Nịnh Thần Lăng Tiêu

Quyển 1 - Chương 13




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chử Dịch Phong cho là mình nghe lầm, xoay đầu lại kinh ngạc nhìn Lăng Tiêu, do dự nói: “Không, không được, đánh vài cái thì coi như xong đi.”

Trong Nội Vụ phủ các loại quan hệ ích lợi vốn phức tạp, Hứa Quyền cũng là không muốn Cát Tường cứ chết như vậy, hắn cơ bản không dám nhiều lời nhưng thấy Chử Dịch Phong cũng cầu tình liền thuận thế quỳ xuống, cầu xin tha thứ nói: “Tiểu Hầu gia đại nhân đại lượng, đánh cẩu nô tài kia mấy chục trượng, chính là muốn mạng của hắn… Đối với danh dự của tiểu Hầu gia ít nhiều cũng có ảnh hưởng.”

“Sao?” Lăng Tiêu từ trên giường xuống, chậm rãi buộc lại ngoại bào rộng thùng thình, tùy ý buộc lại mái tóc, đôi mắt sắc bén tinh xảo nhìn về phía Hứa Quyền, trào phúng: “Công công không cần như vậy, ta còn chưa thừa kế tước vị, một tiếng Hầu gia ta thật sự không đảm đương nổi, vẫn là gọi ta Lăng thiếu gia đi.”

Hứa Quyền run rẩy, quả nhiên là điệu bộ của tôn tử của Hầu phủ. Hắn đảm nhận chức vụ Tổng quản của Nội Vụ phủ nhiều năm, nói là nô tài cũng là nô tài hàm Nhị phẩm, thiếu gia của quan gia bình thường nghe hắn nói lời vừa rồi dĩ nhiên là thưa vâng gọi dạ. Vị Lăng thiếu gia này thậm chí một chút ý tính toán mua nhân tình cũng không có.

Hứa Quyền thầm mắng mình lắm miệng, Lăng Tiêu được Hoàng Thượng thương yêu cũng không phải người tính tình đơn giản mềm yếu. Nghe lời đồn này đều phải biết rằng là không đủ sức lan truyền, chính mình lại liều lĩnh đâm đầu vào.

Hứa Quyền ở trong cung nhiều năm mưa dầm thấm đất, vẫn biết cách nhìn ánh mắt người. Biết người trước mắt này ngày sau tất nhiên sẽ thăng quan tiến chức, không dám tiếp tục đắc tội, vội vàng nói: “Là nô tài lắm miệng, Thánh Thượng nói, tùy tiểu… Lăng thiếu gia làm chủ.”

“Vậy thì đúng rồi.” Lăng Tiêu cười: “Mau gọi toàn bộ thái giám chưởng quản Đông Cung đến cho ta, coi như bọn họ thay ta ra mặt hành hình, đi mau đi.”

Vị Cát Tường công công này không phải rất lợi hại sao? Lăng Tiêu đã sớm phái người ngầm nghe ngóng. Cát Tường không ngừng cắt xén đồ của Chử Dịch Phong, trong ngày thường ỷ thế hiếp người, tiểu thái giám, tiểu cung nữ bên dưới thường chịu ngược đãi của hắn, ngày hôm qua ngay cả tiểu thái giám hắn sai bảo đi lấy mấy quả vải còn bị phạt quỳ.

Lăng Tiêu cười lạnh, tên này không phải là người thích chiếm tiện nghi lại yêu lãng phí sao? Lúc này cũng nên để hắn tự mình nếm thử chút tư vị đi.

Lăng Tiêu vốn không phải thánh nhân trừng ác dương thiện, nhưng dám phạm đến hắn dù chỉ là một ngón tay thì tự nhận lấy xui xẻo đi.

Hứa Quyền thấy đã không cách nào cứu vãn, vội vàng đáp lời, khom người lui ra ngoài. Ra khỏi phòng, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà lau mồ hôi lạnh, trực tiếp đi xử lý.

Lăng Tiêu thừa dịp thời điểm lão Hoàng Đế cao hứng nhất hung hăng vì Chử Dịch Phong nói lời ác khí, tuy rằng đương sự cũng không để ý, nhưng Lăng Tiêu vẫn là thống khoái tột đỉnh.

Vào cung một năm đến nay hắn vẫn luôn giấu tài, vô thanh vô tức liền cho rằng hắn dễ bị khi dễ? Nực cười, tình nghĩa Thái tử phi còn đó, sủng ái Hoàng Đế còn đó, hiện tại cọng cỏ trong cung cũng biết hầu hạ Chử Dịch Diễm là vị tiểu Hầu gia kia. Bình thường nhìn hòa khí, khi trở mặt là không nhìn mặt người! Nhưng hắn là người cố tình được Đông Cung yêu thích, ai dám không lưu tâm hầu hạ?

Nhưng có những người cố tình không hiểu rõ, Triệu Quý nhân trong Phi Yếu cung là một thí dụ. Cát Tường bị đánh chết vốn là người nhà mà năm đó nàng đưa vào cung. Vào cung nhiều năm đều là chiếu cố lẫn nhau, bởi vì có tầng quan hệ này nên Cát Tường mấy năm nay mới không sợ hãi mà vơ vét những thứ béo bở. Lúc này nô tài nhà mình bị Lăng Tiêu đánh chết Triệu Quý nhân tức đến ngực đau cả đêm, hôm sau thời điểm thấy Hoàng Đế liền khóc sướt mướt: “Cát Tường mấy năm nay cẩn trọng, bất quá là phạm sai có lần này, như thế nào bị hạ đòn ngoan độc giết chết, đáng thương nô tì chịu khổ mấy năm nay mà ngay cả nô tài của mình cũng không bảo hộ được nha…”

Lão Hoàng Đế buổi sáng đang cùng các đại thần nghị luận chuyện thời gian đầu kiến tạo khối lượng lớn guồng nước kiểu mới, lúc này nghe Triệu Quý nhân nói này nói nọ liền không kiên nhẫn, phất tay nói: “Dám cắt xén phân lệ của Hoàng tôn, dùng hình đánh chết thì đã sao!”

Chủ vị Phi Yến cung Cát Tần hé miệng cười, giọng nói êm ái: “Chắc là do là Triệu muội muội nhất thời hồ đồ, khách quan mà nghĩ Cát Tường là nô tài trong phủ các người đưa vào… Ha hả, cũng không kỳ lạ vì sao muội muội đau lòng, thường ngày Cát Tường kia đối với muội muội chính là hết lòng ân cần, hiếu kính cho tới bây giờ đều không hề thiếu.”

Triệu Quý nhân nhất thời gấp đến hồ đồ. Nghe xong Hoàng Đế quát lớn, lại nghe Cát Tần nói tinh tế mấy câu bình phẩm đó không khỏi ra một thân mồ hôi lạnh. Lúc này gạt qua một bên còn không kịp, mình lại đâm đầu vào còn bị Cát Tần lão phụ nhân này đổ cho một chậu phân, nói không rõ ràng Hoàng Đế còn hoài nghi mình một mình thu những thứ cắt xén của Chử Dịch Phong đó nữa!

Triệu Quý nhân sợ tới mức quỳ xuống, khóc nói: “Đều là nô tì hồ đồ, hắn là cái gì, dám không tinh tâm hầu hạ đều là đáng chết, chính là nô tì nhớ đến Cát Tường là trong phủ mình đến đây, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thôi.”

Hoàng Đế gật gật đầu, Triệu Quý nhân tính tình như thế nào hắn đương nhiên biết rõ.

Không có chủ kiến lại ham món lợi nhỏ, nhưng muốn nói nàng cấu kết Cát Tường làm ác thì cũng không đến mức đó, can đảm, mưu lược, thông minh nàng cái gì cũng không có.

Ngược lại Cát Tần, luôn biết điểm dừng, vội vàng cho cung nữ tiếp đón chuẩn bị điểm tâm mới mang lên. Theo Hoàng Đế đã nhiều năm, nàng vốn là lão nhân trong hậu cung này, biết rõ tính tình Hoàng Đế, biết người thích nghe cái gì, không bao lâu sẽ hống Hoàng Đế lần thứ hai cười rộ lên, chỉ là không để ý đến Triệu Quý nhân nơm nớp lo sợ đứng phía dưới.

Trải qua giải quyết dứt điểm chuyện lần này nên không khí trong Đông Cung tốt đẹp lên không ít. Đặc biệt trong Hải Đường viện, ngay cả bà tử tạp dịch đều cảm thấy hãnh diện một hồi, bởi vì chủ tử không thèm để ý này nọ khiến bọn họ đi theo ăn không ít khổ, nhịn lâu như vậy rốt cục được thống khoái một lần!

Trong cung chuyện chính bình định rồi, ân nghĩa tiền triều cũng tới. Hoàng Đế vui mừng vì công tích Nhị Hoàng tôn Chử Dịch Phong cùng tôn tử Thọ Khang Hầu phủ Lăng Tiêu, đặc biệt ban thưởng Nhị Hoàng tôn vàng bạc và một số đồ vật quý giá. Ngoại lệ sắc phong Lăng Tiêu tứ phẩm lang trung. Bởi vì Lăng Tiêu vẫn là thư đồng của Tứ Hoàng tôn Chử Dịch Diễm, Hoàng Đế đặc biệt phê Lăng Tiêu chỉ cần ngày 10 mỗi tháng đi nha môn làm việc. Chỉ có Lăng Tiêu là được Thánh sủng như thế.

Lăng Tiêu nhận được ý chỉ trong lòng cười một tiếng. Chuyện này thành công, không biết phụ thân đại nhân trong Thọ Khang Hầu phủ Lăng Nho Học lúc nhận được Thánh ân có biểu tình gì, làm nhi tử ngược lại vượt qua lão tử, Lăng Nho Học à Lăng Nho Học, ở vị trí Ngũ phẩm viên ngoại lang mà nằm sấp đi.

Bởi vì ở trong cung nhận Thánh chỉ, Lăng Tiêu lập tức đến chỗ Hoàng Đế tạ ơn.

Lão Hoàng Đế lại khuyến khích hắn nửa ngày, Hoàng Đế đối với tôn tử tài hoa của lão huynh đệ cùng nhau tung hoành thiên hạ năm đó cũng là rất mực thương yêu. Hoàng Đế thực hài lòng, tiểu đồng cùng lứa hiện tại giỏi như vậy không nhiều lắm.

Hoàng Đế vui vẻ lại ban thưởng cho Lăng Tiêu không ít đồ vật, Lăng Tiêu cảm tạ ân đi thẳng đến chỗ Thái tử phi.

Thái tử phi cũng vừa mới biết được chuyện Lăng Tiêu được chức quan, cả con thứ hai của mình cũng đi theo nhận phần thưởng, Thái tử phi vui mừng không thôi, nhìn Lăng Tiêu động dung nói: “Không dễ dàng, mới vừa vào đã là Tứ phẩm thị lang, đáng tiếc Trang muội không có nhìn thấy tiền đồ hôm nay của con…” Nói xong nhớ tới tình cảnh lúc trước của muội muội lại càng là thương cảm. Thái tử phi đè khóe mắt, tự cường bình phục: “Thôi thôi, không nói nữa, ý chỉ Di mẫu có nghe nói, làm khó con còn luôn dẫn dắt Hoàng tôn.”

“Di mẫu nói lời này chất nhi không dám nhận.”

Lăng Tiêu vội vàng nói, những lời này thật không đảm đương nổi: “Là Nhị Hoàng tôn trợ giúp chất nhi rất nhiều.”

Thái tử phi cười: ” Tư chất Phong nhi, Di mẫu làm mẫu thân còn không biết sao, muốn nói lãnh binh đánh giặc cái gì cũng có thể tin, còn đồ vật tinh tế này sao y có thể nghĩ ra được… Lúc trước cho con vào cung, vốn là Di mẫu tư tâm nghĩ trải đường cho con, con là cùng ở với Tứ nhi nên đối với các Hoàng tôn khác phần tình cảm đương nhiên là bất đồng. Ngược lại không nghĩ tới con thành thực đối với Diễm nhi đối với Phong nhi đều là như nhau, Di mẫu nhìn các con thân mật cũng cao hứng.”

Gương mặt Thái tử phi rất giống Vi Trang đã mất đi, Lăng Tiêu vốn là tâm cứng như đá lạnh như băng bị Thái tử phi nói mấy câu nói đến mềm mại, hơi hơi vuốt cằm, thấp giọng nói: “Vốn là thân thiết, theo lý phải nên như thế.”

Thái tử phi nghe vậy trong lòng vừa cao hứng lại vừa chua xót, lôi kéo tay Lăng Tiêu nói: “Hài tử ngoan, trong cung này có thể có mấy người được như con, Thái tử cùng Di mẫu trải qua nhiều năm, chính là hi vọng vào thế hệ này của Cẩn nhi có thể không sảy ra chuyện giết hại lẫn nhau, về sau huynh đệ các con có thể cùng hòa thuận chính là tạo hóa.”

Thái tử phi nói “Huynh đệ các con” nghiễm nhiên cũng đem Lăng Tiêu làm con của mình, từ ái chi tâm có thể thấy được, Lăng Tiêu ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại lạnh nhạt.

Muốn Hoàng tôn thế hệ này hòa thuận sao? Có lẽ chỉ có Thái tử phi khờ dại như vậy thôi.

Thái tử phi lại lôi kéo Lăng Tiêu nói một lúc lâu mới cho Lăng Tiêu quy an.

Ra đại điện Lăng Tiêu chậm rãi đi hướng Thính Phong Các, vòng qua hồ nước đầy sương khói, sau giả sơn một người đi tới ung dung cười: “Chúc mừng biểu đệ, đúng lúc vào triều trước ta một bước.”

Chử Dịch Cẩn cũng không phải ngốc tử, Lăng Tiêu đi một bước này hắn không có dự liệu được, nhưng nghĩ lại thì cũng biết đây là dụng ý của Lăng Tiêu. Hắn vốn cho rằng Chử Dịch Diễm không có kinh nghiệm, Lăng Tiêu sớm muộn gì vẫn là sẽ là người của hắn, nhưng không nghĩ tới lại là bị kẻ lỗ mãng Chử Dịch Phong cướp đi, hầu như tức giận bùng nổ nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì bộ dáng thong dong tao nhã thường ngày nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu một năm này vóc người đã trưởng thành, cùng Chử Dịch Cẩn không phân biệt được cao thấp, không kiêu ngạo không siểm nịnh vuốt cằm: “Thừa ân Thánh Thượng thôi.”

Chử Dịch Cẩn là đích trưởng tử, từ nhỏ tôn quý, từ trước đến nay không có thứ gì là hắn không chiếm được. Lúc này lại bị Lăng Tiêu ép đụng vách tường, trong lòng vừa tức vừa vội. Vốn là tâm tư bảy phần bị kích thành mười phần, bất chấp dáng vẻ thường ngày, ảm đạm cười: “Tự nhiên, Lăng Tiêu biểu đệ cứ nhớ đến tình huynh đệ cùng lão Nhị lão Tứ nhưng cũng đừng quên phân cho ta một ít? Mẫu thân cũng nói nha… Về sau huynh đệ chúng ta có thể cùng hòa thuận chính là tạo hóa, biểu đệ lúc đó chẳng phải đáp ứng rồi sao?”

Lăng Tiêu cảm thấy rùng mình, vừa rồi cùng Thái tử phi nói chuyện trong phòng cũng không có người khác, bất quá mới thời gian một nén nhang, Chử Dịch Cẩn cũng biết!

Lăng Tiêu tay phải nắm chặt rồi lại buông lỏng, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Đại Hoàng tôn quả nhiên là người có hiếu, lời Thái tử phi mới vừa nói liền nhớ kỹ.” Lăng Tiêu không nghĩ tới Chử Dịch Cẩn cũng dám an bài người bên cạnh Thái tử phi, Chử Dịch Phong nơi đó không phải là.. Trời ơi, Chử Dịch Phong nói muốn đi phương Bắc…

Chử Dịch Cẩn ở trong cung đã sớm đứng vững, đương nhiên không sợ cùng Lăng Tiêu nói này nọ, Chử Dịch Cẩn lạnh nhạt cười: “Đây là tự nhiên, ta chỉ đáng tiếc, ta tự nhận là người thông minh, Lăng Tiêu cũng là người thông minh, rất nhiều chuyện chúng ta đều có thể thấu hiểu lẫn nhau, vì sao Lăng Tiêu tình nguyện giúp lão Nhị cũng không nguyện đến đầu nhập vào ta? Tiền đồ ta hứa đã sớm đưa cho đệ.”

Đầu nhập vào? Lăng Tiêu cười lạnh, thầm nghĩ ngươi không xứng.

Chử Dịch Cẩn vô cùng hận cũng vô cùng yêu thích Lăng Tiêu cổ tử kính nhi. Đột nhiên quay đầu nhìn bên trái, Lăng Tiêu theo bản năng nhìn theo ánh mắt của hắn, trong nháy mắt Chử Dịch Cẩn tiến lên một bước ôm Lăng Tiêu…

Lăng Tiêu kịp phản ứng ra sức lui ra sau, rời xa Chử Dịch Cẩn nửa trượng, lảo đảo một chút mới khó khăn ổn định, Lăng Tiêu còn chưa kịp tức giận Chử Dịch Cẩn mỉm cười giơ tay lên: “Lăng Tiêu là bởi vì được lão Nhị tặng đồ vật này mới thiên vị y sao?”



chapter content

* Đồng tâm ngọc bội (St: hình ảnh theo tính chất minh họa)

Chử Dịch Cẩn cầm trong tay rõ ràng chính là khối đồng tâm ngọc bội lần đầu gặp mặt Chử Dịch Phong đưa cho Lăng Tiêu. Lăng Tiêu cũng là mấy ngày nay mới mang, thấy Chử Dịch Cẩn thất thố như thế cũng nhịn không được cười lạnh: “Đại Hoàng tôn đây là có ý gì? Vạn hạnh vừa rồi bộ dáng không để cho Thái tử nhìn thấy, bằng không như thế nào có thể tin tưởng Đại Hoàng tôn ngày thường có lễ lại đối với thần thất lễ.”

Chử Dịch Cẩn không để ý, cười một cái, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng cầm lấy ngọc bội, nhẹ đung đưa: “Thật sự là khối bảo bối, nhưng trân quý thế nào bất quá cũng là một đồ chơi, loại đồ vật này muốn có là có? Chử Dịch Phong có thể đưa cho đệ, ta nhất dạng cũng có thể cho đệ, thậm chí còn nhiều hơn.”

Lăng Tiêu nhìn Chử Dịch Cẩn cầm ngọc bội trong không trung, trong lòng khẩn trương, sợ hắn buông tay khiến ngọc bội rơi xuống, trên mặt bất động, thản nhiên nói: “Đáng tiếc Lăng Tiêu sở cầu không nhiều lắm.”

Lăng Tiêu căn bản không có ý muốn nâng đỡ Chử Dịch Phong! Quả thật chuyện ở Hải Đường viện là hắn vì Chử Dịch Phong ra mặt, nhưng hắn căn bản không có nghĩ đến chuyện về sau! Bất quá Chử Dịch Cẩn vẫn có một chút nói đúng, mặc kệ như thế nào Lăng Tiêu cũng sẽ không tương trợ Chử Dịch Cẩn.

“Thật sự là đáng tiếc…” Chử Dịch Cẩn thản nhiên nói: “Một khối ngọc tốt như vậy, sai là ở chỗ người cho, chung quy vẫn là không đúng…” Chử Dịch Cẩn buông lỏng tay, ngọc bội đột nhiên rơi xuống, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lăng Tiêu vội vàng nhanh hơn một bước đưa tay đón lấy nhưng ngọc bội rơi xuống trước một bước, rơi xuống ngay cục đá trên đường, “Ba!” vỡ thành từng mảnh!

Lăng Tiêu trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, không đè nén được tức giận rống lên: “Chử! Dịch! Cẩn!”

“Nha, tay nắm không chặt nha …” Chử Dịch Cẩn cười, có chút tiếc nuối có chút đắc ý, áy náy nói: “Nhìn là khối bảo bối, nghĩ muốn hảo hảo giám định và thưởng thức nha, không nghĩ tới lỡ tay, ta chút nữa cho biểu đệ một khối tốt hơn đi?”

Nói xong cởi xuống ngọc bội bên hông nói tiếp: “Đây là năm đó ta buộc tóc Phụ vương cho ta, không hề kém so với khối ngọc này, Lăng Tiêu thích không?”

chapter content

*Hình ảnh theo tính chất minh họa.

Chử Dịch Cẩn giải thích thật là tốt, chung quanh lại không có người khác, ngay cả nháo lớn người khác cũng không tin Chử Dịch Cẩn là cố ý, Lăng Tiêu nhắm mắt lại áp chế lửa giận trong lòng, nhìn thẳng ánh mắt Chử Dịch Cẩn, hờ hững nói: “Mỹ ngọc như thế, thần không đảm đương nổi.”

Lăng Tiêu nói xong quỳ một gối xuống đem ngọc bội vỡ trên mặt đất từng mảnh nhặt lên, đứng dậy xem Chử Dịch Cẩn như không khí rồi thi lễ, xoay người rời đi.

Chử Dịch Cẩn nhẹ nhàng nép qua một bên cành liễu, nhìn bóng dáng Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Lăng Tiêu, về sau ngươi sẽ nhận.”

Lăng Tiêu không quay đầu lại, nắm trong tay ngọc thạch vỡ thành từng mảnh nhanh chóng rời đi.