Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 2 - Chương 38




Đảo mắt liền đến ngày mùng 10 tháng 11, là ngày Thái tử phi sinh nhật. Lăng Tiêu lần này đã dùng mấy ngày trước để chuẩn bị lễ vật cho Thái tử phi. Đưa đồ vật dù là quý trọng cũng biểu thị không được tâm ý, nên lợi dụng những ngày tuyết lớn, Lăng Tiêu giúp Chử Dịch Phong ở trong Hải Đường viện chuẩn bị cho Thái tử phi thọ lễ.

“Cái này là cái gì…” Chử Dịch Phong cầm lấy một tấm giấy thếp vàng xếp thành hình hoa mai, tràn đầy phấn khởi, nói: “Huynh không phải sai người của Lãm Thúy Hiên tranh thủ làm xong một bộ trang sức đã đưa đến rồi sao?”

Lăng Tiêu đang lấy bút phát họa một bản vẽ, nghe vậy giơ tay vuốt mặt Chử Dịch Phong, cười nói: “Đây là chuẩn bị cho đệ, ta đưa đồ trang sức đệ đưa cái này là được.”

Chử Dịch Phong càng có hứng thú, chạy trước chạy sau làm trợ thủ cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu muốn nhân cơ hội này cho Chử Dịch Phong học hỏi thêm, để y ngồi ở bên cạnh mình, một bên vẽ phác thảo một bên giải thích cho hắn: ” Đệ xem, chỉ cần ở bên trong xếp vào những thanh chặn bảng dài ngắn khác nhau, sau đó đem nến đốt lên, nhiệt khí lưu bay lên trên, thúc đẩy chặn bản chuyển động, chặn bản tầng ngoài cùng sẽ làm đèn lồng xoay tròn, cái nguyên lý này nói đơn giản chính là…

Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Phong một bộ mờ mịt dáng vẻ ỉu xìu, chẳng muốn nghe tiếp, bèn nói: “Nói đơn giản liền… Cứ như vậy đi, đói bụng không?”

Chử Dịch Phong thành thật gật gù: “Đói bụng.”

Lăng Tiêu sai người đem điểm tâm đi vào để Chử Dịch Phong trước tiên ăn vài món tráng miệng, chính mình vẫn ngồi ở bàn bát tiên phác hoạ đèn lồng. Không lâu sau Vãn Thúy, Long Hương bưng điểm tâm đến, Chử Dịch Phong cầm điểm tâm ăn, lơ đãng hỏi: “Đến rồi à?”

Vãn Thúy ôn nhu gật đầu, Chử Dịch Phong đối với Lăng Tiêu nói: “Nếu không huynh cũng ăn chút đi? Còn lâu mới được dùng ngọ thiện đó”

“Không cần” Lăng Tiêu đem phần cuối cùng làm xong, kêu Chương công công đến để hắn đem những bảng vẽ này đưa cho ty chế phòng, lệnh thợ thủ công phải làm bằng được giống như phác hoạ của mình. Thu thập xong đồ vật trong tay, Lăng Tiêu giương mắt nhìn xuống còn thấy Vãn Thúy, Long Hương đứng bất động phía sau Chử Dịch Phong.

Những ngày qua hai người cung nữ này vẫn an phận, tuy rằng bất mãn Chử Dịch Phong không thân cận các nàng nhưng cũng không dám làm gì, mỗi ngày chỉ dám trang điểm ăn mặc trang phục tinh xảo nỗ lực làm vui mắt Chử Dịch Phong, còn lại cũng không có làm cái gì quá đáng. Lăng Tiêu trong bóng tối phái người âm thầm tra xét hai cung nữ này, xác định hai người này đúng là Chử Dịch Cẩn phái tới.

Nhắc tới cũng buồn cười, vốn là Chử Dịch Cẩn bên kia âm thầm an bài xong người, ý định muốn xếp vào để hầu hạ Thái tử, nhưng sau khi tuyển chọn Thái tử lại muốn làm phong phú hậu viện của Chử Dịch Cẩn, Chử Dịch Cẩn âm thầm không ngừng kêu khổ, bèn nhất cử lưỡng tiện nói bên Chử Dịch Phong nha đầu quá ít, nên Thái tử cũng là theo ý tứ của hắn phái hai người này đến Hải Đường viện.

Lăng Tiêu điều tra cũng không lắm lưu ý, một là hai người cung nữ này mặc dù là người của Chử Dịch Cẩn, nhưng căn bản không phải là thám tử chân chính, cả hai chỉ là những cung nữ bình thường có điều là bị Chử Dịch Cẩn dùng tiền mua chuộc. Hai nàng chỉ có bề ngoài là một mỹ nhân cũng không đáng quan tâm. Hai là bởi vì Nhị Hoàng tôn ngốc căn bản đối với các cô gái không có hứng thú.

Phỏng chừng Chử Dịch Cẩn cũng không ngu đến mức cho rằng hai người cung nữ này có thể tạo được tác dụng lớn, cùng lắm cũng chỉ là câu dẫn Chử Dịch Phong không quan tâm chính sự thôi. Cũng do là người ở bên ngoài thấy Chử Dịch Phong một mặt hiền lành đầu óc chậm chạp, nếu như biết rõ ràng chuyện phòng the từ đó sẽ mê muội nữ sắc… Chử Dịch Cẩn nghĩ những nàng này cũng sẽ có tác dụng.

Lăng Tiêu tự nhận trầm ổn, nhưng nhìn Vãn Thúy, Long Hương có một bộ dáng vẻ chờ hầu hạ chăm sóc liền phiền lòng, e ngại là người của Thái tử đưa tới, nên cũng không thể đối với hai nàng như những nô tài chướng mắt trước kia, tự tìm sai lầm rồi đuổi ra ngoài. Lăng Tiêu hơi nhíu mày nhìn hai người mỹ nhân này, trong lòng cười nhạo. Ỷ vào chính mình có mấy phần sắc đẹp liền muốn câu dẫn Chử Dịch Phong? Sắc đẹp của hai nàng có thể vượt qua sự ưu mỹ của hắn không? Ánh mắt của Chử Dịch Phong có thể coi trọng các nàng?

Đặc biệt là Vãn Thúy, trên cử chỉ vẻ mặt làm như là thật sự đối với Chử Dịch Phong động tình. Cũng là lúc đầu tiến cung cho rằng phải hầu hạ lão Hoàng Đế, ai ngờ đi dạo một vòng lại phái đến hầu hạ cho Chử Dịch Phong anh tuấn thiếu niên, khiến cho thiếu nữ đang độ xuân thì, không động tâm cũng khó.

Lăng Tiêu một tay xoa xoa vùng cổ có chút đau nhức, liếc nhìn trên bàn trà, miễn cưỡng nói: “Pha chén trà tùng lộ đến đây.”

Vãn Thúy vội vã đáp lời đi pha trà đem đến, khom người dâng lên. Lăng Tiêu tiếp nhận chỉ là ngửi mùi thơm cũng không uống. Chử Dịch Phong ăn nửa ngày điểm tâm nên hơi khát, tiếp nhận chén trà liền muốn uống, Vãn Thúy vội vã ôn nhu nói: “Vương gia uống chậm chút, trà này còn nóng lắm.” Nói xong mặt đỏ nhẹ giọng nói tiếp: “Đừng vội.”

Lăng Tiêu thả xuống chén trà, lạnh nhạt nói: “Đều đi ra ngoài đi, ta cùng Hoàng tôn có lời muốn nói.”

Vãn Thúy cắn môi, chính là như vậy. Cái tiểu Hầu gia này cũng quá nhiều chuyện, mỗi ngày lúc Vương gia ở cùng hắn bình thường cũng không có ai bên cạnh, mỗi khi mình có thể cùng Vương gia nói chuyện hắn liền kêu mình đi ra ngoài, mà Vương gia cái gì cũng đều nghe theo hắn chắc là hắn thấy Vương gia tính tốt nên bắt nạt thôi.

Nghĩ như thế nên Vãn Thúy không nhịn được khẽ ngẩng đầu nhìn Chử Dịch Phong. Anh Vương xác thực tuấn tú, bên người vừa không có trắc phi thị thiếp, nên phải coi trọng mình chứ? Mặt đỏ lên, nàng cũng không dám ở lại với dáng vẻ xấu hổ này nên cùng Long Hương đồng thời lui ra.

—–

Rất nhanh đã đến ngày mùng 10 tháng 11. Lăng Tiêu đã dậy rất sớm cùng Chử Dịch Diễm đi mừng thọ Thái tử phi. Thái tử phi mới vừa trang điểm xong xuôi, thấy Lăng Tiêu đến cười nói: “Chính là vừa nhắc tới con, con liền đến, Trĩ nhi cũng vừa mới đến, ta tính cho người truyền con đến gặp mặt, không ngờ vừa nhắc con liền tới.” Lại ôm đồm qua Chử Dịch Diễm, hỏi hắn bài tập ngày gần đây.

Lăng Trĩ từ phía sau đi lại, thấy Lăng Tiêu nở nụ cười: “Ca ca.”

Lăng Tiêu cười, sau đó quay qua phía sau thái giám cầm lấy bảo thạch tráp, mở ra kính cẩn dâng lên cùng Thái tử phi: ” Chúc Di mẫu phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn.”

Thái tử phi nở nụ cười vội vã đỡ lấy Lăng Tiêu không cho hắn quỳ xuống, cười nói: “Lễ mừng thọ không phải đã cho sao, bộ đồ trang sức kia ta nhìn, thực là không tồi, cái này lại là…”

Thái tử phi nhìn trong bảo thạch tráp, một nhánh trâm vàng tinh xảo. Trâm vàng đầu không lớn, nhưng mặt trên khảm nạm không ít bảo thạch ngũ sắc, nhìn kỹ lại bảo thạch kia được chế tác giống như hình dạng hoa Mai nho nhỏ nhìn y như thật, tinh xảo vô cùng chiếu sáng lấp lánh đặc biệt làm chói mắt người nhìn.

“Con biết Di mẫu yêu thích hoa Mai, nên chính mình đích thân họa ra thiết kế này, để cho các thợ thủ công lành nghề làm ra.” Lăng Tiêu nói xong kéo vạt áo lên quỳ xuống: “Nguyện, từ Trúc Phong cùng Tinh Huy bảo vụ.”

Thái tử phi bận bịu cười đỡ Lăng Tiêu lên, bảo cung nữ lấy gương ra soi, rút trên búi tóc Mẫu Đan tuyệt sắc, sau đó cài trâm vàng lên, nhìn vào gương thấy sang trọng phú quý phi thường. Thái tử phi vui vẻ nở nụ cười hài lòng. Sau đó thấy Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Diễm vừa đi tới bèn bảo đi theo rồi cũng mang theo Lăng Trĩ đi xã giao với các cáo mệnh phu nhân đến chúc thọ.

Thái tử phi thấy trong xuân điện bày điểm tâm trái cây, các cáo mệnh phu nhân ở đây đã đợi một lúc, thấy Thái tử phi mang theo Lăng Trĩ đến đều đứng dậy chúc thọ. Thái tử phi cười cười miễn lễ, mọi người theo thứ tự ngồi xong, Lăng Trĩ lại bị Thái tử phi giữ ở bên người, cùng Tiểu công chúa ngồi cùng nhau.

Mọi người nói giỡn một lúc, Thái tử phi nhìn thấy Kinh Ngọc cùng Lăng Y cười nói: “Lăng Y gần đây con có khỏe không? Bổn cung nghe Trĩ Nhi nói con bị bệnh, bây giờ xem ra là tốt lắm rồi.”

Lăng Y liền vội vàng đứng lên nói: “Nhờ phúc của nương nương, đã không có việc gì.”

Vốn là buổi sáng đến chúc thọ đều là các cáo mệnh phu nhân có cấp bậc cao, Kinh Ngọc thuộc hàng lục phẩm vốn là không đến được, Thái tử phi cho mặt mũi, cũng mời Kinh Ngọc cùng Lăng Y đến náo nhiệt một hồi. Lăng Y làm lỡ dịp đến hiện tại còn không định được hôn sự, cũng rất muốn gặp gỡ nhiều người trong Hoàng thành cùng các Thái phu nhân. Vì lẽ đó tuy rằng trên người còn có chút mệt mỏi nhưng cũng chống đỡ đi đến tham gia.

Thái tử phi nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”

“Ta nhìn Trĩ nha đầu khí sắc càng ngày càng được.” Tương Quốc Công phu nhân nhiều lần vào cung, cùng Lăng Trĩ đã sớm quen, nói chuyện so với người cũng khác thân thiết hơn: “So với lần trước ta thấy thật là vóc người lại cao hơn một chút, càng ngày càng phát triển.”

Lăng Trĩ nghe vậy đỏ mặt cúi đầu không nói, Thái tử phi ôm đồm cầm tay Lăng Trĩ nở nụ cười: “Không phải đâu, trước đó vài ngày đứa nhỏ này ban ngày lo lắng ban đêm chảy lệ, gầy đi rất nhiều, ta lo lắng chịu không nổi, gần đây lúc này mới tốt hơn một chút.”

Trước đó khiến tiểu thư Thọ Khang Hầu phủ ngày ngày rơi lệ tất nhiên là chuyện Lăng Tiêu tiểu Hầu gia đi chiến trường, Tả Thừa phu nhân cười nói: “Thật là một nữ nhi ngoan, ca ca đi chiến trường nàng tự nhiên là lo lắng, nếu không ta liền nói…”

Nói xong quay đầu đối với Thái tử phi cung kính nói: “Nếu không ta liền nói, nương nương là rất có phúc, không cần nương nương lo lắng, trước đây ta là lo cho Nhị Hoàng tôn tâm tính đơn thuần ngây thơ, sợ ngày sau sẽ chịu thiệt, hiện tại thế nào? Mới vừa mười bảy tuổi liền được phong Vương, lập được chiến công lớn như vậy. Do là ta không có hiểu biết sáng suốt nên bận tâm, nương nương dưỡng mỗi người đều tốt, với tiểu Hầu gia cũng có tiền đồ như thế.”

Một lời nói tới làm Thái tử phi cực kỳ vui vẻ, An Dương Thế tử phi tiếp lời nói: “Đây là tự nhiên, Lăng tiểu Hầu gia mẹ đẻ là bào muội nương nương, lại từ nhỏ chịu sự giáo huấn của nương nương, tự nhiên cũng là có tiền đồ. Trước kia chúng ta chỉ nghe nói tiểu Hầu gia này tướng mạo vô cùng tốt, bây giờ nhìn lại trên chiến trường cũng lập được đại công, cũng thật là toàn tài, nói không chừng sau này tất nhiên là trung thần tướng tài của Thái tử.”

Nói xong chuyện Lăng Tiêu tự nhiên lại trở về chuyện của Lăng Trĩ. Thọ Khang Hầu phủ cùng Giang Nam Thi gia lần thứ hai kết thân cũng không có gì bí mật. Có thật nhiều tin tức được truyền đi các cáo mệnh vào lúc này mới biết, trong lòng thở dài. Lăng Trĩ là một cô nương tốt như vậy, lại có được bào huynh giỏi giang, nếu như gả được vào nhà mình thì thật tốt. Lăng Trĩ tuy nói là thuở nhỏ mất mẹ, nhưng nàng là được Thi phu nhân nuôi lớn. Thi phu nhân cũng là Tam phẩm cáo mệnh, từ nhỏ ở trong Hoàng thành cũng là có danh tiếng, do bà dưỡng dục cô nương tất nhiên sẽ không sai được. Các cáo mệnh phu nhân trong nhà có thiếu gia đến tuổi thành thân trong lòng đều bóp cổ tay đáng tiếc.

Thái tử phi từ trước đến giờ coi Lăng Trĩ, Lăng Tiêu như chính bản thân mình sinh ra, nghe người ta khen bọn họ lại xem như khen hài tử của mình trong lòng thoải mái, cười nói: “Thôi đừng quá khen đứa nhỏ này, nhất là Trĩ nhi da mặt mỏng, để cho các ngươi nói một hồi mặt đỏ như quả táo.”

Các cáo mệnh phu nhân vừa nghe càng nở nụ cười, chỉ có Lăng Y là lắc lắc khăn đứng ngồi không yên, thấy tất cả đều vô vị. Đều là tiểu thư của Thọ Khang Hầu phủ, muội muội đã sớm định ra hôn sự, chính mình lại không có, biết chuyện của mình sau này sẽ biến thành chuyện cười cho người khác phỏng đoán đây. Còn những người không biết tất nhiên coi mình đã sớm ưng thuận một nhà nào đó, càng không thể đến cầu thân.

Lần trước nhân việc ngắm hoa Lăng Y cũng rõ ràng, biết nơi này đều là các cáo mệnh phu nhân trong Hoàng thành có máu mặt, không dễ dàng nhiều lời nói chuyện với mình, chỉ là không lên tiếng càng không ai chú ý tới mình, Thái tử phi lại đối với mình không giống như là Lăng Trĩ, không giới thiệu mình và các cáo mệnh phu nhân nhận thức.

Lăng Y nhìn Thái tử phi đoan trang nở nụ cười hài lòng với Lăng Trĩ đang ở bên cạnh làm trong lòng bốc lửa, cái gì chuyện tốt cũng cho Lăng Trĩ chiếm.

Kinh Ngọc nâng chén trà lên rồi đưa mắt nhìn tiểu cô của mình trong lòng thở dài. Nàng gả vào Thọ Khang Hầu phủ một năm có thừa, khi nào mà không biết? Nói đến vị tiểu cô này cũng là thật xui xẻo, nhưng mọi việc cũng đều là nàng tự tìm, thật là làm người ta khó thể đau lòng vì nàng. Kinh Ngọc âm thầm thở dài, một cái tay để ở trên bụng, trong lòng ngọt ngào. Tuy nói tiểu cô cùng Hạ Di nương thực sự khó ở chung, nhưng cũng may trượng phu một năm này tính tình chậm rãi thay đổi, cùng mình chung sống càng hoà thuận, nếu như không sai, chính mình hẳn là… Kinh Ngọc trên mặt ửng đỏ, cầm lấy khăn xoa bóp khóe miệng, cũng không cùng Lăng Y nói chuyện, nàng chỉ cười nghe Thái tử phi cùng cáo mệnh phu nhân đàm tiếu, thỉnh thoảng uống mấy ngụm trà.