Nịnh Thần

Chương 92




Xuất cung

Mùa hạ nóng bức đã qua, năm nay tiết thu đến vô cùng đột ngột mà kịch liệt, cơ hồ chỉ trong một đêm, Nghê Đô đã ở trong từng đợt mưa thu giăng phủ mà ngơ ngẩn tiến nhập mùa thu. Bởi vì duyên cớ mưa gió, lúc sáng sớm Tư Đồ Bích đẩy cửa sổ nhìn ra vườn chỉ thấy được đầy đất hoa tàn lá rụng, trái tim của y cũng bởi vì tràng cảnh tiêu điều sầu thảm này mà thấp đi không ít. (Mèo: Chỗ này có bug, mấy chương trước tác giả nói là đã vào giữa thu, hiện tại lại là chớm thu.)

Ngày hôm qua, một loạt đại thần quả thực đã quỳ trong sân của Vĩnh Hòa cung suốt một đêm, chỉ là một đám đại lão gia một bó tuổi to, thường ngày đã quen cẩm y ngọc thực làm sao chịu nổi dày vò như vậy, lục tuc liền có người ngất xỉu bị bọn thị vệ nâng đi, chỉ dư lại một vài người tuổi còn khá trẻ, thân thể cường kiện là vẫn trụ lại. Thế nhưng mổi người đều là thảm đến mức không thể nhìn nổi, toàn thân bị mưa xối ướt đẫm vẫn cương quyết không hề dao động, thoạt nhìn chẳng khác tượng điêu khắc là bao.

Nơi hiện tại Tư Đồ Bích đang ở là gian phòng đã được Quân Thụy chuyên môn chuẩn bị, từ lúc các đại thần xông đến Vĩnh Hòa cung, Trương Đình Hải đã lặng lẽ chạy đến giúp Tư Đồ Bích chuyển đến nơi này ẩn nấp, gian phòng này ở vị trí tương đối u tĩnh, người bình thường căn bản sẽ không để ý, thế nhưng Tư Đồ Bích vẫn có thể từ khung cửa sổ theo dõi những sự việc xảy ra bên ngoài. Một đám người mặc quan phục đỏ thẳm đó, hôm nay trong mắt Tư Đồ Bích hoàn toàn chẳng khác gì một đám quỷ mị dây dưa, thời thời khắc khắc đều muốn lao lên xâu xé, khiến đầu óc của y trở nên mệt mỏi quay cuồng.

Đêm qua, Tư Đồ Bích đã ở trước mặt Quân Thụy bóng gió nhắc đến Hạ Ly và Tư Đồ Cẩn, thần sắc của hắn quả thực đã trở nên mất thự nhiên không ít. Thế nhưng Tư Đồ Bích cũng không hỏi lại, bởi vì nếu thật sự nói toạc ra chẳng khác gì một phên ngờ vực vô căn cứ cực kỳ vô vị, hơn nữa nói không chừng lại khiến Quân Thụy lần nữa gia tang thị vệ tuần tra trong cung, khiến y hoàn toàn mấy đi lien lạc với bên ngoài.

Nguyên nhân bọn người Tư Đồ Cẩn bị bắt, Tư Đồ Bích có thể đoán được đại khái. Hạ Ly và Bảo Cầm cho đến bây giờ là hai người duy nhất còn sống sót sau vụ án của Thái hậu, Bảo Cầm sợ rằng đã sớm bị bắt lại, nói không chừng còn phải chịu nghiêm hình tra tấn, vì thế hành tung của Hạ Ly bại lộ chỉ là vấn đề sớm muộn. Quân Thụy nếu đã không còn tín nhiệm y nữa thì cái lý do đi tìm thuốc giải bất quá cũng chỉ là một câu nói hoang đường, Cẩn nhi đang ở Lận Châu, mà nơi đó vừa vặn chính là vị trí hiểm yếu của quân sự Tây Bắc, việc Hạ Ly âm thầm chạy đến Lận Châu nếu bị những người có tâm biết được, nhất định sẽ trở thành một chứng cớ kinh thiên động địa —— Chứng cớ Tư Đồ gia cấu kết với những thế lực ở Tây Bắc mưu đồ phạm thượng tác loạn. Vì vậy, chỉ cần Cẩn nhi cùng Hạ Ly vừa về đến kinh thành, chờ đợi họ chỉ có một con đường chết, nói cho cùng cũng chính là Tư Đồ Bích y hại bọn họ.

Mà suy nghĩ của Tống Tử Mặc, Tư Đồ Bích làm sao lại không biết, nếu như lúc này y rời khỏi Vĩnh Hòa cung cũng chẳng khác nào rời khỏi ô dù bảo hộ, hoàn toàn bị vây trong nguy hiểm mặc người xâm lược. Ở trong cung, không có ai lại dám không nể mặt uy nghiêm Hoàng đế mà hạ thủ với y, cho dù là một đám lão thần khí thế lẫm nhiên kia cũng chỉ có thể quỳ xuống tuyệt thực biểu thị chống đối chứ không dám thực sự vọt vào bên trong bắt giữ Tư Đồ Bích. Thế nhưng sau khi y xuất cung thì không giống vậy nữa, rời khỏi Hoàng cung, nếu y sơ xảy phạm một chút sai lầm gì đó liền lập tức trở thành vong hồn dưới đau, cho dù vẫn không có một ai dám động vào y như trước, thế nhưng chỉ cần một tội vi phạm ý chỉ Hoàng đế, tự tiện xuất cung cũng đã đủ khiến Tư Đồ Bích đầu lìa khỏi cổ. Huống hồ, Hoàng đế trước sau ban cho Tư Đồ Bích hai tấm kim bài miễn tử, một tấm y đã tặng cho Tư Đồ Uyển Tranh, còn lại một tấm, nếu tặng cho Tư Đồ Cẩn thì y nhất định không tránh khỏi cái chết, nếu là không cho, vậy chẳng khác gì y mở to mắt nhìn Cẩn nhi lâm vào tuyệt địa, nếu thật như vậy, Tư Đồ Bích tuyệt đối cũng sẽ sống không vui vẻ gì. Tống Tử Mặc, bàn tính này của ngươi đánh thật tốt mà.

Lòng của Tư Đồ Bích như gương sáng thấy rõ tất cả, vì vậy mà trái tim cũng dần dần chìm xuống, một trận choáng váng đột ngột xông lên khiến y loạng choạng phải vịn vào cái ghế bên cạnh từ từ ngồi xuống, Tư Đồ Bích hít sâu vài hơi rồi mới run rẩy lấy bình thuốc từ trong ngực ra. Bởi vì bàn tay đang run dữ dội nên lúc Tư Đồ Bích trút thuốc ra khỏi bình không khỏi làm rơi vào viên, nhưng y cũng không để ý được nhiều như vậy chỉ cố gắng nhét hết thuốc vào trong miệng.

Ngày hôm qua, tuy rằng tờ giấy kia đã bị Tư Đồ Bích xé nát vứt ra ngoài, thế nhưng cũng vì thế tình cờ lại bị nước mưa thấm ướt hiện ra mấy dòng chữ đỏ rực. Sau khi Tư Đồ Bích nhìn thấy những chữ kia liền vội vàng thu thập những mảnh vụn lại, cẩn thận chấp vá chúng lại với nhau, hóa ra những chữ đó chính là kế hoạch xuất cung. Tư Đồ Bích liếc nhanh qua từng dòng chữ, lại nhắm mắt ghi nhớ vào lòng, sau đó liền vo tròn đám giấy vụn này lại đem đốt thành tro.

Trước đây lúc Tư Đồ Bích còn theo bên cạnh Quân Thái, y rất được Thái hậu sủng ái, vì thế con đường ra vào Hoàng cung đối với y vô cùng quen thuộc, chỉ cần nhắm mắt hồi ức lại một chút kết hợp với những thong tin trên mảnh giấy kia liền có thể rõ ràng từng đường đi nước mước. Tư Đồ Bích nhẹ nhàng vuốt ve cổ của mình, ở nơi vận kề trái tim có một tấm kim bài được xỏ dây đỏ đeo vào cổ, đấy chính là kim bài miễn tử Quân Thụy đã ban cho y, ngày đó lúc y ở Cảnh Nguyên mở miệng đòi Quân Thụy vật này rõ ràng thấy được biểu tình bất mãn trên mặt hắn. khi đó Quân Thụy đối với y rất tốt, thế nhưng y lại hoàn toàn không tin tưởng, kỳ thực cho dù là hiện tại, sự tin tưởng lẫn nhau giữa hai người rõ ràng vô cùng ít ỏi, rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không tin nhau, cứ luôn ngờ vực, suy đoán, không ngừng làm tổn thương nhau, lợi dụng nhau. Chung quy cũng là do cái vách ngăn Hoàng quyền nhạy cảm giữa hai người, cái cảm tình đơn bạc này đại khái cũng đã sắp tiêu ma gần hết rồi đi?

Tư Đồ Bích cười khổ nhắm mắt lại dưỡng thần một lát, đợi dược hoàn vừa ăn phát huy hiệu lực, đau đớn trong cơ thể cùng với triệu chứng hít thở không thông dần dần giảm bớt, cũng cùng theo đó xuất hiện chính là sức lực phơi phới đã từ lâu y không cảm nhận được. Tư Đồ Bích chậm rãi mở mắt, bàn chân đá nhẹ một cái, chậu than vẫn còn đang đốt dỡ bên cạnh bị đá ngã phát ra âm thanh “loảng xoảng”, bởi vì Tư Đồ Bích đã chuẩn bị trước tẩm dầu vào trong mấy mảnh giấy gần đó, rất nhanh lửa đã liếm lên án thư và tranh chữ treo tường, hỏa thế thoáng cái mạnh lên.

“A! Đại… Đại nhân!” Bởi vì phát hiện có khói, đám thị vệ bên ngoài liền hoảng hốt đẩy cửa xông vào, trong thấy hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực thì không khỏi sửng sốt, gấp gáp xông đến dìu Tư Đồ Bích ra ngoài. Lại có người nhanh nhảu xông ra cửa lớn, hô to “Đi lấy nước đi lấy nước!” Chỉ chốc lát sau, những đại thần bên ngoài đều có chút mờ mịt nhìn sang, thấy khói đen bốc lên thì cũng không quản việc biểu tình gì nữa mà là vội vã chạy ùa ra khỏi Vĩnh Hòa cung. Tư Đồ Bích cười lạnh nhìn những kẻ đang chạy thục mạng kia, sau đó lại giả vờ suy kiệt mà buông lỏng thân thể.

“Đại nhân!” Thị vệ đang dìu đỡ y lập tức luống cuống, không ngừng hô “Mau gọi thái y” . Bởi vì bê trong Vĩnh Hòa cung đang là một mảnh hổn loạn, thị vệ kia chỉ có thể dìu đỡ y đến bên cạnh cửa lớn.

“Đại nhân, đại nhân, tỉnh, tỉnh!” Thị vệ kia luống cuống tay chân lay tỉnh Tư Đồ Bích, lại đưa tay thăm dò mạch cổ của y, sau khi xác nhận không có vấn đề gì lớn thì mới yên tâm. Thị vệ kia vừa muốn đứng dậy gọi người truyền thái y, không ngờ lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ thoảng qua, thị vệ cùng với ba tên thái giám đang ở bên cạnh trông coi Tư Đồ Bích chỉ kịp nhíu mi liền ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Thứ thuốc này là sau khi Tư Đồ Cẩn xuất phát đi Lận Châu hai ngày gửi kèm theo thư về cho Tư Đồ Bích, trong thư Tư Đồ Cẩn còn tỏ ra bất mãn nói thân thể của Quân Thụy quá tráng kiện, sợ rằng hắn sẽ khi dễ Tư Đồ Bích, vì vậy mới đặc biệt bào chế loại thuốc này, nếu Quân Thụy làm ra chuyện gì đó quá phận thì liền dùng lên người hắn, khi dễ trở về cho đủ vốn. Lúc đọc thư Tư Đồ Bích chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, thế nhưng hôm nay khi cầm gói thuốc trên tay, y chỉ cảm thấy trong lòng đau buồn vô hạn.

Hiện tại không có thời gian để thương xuân bi thu, Tư Đồ Bích dùng tốc độ nhanh nhất cởi ra y phục của thái giám mặc vào, rồi lại cấp tốc chạy ra khỏi Vĩnh Hòa cung, sau khi vượt qua vài khúc quanh thì mất hút vào sâu trong một ngã rẽ hẹp vô cùng bình thường. Trong chốn Hoàng cung này, tường cao nhiều ngã, nếu không phải là người hết sức quen thuộc địa hình thì đám cung nhân căn bản không có ai dám đi loạn khắp nơi, vì vậy trong hẻm nhỏ này hầu như đã lâu không có người qua lại. Tư Đồ Bích vừa chạy trốn vừa cố gắng sửa sang y phục trên người mình, sau khi thu thập thỏa đáng tất cả thì cũng vừa đúng lúc đi hết hẻm nhỏ.

Tư Đồ Bích lờ mờ nhìn thấy bên phía lối ra có thủ về canh giữ bèn dừng lại tựa vào trên tường thở hổn hển một chốc, sau đó sửa sang lại y phục lần cuối, cúi đầu bước nhanh ra ngoài. Bởi vì bên hông của y đang đeo lệnh bài của Vĩnh Hòa cung, vì vậy bọn thị vệ chỉ liếc nhìn y một cái liền không để ý nữa. Tư Đồ Bích cứ thế cúi đầu bước nhanh đi về phía một ngõ nhỏ khác, đột nhiên có một thị vệ mở miệng hỏi: “Ai, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?”

“Đại… Đại gia…” Tư Đồ Bích gian nan mở miệng, y đã lớn như vậy cũng chưa từng nịnh nọt ai, thậm chí cho dù đứng trước mặt đương kim thiên tử cũng rất ít khi dùng kính ngữ, hôm nay lại phải lễ phép gọi một thị vệ là đại gia, thật sự rất không được tự nhiên. Bất quá hiện tại y đã không còn nhiều thời gian, chỉ có thể giả vờ hốt hoảng, nói, “Vĩnh Hòa cung phát hỏa, tổng quản sai nô tài chạy đến ngự thư phòng báo cho bệ hạ…”

“A? Trách không được phía bên Vĩnh Hòa cung lại ồn ào như thế…” Đám thị vệ bắt đầu xì xào bàn tán, gã lúc nãy vữa gọi Tư Đồ Bích lại thì trừng mắt nhìn y, mắng, “Đã phái ngươi đi gọi bệ hạ, ngươi còn lề mề làm gì! Còn không nhanh lên!”

“Dạ…” Tư Đồ Bích cúi đầu, vội vã đi về hướng ngỏ nhỏ kia. Bởi vì trời đang mưa nên từng bước chạy vội vã của Tư Đồ Bích khiến không ít bọt nước văng lên, ngay cả giày dưới chân cũng ướt, nước mưa lạnh như băng thấm ướt vào trong lớp vải khiến đôi chân tựa hồ như đã mất cảm giác. Tư Đồ Bích cứ chạy như điên trong ngỏ nhỏ, đợi đến khi cảm thấy bốn bề vắng lặng mới dừng lại tựa vào vách tường đỏ thẩm không ngừng ho khan.

Sau khi đi hết ngỏ nhỏ này thì rẽ phải, lại vượt qua một đoạn hành lang gấp khúc nữa thì sẽ đến Tuyên Hòa cung, phía trước là thiên môn, nơi bách quan chờ đợi lâm triều, Tống Tử Mặc viết rằng hắn sẽ chờ Tư Đồ Bích tại nơi dừng kiệu của bách quan, sau đó mới giúp Tư Đồ Bích trốn đến thiên lao. Hiện tại Tư Đồ Bích cũng đã sắp đến nơi hẹn, y không ngừng cổ vũ mình nhất định phải kiên trì, thế nhưng đêm trước miệt mài khiến phía sau của y vẫn đau đớn khó nhịn, hơn nữa thân thể cũng vốn không khỏe, chạy xa đến vậy đã sớm vượt qua cực hạn của y.

“Cẩn nhi… Cẩn nhi…” Tư Đồ Bích cúi đầu nỉ non gọi tên Tư Đồ Cẩn, lại vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ, chỉ cần đem tấm kim bài này giao cho Cẩn nhi, còn bản thân y nhất định sẽ nghĩ ra cách khác. Kỳ thực, Tư Đồ Bích làm sao chưa từng nghĩ qua sẽ cầu xin Quân Thụy giúp đỡ, thế nhưng hiện nay cục diện hỗn loạn, từng việc từng việc đều không khiến người ta bớt lo, chân tướng mơ hồ khiến người trong cuộc không thê nhìn rõ ràng, vì vậy rốt cuộc y cũng chỉ có thể áp dụng hạ sách này.

Cuối cùng Tư Đồ Bích cũng kiên trì đến được nơi dừng kiệu của bách quan, cả một đoạn đường vừa rồi đối với y quả thực giống như kéo dài vô tận, lúc Tư Đồ Bích dừng lại thì trong đầu đã trở nên trắng xóa, hoàn toàn chỉ dựa vào nghị lực mà đứng thẳng, nếu không sợ rằng đã sớm ngã xuống. Trong lúc tâm trí hỗn độn đó, Tư Đồ Bích bất chợt nhớ đến thời điểm ban đầu lúc y được Quân Thụy phong quan tại Tuyên Hòa cung, khi đó y cũng mờ mịt chờ đợi như vậy, đợi thái giám bên trong tuyên gọi chính mình. Khi đó, y cũng mặc một thân quan phục đỏ sẩm, thế nhưng lại không hề có sự hang hái của người bình thường khi được phong quan, chỉ có mê võng cùng hoang mang cực độ, không nghĩ đến chỉ như thoáng mới đây mà đã qua nhiều năm tháng như vậy.

Kỳ thực từ sớm Tống Tử Mặc đã nhìn thấy Tư Đồ Bích, giữa làn mưa thu rả rích, nam tử trước giờ vẫn luôn mang theo biểu tình tựa tiếu phi tiếu ôn nhuận như ngọc kia, hôm nay lại luống cuống chật vật đến vậy. Tống Tử Mặc vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên hắn thấy người kia đã kinh diễm như thế nào, Tư Đồ Bích thật sự xứng với cụm từ tướng mạo vô song, hơn nữa biểu tình kiệt ngạo bất tuân đó, cho dù là đang đối mặt với bệ hạ cũng không thiết đến lễ nghi quân thần, Tống Tử Mặc thậm chí còn từng có lần nghe được y gọi thẳng tục danh của bệ hạ, ngữ điệu cao cao tại thượng tùy tiện sai khiến. Chỉ bất quá, cái loại ngông cuồng từ trong xương tủy này cũng không phải là do được bệ hạ sủng ái rồi không xem ai ra gì, mà quả thực giống như từ trong cốt cách bẩm sinh đã kiêu ngạo như thế, hoàn toàn không có chút nào che lấp. Loại thái độ này trong suy nghĩ của Tống Tử Mặc quả thật chẳng khác gì thiên phương dạ đàm, hắn chán ghét loại người đó, thế nhưng cũng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, thậm chí còn chậm rãi bị Tư Đồ Bích hấp dẫn.

Bất quá, Tư Đồ Bích là một nam tử lại có thể sở hữu hung mạo yêu nghiệt cùng tính cách quái đãn như vậy, sau khi được thánh sủng thì lại có chút trở nên vô pháp vô thiên, quả thực chẳng khác đám gian nịnh hại dân hại nước bêu danh trong sử sách. Mà bệ hạ, một đế vương ưu tú cơ trí như thế làm sao lại có thể bị y mị hoặc chứ? Bệ hạ nhất định là nam nhân có số mệnh gánh vác đại nghiệp, những đối tượng nữ nhi tình trường khiến bệ hạ sa vào mỹ sắc này chỉ khiến sự quyết đoán của người bị mài mòn mà thôi, thậm chí còn có thể khiến bệ hạ pahỉ đeu trên lung tội danh ngu quân, hoang *** vô độ. Chỉ có cách khiến cho bệ hạ rời xa khỏi những thứ không có cũng được này, toàn tâm toàn ý cai quản triều chính cùng chăm lo giang sơn mới là lựa chọn đúng đắn nhất, cho dù vì như thế mà tính mạng của Tống Tử Mặc hắn có bị liên lụy vào cũng là đáng giá. (Mèo: Ôi dào, các anh đàn ông đúng là giỏi tìm cớ, nước mất là do Đắc Kỷ, do Tây Thi, do Dương Quý phi, còn các thể loại quân vương đều chỉ là kẻ bị hại, bị mỹ sắc làm u mê. Ôi! Thế thì các anh cứ trực tiếp giao giang sơn ra cho đám mỹ nhân và tiểu thụ chúng tôi quản lý đi, chúng tôi chẳng xin các anh giúp chúng tôi gánh những tội danh ấy chứ. Tôi nhổ vào.)

Tư Đồ Bích đứng nép sau đoạn uốn cong của hành lang, hai tay đặt sau lung dựa vào tường, đầu cúi thấp nhìn xuống chân, bởi vì hiện tại y đang mặc cung phục phổ thông của thái giám nên điệu bộ như thế cũng cực kỳ bình thường, chỉ bất quá thân hình Tư Đồ Bích vốn tiêm gầy, làn da lại đặc biệt trắng, vì vậy trong cái nhìn của Tống Tử Mặc thì y vẫn cứ xuất chúng như cũ. Tống Tử Mặc không khỏi thở dài nhìn đôi tay đang đặt sau lưng của Tư Đồ Bích chậm rãi rủ xuống, không hề tự chủ mà nắm chặt cây cột bên cạnh, đầu ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt mà trở nên tái nhợt, thân thể cũng hơi hơ lay động, Tống Tử Mặc mạnh mẽ lắc đầu, đem toàn bộ những cảm giác kỳ quái vừa xuất hiện đuổi hết ra ngoài.

“Đi theo ta.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp khiến Tư Đồ Bích không kịp phản ứng, chậm chạp quay đầu lại thì thấy được Tống Tử Mặc đã đứng cạnh từ lúc nào. Đã nhiều ngày không gặp, Tống Tử Mặc cũng là thần sắc tiều tụy, râu cũng lún phún nhô ra khiến cho gương mặt vốn đã rắn rỏi điểm thêm không ít nét tang thương, gần đây triều đình hỗn loạn, một đám văn thần như bọn họ cũng phải chịu khổ không ít.

Tư Đồ Bích chen chúc cùng Tống Tử Mặc trên một cỗ kiệu chậm rãi lắc lư rời khỏi Hoàng cung, Tư Đồ Bích ngồi bên trong cỗ kiệu, theo một đường xóc nảy lắc lư mà lâm vào một loại trạng thái mơ hồ tương tự như hôn mê. Hiện tại thân thể của y đã không còn một chút cảm giác nào, mà thần trí lại được tự do thoát ra khỏi thân thể, trôi bềnh hồng giữa không trung, lạnh lùng nhìn thân thể đang đau khổ chống đỡ bên dưới.

Tống Tử Mặc ngồi thẳng lưng bên cạnh không nói lời nào, bộ dạng hệt như đang chứng minh thành ngữ tọa hoài bất loạn1, cho dù thân thể của Tư Đồ Bích đã mềm rũ tựa vào người hắn, đầu cũng ngã đến trên bờ vai rắn chắc, hơi thở nóng rực mà trầm trọng không ngừng phun vào phần cổ nhạy cảm, Tống Tử Mặc cũng không có chút phản ứng nào. Thậm chí hắn còn cho rằng Tư Đồ Bích đây là đang cố ý câu dẫn hắn, trong lòng lại càng cảm thấy chán ghét.

Cứ thế một đường trầm mặc, cổ kiệu cứ lắc lư theo quy luật nhàm chán một lát, cuối cùng cũng đã đến được trước cổng thiên lao, lúc này Tống Tử Mặc mới thấp giọng nhắc nhở Tư Đồ Bích rằng đã đến nơi, thế nhưng Tư Đồ Bích hiện tại đã hoàn toàn ngất đi, cho dù Tống Tử Mặc đã kêu lien tục mấy tiếng cũng không có phản ứng. Đến giờ Tống Tử Mặc mới phát hiện ra bất thường, nóng nảy đỡ Tư Đồ Bích ngã lên chân của mình, bàn tay dùng lực vỗ vào má y, hy vọng y có thể nhanh chóng tỉnh lại.

“Tư Đồ? Tư Đồ?” Tống Tử Mặc vỗ vỗ mặt Tư Đồ Bích thì cảm nhận được mồ hôi lạnh đã nhuốm đầy mặt y, lúc này hắn đã có chút luống cuống không biết làm sao, bất chợt linh quan chợt lóe, Tống Tử Mặc đưa tay vào vạt áo Tư Đồ Bích sờ soạng, quả nhiên chạm được vào một bình thuốc nhỏ. Tống Tử Mặc cầm bình thuốc kia ngây dại trong chốc lát, lại cúi đầu nhìn gương mặt đã không còn chút máu nào của Tư Đồ Bích. Bờ môi nguyên bản phấn hồng hiện tại đã hoàn toàn mất đi nhan sắc, dường như mưa thu vô tình đã không chút nương tay vùi dập những cánh hoa kia, ngay cả hơi thở cũng tái nhợt yếu ớt tưởng chừng như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu thất khỏi nhân gian. Trong đầu Tống Tử Mặc đột nhiên nảy ra một ý niệm thập phần nguy hiểm, hắn thậm chí đã thuận theo bản năng đặt tay lên cổ Tư Đồ Bích, cái cổ mảnh khảnh yếu ớt kia hiện giờ cũng đang ướt đẫm mồ hôi. Bàn tay Tống Tử Mặc dần dần siết chặt, hắn thậm chí có thể cảm giác được từng nhịp nảy của động mạch cùng với nhiệt độ có thể mát lạnh dưới lòng bàn tay, hắn thậm chí điên cuồng nghĩ, chỉ cần dùng thêm một chút sức lực nữa, khiến cho kẻ yêu nghiệt này trực tiếp chết đi, như vậy vị đế vương anh minh cơ trí kia từ này sẽ vô ưu vô lo, chỉ chuyên tâm vào đại nghiệp thống nhất thiên hạ. Một đế vương cơ trí vô dục vô cầu, chính là đế vương đánh đâu thắng đó không gì cản nỗi, ở dưới sự lãnh đạo của người đó, những chiến công đạt được cơ bản chính là không thể tưởng tượng.

Tống Tử Mặc lại dồn thêm sức lực vào bàn tay, rất nhanh sắc mặt xám trắng của Tư Đồ Bích biến thành nghẹn đỏ, thậm chí những mạch máu xanh tinh tế trên trán cũng nổi lên thình thịch khiêu động không ngừng, tất cả dường như đều đã lâm vào điên cuồng. Ngay lúc Tống Tử Mặc dự định đem cả bàn tay kia đặt lên cổ Tư Đồ Bích, đối phương đột nhiên phát ra một trận ho khan, thanh âm vừa mỏng manh lại mềm mại, giống như tiếng kêu gào vô lực trước khi tắt thở, đôi tay mảnh khảnh giơ cố gắng phản kháng một chút, chỉ là cử động hoàn toàn không có một chút sức lực nào. Đầu ngón tay mỹ lệ lại lạnh lẽo chạm vào cổ tay của Tống Tử Mặc khiến hắn giật mình tỉnh lại, vội vàng buông Tư Đồ Bích ra, lại mở bình nhỏ trút ra dược hoàn, cũng không kịp đếm kỹ mà trực tiếp nhét vào trong miệng Tư Đồ Bích, ánh mắt lại tràn ngập suy tư nhìn con người tuyệt mỹ trước mắt.

Giằng co một trận, Tư Đồ Bích rốt cuộc cũng thở mạnh ra một hơi rồi tỉnh lại, thấy rõ tư thế hiện tại của mình đang bị Tống Tử Mặc ôm vòa trong ngực thì không khỏi ho nhẹ thêm vài tiếng, bầu không khí trong cỗ kiệu nhỏ đã trở nên quỷ dị đến cực điểm. Tống Tử Mặc vội vã đỡ Tư Đồ Bích ngồi dậy, lại bước nhanh ra khỏi kiệu dàng xếp một phen với cai ngục, sau đó mới trở về xốc màn kiệu lên, nói: “Đến đây đi.”

—————————————————-

1/ Tọa hoài bất loạn: Một thành ngữ chỉ người quân tử không dao động trước sự cám dỗ của mỹ sắc. Có liên quan đến nhân vật Liễu Hạ Huệ đã chú thích trước đây. Xem thêm tại đây



Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười



Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận