Nịnh Thần

Chương 56




Tỉnh ngộ

“Tống Tử Mặc, ta đã nói ở nơi này cần làm thêm kênh dẫn nước, ngươi thế nào lại vẫn cứ không hiểu!” Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng rống giận dữ của Tư Đồ Bích, sau khi mắng xong một hồi y lại nói, “Còn không mau mài mực đi! Nhìn, là ở đây, đào theo hướng này! Cứ làm như vậy, hiểu rõ chưa!”

“Tiểu nhân cho rằng làm vậy không tốt, đại nhân nhìn cấu tạo và tính chất đất đai nơi này căn bản không hợp để đào kênh, chỗ này thì thích hợp hơn nhiều…” Tống Tử Mặc biện giải, thế nhưng Tư Đồ Bích rất nhanh chóng phản bác hắn, hai người ngươi tới ta đi quả thực có chút khí thế giương cung bạt kiếm, nếu người không hiểu rõ nghe được còn nghĩ là bọn họ đang cãi nhau lớn. Ngay cả Cam Đường da mặt dầy như tường thành cũng không dám mạo muội đến gần, bởi vì Tư Đồ Bích đang cuồng nộ thì gặp ai cũng sẽ mắng thôi.

“Sai, sai. Ở đây không được.” Tư Đồ Bích đã càng ngày càng không nhịn được, y đã ngây người ở lại Cảnh Nguyên hai ngày, thế nhưng Tống Tử Mặc thật sự có chút quá mức cẩn thận, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng đưa ra thật nhiều giả thiết, tuy rằng việc này cũng giúp Tư Đồ Bích nảy ra không ít linh cảm, thế nhưng cứ dài dòng như vậy thật sự y có chutts theo không kịp. Hơn nữa, thời hạn phát tác của Túy sinh mộng tử càng lúc càng gần, Tư Đồ Bích đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, hiện tại chỉ là cũng Tống Tử Mặc thảo luận một chút như vậy đã bắt đầu cảm thấy choáng váng rồi.

“Ở đây được, đại nhân người cứ nhìn kỹ.” Tống Tử Mặc kiên nhẫn lôi kéo Tư Đồ Bích đến trước địa đồ không ngừng khoa tay múa chân, càng nói càng hưng phấn, quả thực ý chí chiến đấu tràn đầy giống như vừa được tiêm máu gà, hoàn toàn không nhìn thấy sắc mặt Tư Đồ Bích càng ngày càng tái nhợt.

“Được rồi, Tống Tử Mặc, ta không lay chuyển được ngươi…” Tư Đồ Bích thở dài, cố gắng gỡ tay áo của mình ra khỏi sự lôi kéo của hắn, không ngờ đối phương lại nắm quá chặt, lại cứ không ngừng nói huyên thuyên vào tai y. Giờ phút này Tư Đồ Bích nghe đến thanh âm kia thật không khác gì mà âm xuyên não, từng đợt đánh vào màng nhĩ khiến cho trong đầu y không ngừng đau buốt, ngực cũng giống như đang bị cái gì chặn ngang, tim đập vô cùng kho khan. Y thở dốc muốn kéo một cái ghế qua để ngồi xuống, thế nhưng không nghĩ đến vừa cúi người muốn bắt lấy cái ghế, thân thể đã hoàn toàn không chịu không chế mà đổ ập xuống, trước mắt cũng chậm rãi tối sầm đi.

Tống Tử Mặc sợ hãi lập tức đỡ Tư Đồ Bích dậy, lại phát hiện đối phương đã hôn mê, cả người cũng trở nên mềm oặt, liền nhanh chóng ôm Tư Đồ Bích đặt lên trên giường, lớn tiếng gọi Cam Đường đi tìm đại phu. Đợi đại phu chẩn mạch xong Tống Tử Mặc mới biết hóa ra Tư Đồ Bích chịu trọng thương mới khỏi, ngay cả lỗ tai hắn cũng không khỏi xấu hổ đến đỏ lên, vô cùng ngượng ngùng đào tẩu khỏi ánh mắt bất mãn của mọi người mà chạy ra ngoài, thế nhưng hắn còn chưa kịp ra khỏi cửa lớn đã thấy có người cưỡi ngựa chạy đến. Trước giờ đã có luật, trước cửa phủ nha nhất định phải xuống ngựa, trừ khi có cấp báo của triều đình, bằng không nhất định không được cưỡi ngựa tiến vào địa phận phủ nha, vì vậy nhất định có chuyện lớn xảy ra.

Người đến môt thân phong trần, ngay cả trên tóc cũng dính không ít bùn đất, trực tiếp chạy đến trước tiểu viện của Tư Đồ Bích mới tùng người xuống ngựa sãi chân bước vào, từ trong ngực lấy ra một cái gói màu vàng, hóa ra làm một đạo thánh chỉ.

“Thái thường tự thiếu khanh Tư Đồ Bích tiếp chỉ!” Người nọ hai tay nâng thánh chỉ, vẻ mặt nghiêm túc thong truyền: “Kinh thành có chuyện quan trọng cần giải quyết, Tư Đồ Bích tức khắc khởi hành hồi kinh!”

Lúc này Tư Đồ Bích vừa tỉnh lại, trong đầu vẫn như cũ choáng váng không quá tỉnh táo, Cam Đường chỉ có thể đỡ y lung lay không vững quỳ xuống bên giường tiếp chỉ, không ngờ quỳ xuống rồi thì Tư Đồ Bích lại gục đi thêm lần nữa. Đại phu nhanh chóng chạy đến nâng đầu của y lên tiến hành châm cứu, lăn qua lăn lại hết một phen Tư Đồ Bích mới chậm rãi mở mắt.

“Công tử… Công tử…” Cam Đường lo lắng nhìn Tư Đồ Bích, nhẹ giọng hỏi, “Chúng ta lập tức phải hồi kinh, làm sao bây giờ? Vẫn chưa về được Giang Châu đã phải hồi kinh… Như vậy… vậy phải làm sao cho tốt?”

————————————-

Nơi được canh phòng sâm nghiêm nhất ở vương triều Đại Thích không phải Hoàng cung, mà là một nơi không xa Hoàng cung, chính là thiên lao. Cách thiên lao năm trượng không cho phép bày sạp mở quán, cũng không cho dân thường qua lại, mỗi ngày đều có binh lính chỉnh tề tuần tra qua cửa thiện lao. Nơi này không chỉ đề phòng sâm nghiêm mà còn hết sức âm trầm, bởi vì những người bị giam ở đây đều là trọng phạm, tránh không khỏi một ngày phải đem ra ngọ môn trảm thủ, vì vậy tiếng khóc lóc kêu oan ở bên trong chưa từng dừng lại, cứ như thế vượt qua tường vây cao dày của thiên lao mà truyền ra ngoài, khiến những bách tính ở gần đó nghe mà hoảng sợ

Lúc này Quân Thụy đang an vị ngồi phía trên một gian tù thất, gian tù thất này chính là địa lao vô cùng ẩn mật được trọng binh canh gác, người đang bị giam ở đây không ai khác mà chính là Hạ Ly vừa bị bắt được.

Trên người Hạ Ly đã không còn chỗ nào lành lặn, những vết thương do đao kiếm gây ra chính là do một hồi chiến đấu trong quán trà kia mà lưu lại, võ nghệ của hắn vốn cao cường, lại liều mạng muốc đáng cược một lần, vì vậy một đám thị vệ phải cũng nhau hợp sức, phí mất không ít khí lực mới có thể bắt sống được người. Trên đường áp giải Hạ Ly lại không ít lần có ý đồ tự sát, thế nhưng nhờ sự giám sát nghiêm ngặt nên vẫn không thành công, đến khi hắn bị đưa đến địa lao thì trên người đã đẫm máu, từ trên xuống dưới đều tản ra khí vị huyết tinh không khác gì tu la hàng thế, khiến những thị vệ đảm nhiệm việc tróc nã y không khỏi hít sâu không ngừng.

Hạ Ly bị trói vào một cột trụ trong địa lao, tay chân đều bị xích sắt trói lại kéo lên thật cao, hơ hồ cả người của hắn đã bị treo nữa lơ lững trên sàn, ngay cả miệng cũng bị hai cái móc sắt kéo mở ra, tránh để hắn cắn lưỡi tự sát.

Đại lao rất yên tĩnh, sau khi Hạ Ly bị tống vào nơi này cũng chưa có ai tiến đến dụng hình với hắn, chỉ là một mực treo người ở đó, đợi Quân Thụy thẩm vấn. Trên vai của Quân Thụy bị Hạ Ly trực tiếp trảo ra một miếng thịt, mất rất nhiều máu, bất quá vết thương này với người đã từng chinh chiến sa trường cũng không coi vào đâu, nghiêm trọng nhất chính là bàn tay của Hạ Ly có độc, vì vậy máu của Quân Thụy chảy ra ngay ban đầu chính là một màu đen kịt. Chính vì thế mấy hôm nay Hạ Ly vẫn bị treo trong địa lao, căn bản không có người đến đây thẩm vấn.

Quân Thụy gọi thái y mà hắn tin tưởng nhất đến xem qua, lão lại trực tiếp dùng dao khoét thêm một vòng xung quanh vết thương lấy ra hết phần thịt bị nhiễm độc, sau đó lại phối trí dược liệu đắp phía bên ngoài. Bất quá thái y còn nói, bởi vì hắn bị thương ở ngoại ô kinh thành, trên đường trở về làm trễ nãi không ít thời gian, vì vậy cho dù đã khoét thịt thì dư độc cũng phải mất không ít thời gian mới có thể tiêu trừ hết. Quân Thụy cố gắng nhịn đau, bình tĩnh phân phó những chuyện tiếp theo, hiện tại tình hình trong kinh thay đổi bất ngờ, thế cục không quá rõ ràng, vì vậy tin tức hắn đang bị thương nhất định phải ngăn chặn không để truyền ra ngoài, ngay cả việc dùng dược liệu thanh trừ dư độc sau đó cũng cần lặng lẽ phối trí, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện.

“Đi, đến thiên lao.” Quân Thụy đè lại chỗ vừa được thái y bó thuốc đứng lên, bởi vì đau đớn cà thiếu máu khiến hắn khẽ cau mày, thị vệ bên cạnh vội khuyên hắn nên nghỉ ngời thêm một chút, thế nhưng Quân Thụy phất tay: “Trước tiên cứ thẩm vấn phạm nhân đã, ba ngày rồi, trẫm lo có người muốn tìm hắn diệt khẩu.”

“Thế nhưng…”

“Được rồi, bên phía Cảnh Nguyên thì sao, thánh chỉ đã đưa đến tay Tư Đồ Bích chưa?”

“Đã đưa đến. Bệ hạ…” Thị vệ chần chờ, trộm nhìn Quân Thụy, rốt cục khẽ cắn môi nói, ” Phạm nhân lúc đó không ngừng nói có kẻ phản bội, sẽ không là…”

“Không nên tự tiện kết luận.” Quân Thụy ngắt lời thị vệ, như có điều suy nghĩ nói thêm, “Chờ y trở về hẳng nói… Tư Đồ Bích về đây không được làm khó y, trực đưa người đến tẩm cung của trẫm.”

“Thế nhưng bệ hạ, rất có thể y…” Thị vệ vội vàng nói, thế nhưng Quân Thụy lại phất tay, có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi, trẫm tự có chủ trương! Hơn nữa, là y một thân bệnh tật, có thể làm gì?”

————————————–

Mùa hạ năm nay khí trời kỳ lạ vô cùng, mấy ngày gần đây lại càng oi bức, cho dù là ngày âm u mặt trời bị từng tầng mây che khuất nhìn không thấy ánh sáng, thế nhưng không khí lại vẫn nóng nực như cũ, ngay cả một chút gió cũng không hề có, lá cây trên cành vẫn cứ luôn nằm yên không hề lay động.

Ở giữa khi khí trời nóng như đổ lửa thế này, Tư Đồ Bích vội vàng lên xe ngựa trở về kinh thành, bởi vì chiếu chỉ triệu hồi khẩn cấp, thế nên bọn họ trên đường không ngừng di chuyển, ngoại trừ buổi tối phải dừng lại ở dịch trạm nghỉ ngơi, ngay cả việc ăn uống cũng được xử lý ngay trong lúc di chuyển, cứ như vậy liên tục năm ngày, rốt cục kinh thành cũng hiện ra trước mắt. Bởi vì thởi điểm phát tác của Túy sinh mộng tử càng lúc càng kề cận, hơn nữa khí trời nóng bức, mấy ngày nay Tư Đồ Bích cơ hồ là chìm trong giấc ngủ mê man mà vượt qua, ngay cả việc ăn uống cũng không xong, Cam Đường chỉ có thể miễn cưỡng rót một ít thức ăn lỏng để giúp y duy trì thể lực, thế nhưng hiện tại thì ngay cả một chút biện pháp cũng không có.

Sau khi xe ngựa đến kinh thành liền một đường đi thẳng vào cung, lúc đến trước tẩm cung của Quân Thụy, thân thể của Tư Đồ Bích đã suy yếu đến cực điểm, ngay cả đi đường cũng không có sức, chỉ có thể để cho hai tên thái giám cõng vào bên trong. Sau khi an trí tốt cho Tư Đồ Bích, Cam Đường liền bị đuổi ra ngoài, tiếp theo lại có mấy cung nhân lục tục tiến đến cẩn thận hầu hạ Tư Đồ Bích, thế nhưng sau khi những người này đi vào, Tư Đồ Bích rõ ràng nghe được thanh âm khóa cửa từ bên ngoài truyền đến.

Tư Đồ Bích nỗ lực trao đổi với những cung nhân này, y muốn dò hỏi xem rốt cuộc trong cung đã có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện những cung nhân này đều câm điếc, thậm chí cũng không biết chữ, Tư Đồ Bích không khỏi cười khổ: Y là đang bị giam lỏng. Xem ra sự kiện hành thích lần trước Quân Thái không thoát khỏi liên quan, hơn nữa Quân Thụy sợ rằng cũng đã biết những việc mà y đã lén lút làm sau lưng hắn, nếu không y cũng bị giam lỏng thế này? Bất quá Tư Đồ Bích vẫn còn có chút hồ đồ, theo lẽ Thái ca sẽ không bỗng dung làm những việc này, bởi vì y đã sớm nói với Hạ Ly nếu Quân Thụy có gặp chuyện không may thì người có lợi nhất không phải bọn họ mà là những phiên vương bề ngoài luôn tỏ ra trung thành kia, trong đó có cả Tín vương Quân Trạch. Thái ca hiện giờ đang ở tận biên quan, vô luận xét về thời gian hay thế lực đều không có khả năng đối kháng với những kẻ này.

“A Bích, trẫm sẽ đối xử tốt với ngươi. Ngươi phải tin tưởng trẫm.”

Tư Đồ Bích đột nhiên nhớ tới những lời này của Quân Thụy. Lúc đó y đang thụ thương, khi Quân Thụy nói ra những lời này biểu tình rất ôn hòa, giọng nói cũng nhẹ nhàng, khiến y thực sự ngỡ rằng mình đang nằm mộng.

Có thể thực sự là một giấc mộng đi… Tư Đồ Bích nằm thẳng trên giường, khóe miệng lộ ra nhụ cười nhẹ nhõm, y mở bàn tay ra, trong đó có một thứ tròn tròn, hóa ra là cái ***g cỏ lần trước Quân Thụy để lại, con ve sầu trong đó đã được thả đi, chỉ còn lại một cái ***g trống mà thôi. Tư Đồ Bích nhìn chằm chằm vào cái ***g, lại thở dài một cái. Bọn họ cư nhiên vẫn cứ luẩn quẩn trong một mớ hiểu lầm, hoàn toàn không thể ở cạnh nhau… Nếu năm đó y không vào kinh, không bị cuốn vào những chuyện đấu tranh quyền lực này, không có đứng ở vị trí đối lập với hắn thì tốt biết bao?

Thế nhưng, y vừa phát hiện được một mặt ôn nhu của hắn lại không ngờ liền trở nên thế này. Tư Đồ Bích đột nhiên cảm thấy chán ghét chính mình, từ sớm y đã không thể không thừa nhận, kỳ thực Quân Thụy làm Hoàng đế thì so với Thái ca anh minh quyết đoán hơn rất nhiều, là một Hoàng đế xứng đáng. Nhưng mà, còn Thái ca thì sao? Thái ca là người tốt như vậy, ôn nhu như vậy, lại đối xử rất tốt với y, gần như có thể gọi là sủng nịch. Vì vậy những việc Thái ca nhờ vả y làm sao có thể không giúp? Làm sao có thể mở to mắt nhìn Thái ca bị vây khốn ở nơi xa xôi ác liệt như Kiềm Châu chứ? Làm sao có thể để người đó bị thua thiệt đây?

Làm sao có thể?

Tư Đồ Bích khẽ cười một cái, cầm cái ***g có có chút thô ráp kia trên tay, trong ngực lại có chút thẫn thờ lo lắng, thế nhưng càng nhf hơn là sợ. Đến bây giờ, y đã không dám tưởng tượng nếu Quân Thụy biết những việc y đã làm nhằm vào hắn thì sẽ có biểu tình gì. Là thất vọng? Cũng có thể là chán ghét? Có lẽ căn bản là chẳng thèm để ý đi? Hiện tại y đã đánh mất sự bảo chứng tuyệt đối không động thủ với Quân Thái và Tư Đồ gia của Quân Thụy, thế nhưng trong lòng y lại bị một suy nghĩ khác không ngừng vây khốn, từ trước đến giờ Tư Đồ Bích y làm tất cả đều là muốn dồn Quân Thụy vào chỗ chết: sát hại thân tín của hắn, đoạt quyền lực của hắn, lừa gạt tín nhiệm của hắn. Y chưa một lần nghĩ đến, kết cục của một đế vương bị soán quyền sẽ là như thế nào?

“Quân Thụy…” Tư Đồ Bích gần như mê sản nỉ non cái tên đó rồi lại thở dài, thời hạn Túy sinh mộng tử phát tán đã sắp đến, cái cảm giác đau đớn ăn mòn xương cốt kia cũng đã sắp tới, bất quá Tư Đồ Bích giống như không hề sợ hãi nỗi đau đó, bởi vì so với nổi sợ phải chạm mặt Quân Thụy thì y thà rằng phải nhận lấy nỗi đau kia. Loại đau đớn này cũng sẽ không ngừng nhắc nhở y rốt cuộc đã làm sai điều gì, nếu nói cái ***g cỏ đó là một tia nhu tình Quân Thụy trong lúc vô ý đã để lộ ra, vậy chuyện này liệu có phải chính là hình phạt mà ông trời dành cho y —— dùng một vật nhỏ ngây thơ đến không thể hình dung để trao đổi giải dược cứu mạng của y, chuyện này có thể xem như là do thiên thượng đã cố ý an bày hay không đây…

(Mèo: Làm đoạn cuối chương này ta thật sự đã cảm thấy lòng mình se lại. Thà không có sẽ không quá đau, gần như đã có lại bị vuột mất, cảm giác đó mấy ai có thể hình dung. Với mình thế này mới là ngược.)



Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười



Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận