.”

Lý Nghiêm Hi nhướng đôi mày kiếm, cười bảo: “Hiệu trưởng cũng phải đi công tác? Là định bỏ sang ăn máng khác à?”

“Không rõ nữa, hẳn là không tới mức đổi nghề đâu nhỉ?” Ninh Thư trầm ngâm giây lát mới thốt một câu nghiêm túc như này, nói xong nhận ra vẻ trêu tức trên mặt người bên cạnh mới biết mình lại bị lừa, đi chung với hồ ly quả nhiên là lúc nào cũng phải cẩn thận, hơi không chú ý một cái là ngay lập tức bị người ta trêu chọc.

“Cuối tuần tôi dẫn em đến một nơi.”

Ninh Thư định hỏi xem là chỗ nào, thế nhưng cứ hễ cậu đối diện với gương mặt tươi cười dịu dàng của Lý Nghiêm Hi là lại không biết phải mở miệng nói gì, dường như ngay từ đầu cậu đã luôn không ngừng nói lời từ chối với người đàn ông này, thế nhưng anh ta – người rõ là nên đứng từ trên cao nhìn xuống hết thảy – lại cứ để lộ vẻ dịu dàng trước mặt cậu, khiến cậu ngay cả câu từ chối cũng không đành lòng thốt lên được nữa.

Cuối cùng, Lý Nghiêm Hi dẫn cậu đến một quán Trung ở gần công ty, lúc này đang là giờ ăn trưa nên ngay sảnh lớn gần như ngồi đầy cả người, mà quản lý nhà hàng coi bộ quen biết với Lý Nghiêm Hi, bọn họ vừa vào cửa anh ta đã đi tới dẫn ngay hai người đến phòng riêng, cánh cửa phòng vừa đóng, ngăn cách mọi tiếng ồn và khung cảnh hỗn tạp bên ngoài, cả căn phòng ngay lập tức yên tĩnh lại, Lý Nghiêm Hi cầm menu đưa cho cậu, “Em muốn ăn gì thì cứ gọi nhé.”

Ninh Thư nhìn tấm menu được thiết kế một cách rất đẹp và tinh tế trên bàn thì biết ngay nhà hàng này giá cả nhất định rất mắc, nghĩ nghĩ bèn đẩy menu lại cho người kia, “Anh gọi đi, tôi sao cũng được.”

Trong đôi mắt cậu toát lên sự dè dặt xen lẫn cẩn thận, anh nhìn ra được, đôi mắt sẫm màu thoắt cái trầm xuống, đột ngột hỏi một câu: “Sáng hôm nay Phượng Linh giao cho em làm việc gì?”

Ninh Thư hơi sửng sốt, đoạn mới nhớ tới cậu với anh bây giờ là quan hệ cấp trên cấp dưới, bèn thấp giọng đáp lại lời anh: “Sắp xếp lại dữ liệu.”

“Dữ liệu gì?”

Ninh Thư nhìn anh, đoạn cúi xuống chăm chú nhìn làn khói mỏng lượn lờ trên miệng chén trà trước mặt, “Là đơn đặt hàng của Bộ Thu Mua hai năm qua.”

“Có thu hoạch được gì không?” Anh nhìn cậu, tiếp tục đặt câu hỏi.

Lần đầu khi đọc được những dữ liệu đó, cậu chỉ cảm thấy hoảng hốt, sau đó càng đọc tiếp thì trong lòng cậu càng bình tĩnh lại, thân là trưởng phòng của Bộ Phận Phụ Trách Thu Mua, Lý Phượng Linh quả thật là một người tài giỏi hiếm có, cô đã cắt bỏ hơn phân nửa các đơn giá cao tới dọa người vốn có ban đầu, đối mặt vị khách hàng mạnh mẽ lại tài giỏi như vậy, bên cung ứng hẳn cũng phải nhỏ cả máu trong lòng chứ chẳng đùa, coi mòi nickname “một trong ba chủ chốt của Thiên Dương” quả thật là xứng xanh.

“Nếu chỉ nhìn mặt ngoài mà nói thì trưởng phòng Lý quả thật là một cấp dưới bô cùng có năng lực.”

Lý Nghiêm Hi không ngờ tới được cậu sẽ nói như vậy, trong khoảnh khắc vẻ mặt anh có hơi sửng sốt, ngay sau đó bỗng bật cười, nụ cười dịu dàng lại tràn ngập cưng chiều: “Nếu Phượng Linh nghe được em khen như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất vui vẻ.”

Ninh Thư cười cười không tỏ ý kiến, cũng không đáp lại lời anh.

Đúng như lời của Trương Hiểu nói, Lý Nghiêm Hi quả thật vô cùng tin tưởng Lý Phượng Linh, ngay cả cách xưng hô cũng thân mật đến như vậy.

Có thể có được sự tin tưởng từ người đàn ông này, phải là một chuyện may mắn đến cỡ nào chứ.