Nịnh Thần

Chương 62




Đêm khuya

Tư Đồ Cẩn ngủ rất cạn, đợi đến lúc người tuần đêm gõ chiêng báo canh tư thì cậu lập tức ngồi dậy.

Cả phòng đều là một mảnh hắc ám, Tư Đồ Cẩn ngồi trên giường cố gắng để mắt thích nghi với bóng tối, sau đó lập tức rời khỏi giường. Gian phòng này là ở lầu hai, hiện tại khách *** đã đóng cửa, nếu Tư Đồ Cẩn muốn thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này chỉ có một cách, đó là nhảy cửa sổ xuống đường.

Tư Đồ Cẩn mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, nhìn thấy cửa sổ tầng dưới còn đang mở ra ngoài, vì vậy cậu có thể mượn chỗ đó mà đặt chân leo xuống, nghĩ là làm, Tư Đồ Bích nhanh chóng men theo cửa sổ bò ra ngoài. Trên đường hiện tại không một bóng người, thanh âm của người gác đêm cũng càng ngày càng xa, Tư Đồ Bích cẩn thận nhìn xung quanh một lúc, sau khi xác nhận không có người phát hiện dị thường liền nhanh chóng chạy về phía nhà lớn của Tư Đồ gia.

Gió đêm rét lạnh thấu xương, Tư Đồ Cẩn lại bởi vì chạy nhanh cùng căng thẳng mà y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, cậu cảm nhận một trận rét lạnh truyền đến khiến người không tự chủ được run rẩy. Tư Đồ Cẩn chạy dọc theo tường vây bên ngoài nhà lớn, cậu nhớ rõ gần bờ sông phía mặt bắc có một nhánh cổ thụ mọc vươn ra ngoài, khi còn bé mỗi lần trốn nhà đi chơi cậu đều men theo nhánh cây đó mà leo vào.

Thật vất vả mới tìm được nhánh cây kia, Tư Đồ Cẩn chà tay rón rén bò lên. Cậu đã không còn là hài tử thích gây sự từ rất lâu rồi, đã chậm rãi trở nên ôn nhu tao nhã, thế nhưng giờ đây lại vén trường bào vào dây lưng dùng tư thế vô cùng bất nhã để leo cây, vạn nhất để người nhà biết được sợ rằng sẽ không ngừng chỉ trích y làm mất mặt của Tư Đồ gia, thậm chí còn có thể mang gia pháp ra hầu hạ. Dù rằng biết rõ hậu quả, nhưng hiện tại trong đầu cậu chỉ có một ý niệm là phải cứu sống Thập ca, cái gì là lễ nghi quân tử, những thứ đó đều bị bỏ ra sau đầu.

Rất nhanh, Tư Đồ Cẩn đã leo được lên ngọn cây, cậu nhờ tán lá sum xuê ở nơi đây yểm hộ mà quan sát tình hình bên trong, đợi đến khi một nhóm hộ viện tuần tra khuất bóng liền mượn lực nhảy lên hàng rào xoay người leo xuống. Ngay khi Tư Đồ Cẩn vừa đặt chân xuống đất liền nghe được một tiếng gầm gừ cảnh cáo, Tư Đồ Cẩn lập tức đứng yên không dám động đậy, một con chó săn không biết từ đâu xuất hiện đang đứng cần đó không ngừng cong người đe dọa.

Trong lòng Tư Đồ Cẩn thoáng cái hoảng lên, mấy con chó giữ cửa trong nội viện đều rất hung hãn, từ nhỏ đến lớn cậu đều rất sợ bọn chúng, thế nhưng Tư Đồ Cẩn rất nhanh cố gắng hồi phục tâm tình, cẩn thận lấy từ bên hông ra một gói thuốc. Một người một chó cứ thế giằng co nhìn nhau, có vẻ con chó kia nhận ra Tư Đồ Cẩn cũng là người nhà nên không lập tức sủa loạn lên, Tư Đồ Cẩn bất ngờ giơ cao gói thuốc trong tay vẩy mạnh xuống, con chó hung hãn nọ lập tức giống như chưa từng phát sinh kẻ lạ mặt, trực tiếp lăn đùng ra đất ngủ mất.

“Xoạt!” Tư Đồ Cẩn rút từ trong giày ra một thanh trủy thủ, nhanh chóng bước đến cắt đứt động mạch cổ của con chó kia, một luồng máu nóng hổi phun lên, Tư Đồ Cẩn hai tay run rẩy ném thi thể con chó vào bụi cỏ. Một lát nữa cậu còn phải ra ngoài từ chỗ này, nếu không giải quyết dứt điểm chỉ sợ khi đó sẽ có phiền phức.

Trên tay tanh nồng mùi máu tươi, thế nhưng Tư Đồ Cẩn hoàn toàn bất chấp, cậu cố gắng trấn định đi men theo hoa viên, lại vòng qua một ngọn giả sơn tiến vào hành lang gấp khúc, thư phòng của phụ thân chính là ở cuối hành lang. Đoạn đường phải đi qua tương đối dài, còn phải cẩn thận né tránh hộ viện tuần tra, cho nên Tư Đồ Cẩn không những phải canh thời gian vất vả, mà những nơi đặt chân né tránh cũng là vô cùng gian khổ.

Tư Đồ Cẩn tận lực giấu đi tiếng bước chân chạy chậm về phía trước, có rất nhiều lần trái tim của cậu hầu như đã nhảy ra khỏi miệng, hận mình không thể mọc ra một đôi cánh để bay đến thư phòng, đoạn đường dưới chân đã dài lại càng giống như đi mãi không xong. Trước đây, Tư Đồ gia cho dù là danh gia vọng tộc cũng không có nhiều hộ viện như vậy, thế nhưng gần đây Lục tỷ Uyển Tranh được sắc phong làm phi tử, mấy hôm trước Thái hậu lại đột ngột hoăng, vì vậy hộ viện canh phòng đột nhiên được gia tăng, đoạn đường đột nhập thư phòng cũng bởi vậy mà nhiều thêm không ít trắc trở.

*****

Ở phía Nghê Đô, Quân Thụy bởi vì quá mức mệt mỏi nên buổi tối trực tiếp lưu lại trong Nhàn Vương phủ, tuy nói là chỉ ở tạm một đêm, thế nhưng lực lượng phòng thủ của Nhàn Vương phủ lại ngầm gia tăng không ít. Bất quá từ bên ngoài nhìn vào, nơi này so với ngày thường cũng không có chút khác biệt nào.

Quân Thụy nhắm mắt nằm ở trên giường, hắn tuy rằng đã rất mệt mỏi thế nhưng vẫn không yên tâm ngủ say, bàn tay phải vẫn luôn giấu kín trong chăn thậm chí còn đang bí mật nắm chặt chuôi kiếm.

Quân Thụy hoài nghi bên cạnh Quân Tiễn cũng có phản tặc ẩn náu, hắn thậm chí còn đánh hoài nghi lên người Quân Trạch, tuy rằng liện tại không có bất cứ manh mối nào chỉ về phía gã, thế nhưng người này lại quá khó nắm bắt. Trước giờ gã vẫn luôn trà trộn trong đám vương công đại thần, tuy bình thường cũng không có tiếng nói trong triều chính nhưng cũng không thể coi thường sự thông minh của gã, thậm chí trong mắt Quân Thụy sự thông minh của người này đã có thể xem như đáng sợ. Quân Thụy còn nhớ rõ, năm đó lúc mọi người vẫn còn là Hoàng tử, Quân Trạch đảm nhiệm chức vị ở Hộ bộ1, chỉ trong một thời gian ngắn đã có thể giúp quốc khố tích lũy không ít tiền tài, từ chuyện này suy ra người này ắt hẳn có không ít thủ đoạn. Cho nên đối với một Quân Trạch không biểu hiện sâu cạn như hiện tại Quân Thụy thật sự không tránh được hoài nghi, vì vậy ngày hôm nay hắn cố ý ở trong tình huống có mặt Quân Trạch đưa ra đề nghị ngủ lại nơi này.

Trong lúc Quân Thụy đang suy tư, một âm thanh nhỏ từ cửa truyền đến, hắn lập tức cảnh giác ngồi dậy —— trong ngoài căn phòng này đều có không ít ám vệ âm thầm giám sát, lúc này là ai đứng ở bên ngoài?

“Ca ca, đệ có thể vào không?” Thanh âm có chút đáng thương của Quân Tiễn từ bên ngoái truyền vào, Quân Thụy thở dài một hơi, nghiêm túc đáp trả: “Không được. Tiễn nhi, hôm nay ca ca rất mệt mỏi, trời cũng khuya rồi, đệ quay về phòng ngủ đi!”

“Thế nhưng, ca ca, đệ… đệ có chuyện muốn nói…” Thanh âm rụt rè của Quân Tiễn tràn đầy sự chờ đơi, Quân Thụy thật sự rất muốn để cậu vào, thế nhưng đêm nay lại là tình huống đặc thù, nếu thích khách thật sự xuất hiện Quân Tiễn sẽ rất nguy hiểm?

“Quay về đi ngủ đi, có việc gì cứ để ngày mai hẵng nói.” Trong giọng nói của Quân Thụy hoàn toàn nghe không ra một chút cơ hội thương lượng nào.

“Ô ô ô… Ca ca thật đáng ghét!” Quân Tiễn thất vọng đạp cửa một cái, hai cánh cửa vì cú đạp này mà không ngừng rung động, cậu cứ thế đứng đợi một hồi lâu cũng không nghe được Quân Thụy nhượng bộ, rốt cục tức giận hừ một tiếng, sau đó bước chân cũng càng ngày càng rời xa. Mà phía bên kia cánh cửa Quân Thụy chỉ có thể thở dài, hôm nay lúc nghe được Quân Tiễn đã có người trong lòng, hắn thật sự rất muốn hỏi cho rõ thân thế của đối phương. Nghe nói người kia là trướng phòng tiên sinh của tiểu quan quán, liệu có đáng tin cậy hay không? Có phải là kẻ lừa đảo không? Người kia đối với Quân Tiễn có tốt không? Thế nào lại tát Quân Tiễn như vậy? Là do người kia thật sự có điểm lớn mật hay Quân Tiễn thật sự đã làm sai điều gì?

Quân Thụy thật sự cảm thấy mình giống như gà mái chăm con, luôn muốn bảo hộ người đệ đệ này, muốn bồi thường hết tất cả thiệt thòi mà cậu phải chịu đựng. Thế nhưng, hiện tại hắn lại phát hiện, cho dù hắn đã trở thành Hoàng đế, vậy mà việc bồi thường cho Quân Tiễn cũng không phải là quá dễ dàng.

“Phái hai người đi theo Cửu vương gia, phải làm cho tốt, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm.” Quân Thụy ngẩng đầu nói với khoảng không một câu, lập tức liền có âm thanh hồi đáp: “Dạ, tam gia.” Dứt lời, hai bóng đen giống như quỷ mị đột ngột từ cửa sổ bay ra ngoài, những ám vệ này đều được tuyển ra từ đám thân tín đi theo Quân Thụy vào sinh ra tử ở chiến trường, cho nên cách xưng hô của bọn họ dành cho Quân Thụy không phải là “Bệ hạ”, mà là một tiếng “Tam gia” trước sau như một kia. Vốn Quân Thụy luôn cảm thấy võ công của mình rất tốt, trước giờ cũng ít khi mang theo bọn họ, thế nhưng sau lần bị tập kích ở Cảnh Nguyên hắn lại phải gia tăng đề phòng lên không ít. Những ám vệ này công phu rất cao, nếu không phải nhãn lực của Quân Thụy đặc biệt tốt, sợ rằng hắn căn bản không thể nhìn thấy hai cái bóng vừa bay khỏi cửa sổ lúc nảy

*****

Thời gian nặng nề trôi qua, Tư Đồ Cẩn rốt cục cũng đến được thư phòng của phụ thân, lúc này cậu đang ẩn núp trong một bụi cỏ đợi nhóm hộ viện ly khai. Từ lúc tin tức Thái hậu hoăng và Tư Đồ Bích lâm vào bệnh nặng từ trong cung truyền ra, xung quanh thư phòng của Tư Đồ Nhữ đột nhiên nhiều thêm vài đội hộ viện tuần tra. Tư Đồ Cẩn suy đoán, trong thư phòng này ắt hẳn phải có giải dược Thập ca cần để cứu mạng, mà phụ thân lập tức gia tăng cảnh giác như thế này bất quá cũng là vì sợ hãi, nếu Thập ca thật sự cứ như vậy mà đi, chỉ sợ trên dưới mấy tram mạng người của Tư Đồ gia cũng không giữ được mạng, thế nhưng của để Hoàng thượng biết chuyện Túy sinh mộng tử, Tư Đồ gia tự nhiên cũng khó thoát kiếp nạn. Cho nên nói, hiện tại phụ thân đặt thư phòng trở thành trọng địa canh phòng bất quá cũng chỉ là muốn nắm chặt vật kia, chừa cho Tư Đồ gia một đường lui mà thôi —— nếu lỡ như bị Hoàng thượng khám phá ra chân tướng cũng có thể dùng giải được này đến đàm phán với người, tìm một con đường sống cho Tư Đồ gia. Cũng vì vậy, cho dù hiện tại Thập ca bệnh nặng như thế nào, chỉ cần còn lại một hơi thở, phụ thân tuyệt đối sẽ không đơn giản giao ra giải dược. Bởi vì chuyện này thật sự có liên quan đến tồn vong của Tư Đồ gia, phụ thân nhất định sẽ đợi đến lúc tranh thủ được lợi ích lớn nhất mới chịu đưa thứ này ra ánh sáng!

“Thập ca…” Tư Đồ Cẩn từ kéo sợi dây đỏ đang đeo trên cổ ra, mặt trên có một cái túi nhỏ, bên trong chính là huân hương mà Tư Đồ Bích thường dùng, hương khí nhàn nhạt tỏa ra làm cho Tư Đồ Cẩn có cảm giác như Tư Đồ Bích đang ở bên cạnh mình. Cậu nhẹ giọng thì thào: “Thập ca, huynh không nên trách phụ thân… Đệ biết dự tính của người, cũng hiểu sự khó xử của người… Đệ cũng đã dùng tính mạng của huynh để uy hiếp Hoàng thượng, xin huynh đừng trách đệ… Đệ lập tức sẽ đem giải dược đến cứu huynh…”

Tư Đồ Cẩn hôn lên cái túi kia, lại hít sâu vài cái, cậu nhìn chằm chằm mấy hộ viện đang rời khỏi cửa thư phòng, sau khi bóng dáng của bọn họ khuất sau hành lang cậu mới rảo bước chạy qua. Đến khi nhìn thấy ổ khóa lớn trước cửa thư phòng cậu lập tức rút thanh trủy thủ lúc nãy ra, thanh trủy thủ này là thứ trước khi rời kinh cậu cố ý xin Quân Thụy, vật này đây là do huyên thiết ngàn năm vô cùng hiếm thấy đúc ra, vì vậy cậu chỉ hơi dùng sức một chút, cái ổ khóa thoạt nhìn vô cùng chắc chắn kia liền lập tức bị chém làm hai nửa.

Tư Đồ Cẩn đẩy cửa phòng lắc mình tiến vào, cậu thật sự không có quá nhiều thời gian, bởi vì sau một khắc sẽ có nhóm hộ viện khác đi qua nơi này, vì vậy cậu chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, bằng không chỉ cần hộ viện phát hiện khóa cửa đã bị phá cậu liền không còn cơ hội. Bản thân cậu bị bắt là chuyện nhỏ, thế nhưng muốn lấy giải dược về cho Thập ca cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi!

——————————–

1/ Hộ bộ: Một trong lục bộ thuộc cơ cấu hành chính của triều đình TQ. Gồm có

Lại bộ: Điều phối nhân sự, thăng giáng quan lại, bổ nhiệm viên chức…

Lễ bộ: Phụ trách lễ nghi, đảm nhiệm lo liệu cho tế lễ, đón tiếp sứ thần các nước, thậm chí trông coi khoa cử, khảo thí…

Hộ bộ: Quản lý nhân khẩu, thuế khóa, bổng lộc, muối sắt, trong nom thu chi quốc khố…

Binh bộ: Chưởng quản việc binh nhung, khí giới, coi sóc đẩy mạnh quân đội, trông nom biên cảnh…

Hình bộ: Coi sóc luật pháp, quy định hình phạt, xét duyệt án tử…

Công bộ: Chuyên việc xây dựng công trình, từ cung điện đền đài lăng tẩm Hoàng tộc, đến trông coi đề điều, cầu đường…



Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười



Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận