Ninh Phi nhìn trái nhìn phải một vòng, cuối cùng cũng khôngbiết là có người ở gần đây không, nàng đành vừa giơ đèn lên vừa nói: "NinhPhi có lời cần nói với Nhị đương gia, các vị hảo hán đang đi tới đi lui ở gầnđây lánh được xa bao nhiêu thì lánh đi, tránh bị Nhị đương gia giết người diệtkhẩu."
Nàng đứng đó đợi một lát, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi xào xạctrong rừng trúc. Tô Hy Tuần nhìn nàng khó hiểu. Nàng cười cười một cái, xonglôi Tô Hy Tuần đi vào giữa rừng trúc, kéo hắn ngồi xuống dưới đất.
Trên núi chẳng có người quét dọn nên mặt đất phủ một lớp látrúc dày. Mấy ngày này lại không có mưa, lớp lá trúc một nửa ẩm ướt một nửa khôráo.
Ninh Phi thổi tắt cái đèn lồng, ánh sáng giữa rừng trúc lờ mờ,chỉ có thể nhìn thoáng thấy đường nét khuôn mặt Tô Hy Tuần. Không nhìn rõ là tốtrồi, sẽ không cảm thấy da mặt mỏng mà không nói nên lời. Vậy là nàng nói:"Muội hỏi huynh một chuyện."
Tô Hy Tuần cũng không biết những câu sau đó của Ninh Phi khiếnnàng xấu hổ đến thế nào, hắn im lặng lắng nghe, cúi mặt nghịch nghịch lá trúcdưới đất.
"Huynh hy vọng muội sẽ tốn thời gian vào người phụ nữkia và Từ Xán, hay là hy vọng muội tốn thời gian với huynh?"
Tô Hy Tuần mở to mắt.
Sau khi hắn tỏ tình với Ninh Phi thì vẫn không rõ quan hệ củahai người là gì, tự dưng lại cùng nhau qua những ngày tháng như vợ chồng. Tuyqua hành động có thể thấy Ninh Phi chấp nhận hắn, nhưng về ngôn ngữ thì vẫn mậpmờ không rõ ràng, rất ít khi nói những lời ngọt ngào.
Tô Hy Tuần và Ninh Phi đều chưa từng yêu bao giờ, mà suynghĩ lại cực kỳ khác người bình thường cho nên có tình trạng này thì không cógì lạ cả. Nhưng sao lời Ninh Phi nói bây giờ như lời ngon tiếng ngọt vậy?
Không thể để vuột mất thời cơ, một khi đã qua thì không thểlấy lại được. Tô Hy Tuần chưa kịp hiểu ý trong lời nói đã vội vàng trả lời:"Tất nhiên là bỏ nhiều thời gian với ta hơn." Nói xong thì ngừng mộtlát, rồi bổ sung tiếp một câu: "Càng nhiều càng tốt!"
"Hiện giờ huynh có muốn về kinh thành Nhạc Thượng, gặpcác huynh đệ cùng cha khác mẹ rồi cho bọn họ biết tay không? Có muốn về tìm chamình, bắt ông bỏ tất cả những thê thiếp không?"
Gia thế Tô Hy Tuần nổi danh ở Sơn Nhạc quốc, nhưng cũng chínhvì là danh gia vọng tộc nên mẫu thân hắn mới gặp bất hạnh.
Tô Hy Tuần ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: "Ta sống ở đây rấttốt, chỉ mong không phải thấy mấy bộ mặt đáng ghê tởm đó thôi." Hắn nói đếnđây thì hơi hiểu ra, dường như đã biết ý Ninh Phi.
"Trước đây có phải huynh cũng từng muốn báo thù bọn họmột trận cho đã?"
Tô Hy Tuần nghĩ, đúng là như vậy. Nhưng theo năm tháng dầntrôi qua, sơn trại dần đi vào quỹ đạo, những chuyện quá khứ cũng ngày một khôngđể ý đến nữa. Cuộc đời con người ngắn ngủi mấy chục năm, thời gian hạnh phúcsao mà ngắn quá, tội gì hắn phải phí thời gian, phí cuộc đời vào bọn họ.
"Muội nghĩ thế này, làm chuyện gì cũng phải suy tính, bảnthân cần tự phân ra xem chuyện gì đáng bỏ sức lực ra làm, chuyện gì không đángphải quan tâm." Ninh Phi dựa vào bên người Tô Hy Tuần rất tự nhiên, mộttay đặt lên đùi hắn. "Hiện giờ muội cảm thấy vợ chồng Từ Xán như người củamột thế giới khác. Nếu như lại bị bọn họ ức hiếp thì tất nhiên muội sẽ phảncông lại mạnh mẽ. Nhưng nếu chỉ vì ân oán quá khứ mà kiếm bọn họ trả thù chovui thì không đáng chút nào. Nhìn thấy bọn họ một lần là tức một lần, ăn mộtbát cháo gà cũng không bồi bổ lại được, cần gì phải tự làm khổ mình chứ. Cứ đểnàng ta nằm mọc nấm lên ở một góc nào đó trong sơn trại là xong."
Tô Hy Tuần nghe đến đây lại nhớ đến chuyện quần áo Diệp VânThanh mọc nấm, không khỏi phì cười. Tay mềm mại của nàng đặt trên đùi hắn,không cao quá cũng không thấp quá, chọc hắn làm lòng hắn khó chịu. Vì giữ hìnhtượng quân tử nho nhã của mình, hắn chỉ đành tìm một đề tài khác để di chuyển sựchú ý: "Hiện giờ Từ Xán đang tìm đến sơn trại chúng ta, vậy có tính là"ức hiếp" không? Nàng có đành lòng phản công kịch kiệt lại?"
"Giờ muội dạy các huynh đệ trong trại kỹ thuật bắn cungcủa Từ gia, huynh bảo như vậy có tính là phản công mạnh mẽ không? Từ Xán mà biếtđược thì sẽ tức chết luôn. Nói không chừng còn mắng muội là ả đàn bà độc ác, hốihận lúc đầu không dùng trượng đánh chết muội ở Từ gia luôn đi... Ấy! Đã bỏ ra kỹthuật rồi còn phải thêm cái thân này nữa, muội thấy mình đã bị thiệt lắm rồi,huynh còn chưa thấy đủ sao?" Nàng cực kỳ bất mãn, tính báo thù nổi lên liềnvéo vào đùi Tô Hy Tuần một cái, hắn chẳng phản kháng, thật là hay!
Tô Hy Tuần đã chịu đựng cả buổi, đến giờ thì không chịu nổinữa. Dù gì đêm khuya gió thổi cũng chẳng có người, hắn chẳng nói thêm gì, ôm eoNinh Phi rồi nâng nàng ngồi lên đùi mình.
Nếu là người phụ nữ bình thường gặp phải tình huống này nhấtđịnh sẽ ngượng ngùng nhăn mặt, vừa muốn từ chối vừa muốn đồng ý. Nhưng Ninh Philại thoải mái dựa luôn trước ngực hắn, một cánh tay khoác lên bờ vai hắn. Nàngyên lặng không động đậy.
Vì sự xuất hiện của thê tử Từ Xán nên Tô Hy Tuần trở nên đanghi, lại hỏi: "Sao nàng không phản đối?"
"Huynh hy vọng muội sẽ gắng sức giãy dụa, chết cũngkhông đồng ý, hay là thích như bây giờ?"
"... Như bây giờ."
"Vậy chẳng phải là xong sao."
Có lẽ do yên lặng quá sinh nhàn rỗi, Tô Hy Tuần vuốt ve dọctheo bả vai, cánh tay nàng xuống dưới, không ngừng hôn lên thái dương nàng.
"Nói vậy thì hai ta đúng là một đôi trời sinh, suy nghĩcũng y hệt nhau." Tô Hy Tuần hài lòng nói. Vì những chuyện ngày xưa xảy ratrong gia tộc nên hắn có thể hiểu rất nhanh tâm tình Ninh Phi không hề muốn gặpNgân Lâm. Nhưng hiểu thì hiểu, còn Ninh Phi quên đi thù hận với Ngân Lâm nhưnghắn thì không. Tìm ngày nào đó nói chuyện kỹ càng với Ngân Lâm rồi tính.
Ninh Phi bị hắn vuốt vẻ đến thoải mái cả người, thở dài mộthơi: “Đừng nghịch nữa, sao muội lại nhìn trúng một người như huynh cơ chứ."
Tuy Ninh Phi thấy thà bỏ thời gian và sức lực đi huấn luyệnsơn tặc của mười núi sáu động còn hơn phí phạm vào Ngân Lâm, nhưng phiền phứcthì đã lên núi rồi, chẳng cho phép những ngày tháng của nàng yên bình nữa.
Nàng đang ngủ ngon giữa đêm khuya thì bị một hồi dồn dập bướcchân làm tỉnh lại. Người đến đi thẳng tới trước cửa phòng Diệp Vân Thanh, vộivàng gõ cửa nói: "Đại đương gia, nữ tù binh kia cắn lưỡi tự vẫn rồi!"
Ninh Phi nghe mà giật mình ngồi dậy. Nhưng nghĩ nghĩ, chuyệnnày hình như chẳng liên quan đến nàng. Trời có sập xuống cũng có hai người Diệp- Tô đỡ, vậy là nàng lại nằm xuống ngủ tiếp.
Tô Hy Tuần mặc quần áo xong xuôi rồi mở cửa đi ra. Hắn nhìnqua về phía phòng Ninh Phi, thấy không có động tĩnh gì thì kéo người thanh niênnọ đi xuống lầu trúc.
Ngân Lâm đã cắn lưỡi tự sát thật, Nàng không biết suy nghĩ củaNinh Phi, mà chỉ cho rằng mình rơi vào tay địch thì còn có kết quả gì tốt đẹpđâu. Càng nghĩ càng sợ, tới khi Ngưu Đại Tráng dẫn mấy người đàn ông vào phòngthì liền nghĩ thôi xong rồi, nàng quá sỡ hãi mà cố gắng cắn lưỡi một cái như nhữngngười phụ nữ đức hạnh... Nhưng tiếc rằng nàng là lá ngọc cành vàng, sức lực thìđâu có bao nhiêu, hơn nữa lại quen được chiều chuộng nên rất sợ đau. Răng mới cắnđược vào lưỡi nửa phân thì đã đau đến mức nước mắt chảy giàn giụa, không thểnào mà cắn tiếp được nữa.
Tô Hy Tuần băng bó qua vết thương cho Ngân Lâm, nhân tiệnnói: "Mấy ngày nay ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi, đợi đến khi quân đội Từ giađánh đến núi thì ta sẽ treo ngươi lên trước cổng núi để vợ chồng ngươi thấynhau."
Ngân Lâm nghĩ đến lúc đó sẽ mất hết mặt mũi trước đội quân Từgia nên lại càng sinh ra ý nghĩ muốn chết.
Trước khi đi, Tô Hy Tuần quan sát nàng một hồi, nghĩ lại thấyNinh Phi nói cũng đúng, cần gì phải tức giận với loại người này làm gì. Nàng tatự dọa chính mình đến mức gần như phát điên lên rồi, nếu có thời gian và sức lựcthì thà nghĩ cách đánh đuổi đội quân Từ gia cút về quê hương còn hơn.
Nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng. Sau khi đánh thắngquân địch thì sao nữa?
Tô Hy Tuần cười nham hiểm, trong đầu hắn hiện lên câu mộtmũi tên trúng "ba" đích. Nếu trước mặt cả hai đội quân, ngay trước mặtTừ Xán để Ninh Phi xuất giá thì một, đánh bại sĩ khí của quân đội Từ gia,"tiện thể" có thể danh chính ngôn thuận khiến Ninh Phi thành người củahắn, "lại tiện thể" cho Ninh Phi nhìn thấy sắc mặt của tên đàn ôngkia, sau này sẽ không đến mức sinh ra ý nghĩ nối lại tình xưa.
Mỗi trưởng núi trưởng động đều có bản đồ bản giản lược củanúi Nhạn Qua, nhưng phần bản đồ của mỗi người lại không giống nhau bởi vì trênđó khoanh vùng chiến khu khác nhau mà mỗi đội ngũ phải chịu trách nhiệm. Do sựcần thiết phải giữ bí mật nên sự bố trí các khu vực chiến trận không thể chongười khác biết được.
Sơn tặc, binh sỹ trên núi chia làm ba. Một phụ trách hậu cần,một phụ trách tấn công từ xa đồng thời làm nhiễu loạn tai mắt địch, và đội cònlại chính là đội tấn công gần.
Về đội ngũ tấn công xa kia, Giản Liên và Ninh Phi đã áp dụngmột cách đơn giản nhất: Định sẵn điểm tấn công và mục tiêu tấn công. Vậy là trướckhi ra lâm trận thì cả đám sơn tặc đã thuộc lòng góc ngắm bắn và lực cần dùng,nắm rõ như lòng bàn tay vậy. Thậm chí để tránh quên, Giản Liên treo luôn cái thớtgỗ của nhà bếp lên chỗ định trước là điểm tấn công, bên trên còn ghi rõ nhữngđiều cần chú ý bằng nước sơn xanh.
Sau mười ngày luyện tập gian khổ, bắt đầu từ hôm nay đội ngũtấn công xa lần lượt đến vị trí tấn công của các núi.
***
Sau khi Từ Xán dẫn quân vào núi Nhạn Qua cây cối rậm rạp liềnlâm vào thế bị động.
Lại nói chuyện công chúa Ngân Lâm bị bắt cóc trước đó, vì ởxa mãi ở quận Quảng An, hơn nữa còn là dòng dõi hoàng tộc bị bắt cóc, chuyệnnày sao có thể để truyền đến tai dân chúng được. Đới Hy viết ngay một bức thư cấptốc rồi đợi chỉ thị từ trong cung, chuyện vẫn chưa được truyền ra khỏi thành.Huống hồ đến nay Từ Xán đang ở trong rừng già rậm rạp, đi lại vô cùng bất tiện.Để bảo đảm được lương thực đã là tốt lắm rồi, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đếnNgân Lâm đang ở Quảng An thế nào, vì vậy vẫn chưa biết chuyện.
Mục tiêu của hắn chính là doanh trại bí mật của Sơn Nhạc lậpnên ở đây, còn Hắc Kỳ trại chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi. Ai dè hắn nàocó biết, đội hậu cần của sơn trại đã bận rộn dựng lên các doanh trại trốngkhông ở sâu trong rừng rậm trên mỗi đỉnh núi. Kế này của Tô Hy Tuần dẫn đếnchung một kết quả với kế bảy mươi hai ngôi mộ giả của Tào Tháo.
Mà điều bất lợi nhất đó là đường núi rất khó đi vì vậy mộtnghìn chiếc chiến xa bị rơi lại sau kỵ binh, chẳng thể theo kịp. Từ Xán đành phảiđể chiến xa ở vùng đồng bằng chờ đợi.
Ngày thứ ba đi vào rừng rậm, kỵ binh trinh sát của Lao Đứcđã trở về, báo rằng phát hiện có khói ở Yến Tử Lĩnh.
Bất luận thế nào thì một hay hai ngày còn có thể không nhómlửa nấu cơm, nhưng sau ba bốn ngày thì lương thảo có nhiều tới mức nào cũng sẽhết, nếu muốn không nấu cơm dài ngày thì hoàn toàn không thể. Vì vậy nếu nhưtác chiến ở đồng bằng thì có lẽ đội quân Từ gia có thể dựa vào khói lửa mà nhậnra tung tích quân địch dễ dàng.
Tuy nhiên bọn họ hiện đang ở trên núi, hơn nữa còn ở trong rừngrậm.
Có câu thơ: “Nhân tại thử sơn trung, vân thâm bất tri xử”[1],lại có câu: “Bất nhận thức Lô sơn chân diện mục. Chỉ duyên thân tại thử sơntrung.”[2]
[1] Tìm ẩn sĩ không gặp – Giả Đảo
Gốc thông hỏi chú học trò
Rằng: “Thầy hái thuốc lò mò đi xa
Chỉ trong dãy núi đây mà
Mây che mù mịt biết là nơi nao?”
(Bản dịch của Tản Đà)
[2] Đề Tây Lâm bích (Đề trên tường chùa Tây Lâm) – Tô Thức
Nhìn ngang là đây, nghiêng thành đỉnh.
Xa gần cao thấp có như nhau?
Không nhận núi Lô chân diện mục.
Chỉ mé men theo núi này thôi.
(Ở nơi cao xa tĩnh lặng mà quan sát mới có thể lý giải sự việcmột cách toàn diện được.)
Những chỗ núi cao nước sâu như thế này thì dù có giấu đạiquân cả vạn người thì cũng không thể phát hiện ra dấu vết đun nấu nếu như khôngtới gần. Nhất là tại nơi đỉnh núi cao giữa mây này, quanh năm có mây và sươngmù bao phủ nên dù mắt thần cũng không thể thấy được đỉnh núi giữa làn mây có nhữnggì.
Bẩm báo của kỵ binh trinh sát khiến những người đang ở tronglều chủ soái vô cùng vui mừng, cứ tưởng phải mất mười ngày nửa tháng ai ngờnhanh vậy đã tìm ra rồi.
Từ Xán bình tĩnh phân phó tham tướng Lao Đức chọn lấy vàigiáo uý có kinh nghiệm phong phú về hành quân hạ trại trong Tiền Phong doanh,đi theo kỵ binh trinh sát đến gần nơi có khói bếp bốc lên thầm quan sát động tĩnhkẻ địch.
Sau đó một ngày, kỵ binh trinh sát lại tiếp tục báo về rằngquả nhiên quân doanh được dựng gần khe suối trên núi, được che đậy giữa rừng rậmnên trước đây mới khó phát hiện được tung tích của đối phương.
Từ Xán luôn là người cẩn thận tỉ mỉ đối với việc quân, hắntiếp tục phái thêm vài giáo uý đi quan sát như trước. Cuối cùng, hai ngày sauđã có được tin tức quý giá, đó là tác phong của binh lính quân doanh đó rấtnghiêm túc, sáng sớm mỗi ngày đều có từng tốp luyện tập trong doanh trại, sauđó chạy quanh núi, đích thị là đội quân chính thức của Sơn Nhạc.
Về điểm này thì phán đoán của mấy giáo uý có kinh nghiệm nọkhông hề sai lầm. Chỉ tiếc là bọn họ đâu có biết rằng sơn tặc trên Hắc Kỳ trạichính là đội quân chính thức của Sơn Nhạc, chứ chẳng phải là thông đồng gì vớinhau. Một khi Tô Hy Tuần quyết dịnh bày bố trận thế nghi binh thì Diệp VânThanh sẽ phái đội không có tố chất làm đạo tặc nhất là đội hậu cần đi mạo danhlàm binh lính của “doanh trại bí mật”. Với một màn này thì không thể không dụ đượcTừ Xán vào tròng.
Lúc này Từ Xán đang bàn bạc trong lều. Vì muốn lập công nênLao Đức hùng hổ dẫn ngựa đi nhận việc, nguyện dẫn năm nghìn kỵ binh không giáptập kết doanh trại quân địch trong đêm.
Ngày đó là ngày trăng non, rừng rậm tăm tối. Lao Đức dẫnquân tiên phong bao vây đánh lén, nhưng lúc vào trong doanh trại quân địch mớiphát hiện ra nó chỉ là một doanh trại trống không!
Lúc này Lao Đức mới hoảng sợ biết mình trúng kế. Thậm chí hắncòn không dám tin rằng khi mà thủ hạ của mình đã nghe ngóng mấy ngày trời, saotự dưng tự lành lại biến thành doanh trại trống rỗng được chứ?
Muốn rút thì đã quá muộn, tên bắn ra trong đêm như châu chấu,phủ đầu bọn họ. Ngay lập tức những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lênbên tai. Ánh sáng của trăng non có hạn, trong cả trăm mũi tên thì chỉ có nămsáu cái lóe lên ánh sáng phản quang nhàn nhạt. Lúc mới đầu binh sỹ hoàn toànkhông biết bị trúng phục kích kiểu gì, tới lúc vòng bắn tên đầu tiên kết thúcthì tên đội trưởng mới hét to: “Thế trận bắn tên hình trụ! Mau lấy khiên che!Là thế bắn hình trụ…” Mới hét được một nửa thì đã kêu thảm một tiếng, cũng bịtên bắn thành ma.
Lao Đức kinh hoàng, quân đội Hoài An coi kỹ thuật bắn cung từcao xuống thấp gọi chung là thế trận bắn tên hình trụ. Điều này đại diện cho việckẻ địch đang đứng ở nơi cao, diện tích mũi tên bao phủ được lớn, lực lại mạnh,khó đối phó hơn bắn thường ba bốn lần.
Hắn hét to: “Giơ khiên! Thoát khỏi trại trống!”, nhưng ưu thếcủa thế bắn hình trụ quá mạnh, mũi tên sơn tặc trên sơn trại dùng lại chính làloại ba cạnh bằng đồng nặng nề, vì vậy khiên làm từ cây mây của kỵ binh Hoài Ankhông thể nào chống đỡ được. Tiếng “phập, phập” vẫn tiếp tục vang lên liên tụcbên tai như cũ. Không biết bao nhiêu khiên đã bị đâm thủng, bao nhiêu binh sỹđã bị mũi tên ba cạnh bắn xuyên đầu, xuyên mặt, trở thành những con ma chết trậnkhông rõ mặt mũi.
***
Tin vui thắng lợi đầu tiên được truyền đi cho thấy cách củaNinh Phi và Giản Liên vô cùng hiệu quả, dẫn dụ quân địch vào đích ngắm bắn, rồiđội tấn công xa đã đứng sẵn ở nơi cao hơn sẽ bắn giết. Cách này nghe có vẻ ngốcnghếch vì suy cho cùng thì khả năng của xạ thủ không giỏi, không thể nào đốiphó được thiên biến vạn hóa trên chiến trường, nhưng Tô Hy Tuần đã nhiều lầngiúp đỡ dẫn dụ địch vào tròng, thế là thành công đến tới tấp.
Hai ngày sau đại bại, quân đội Từ gia lại phát hiện một quândoanh. Có kinh nghiệm lần vừa rồi nên bây giờ Từ Xán và mọi người càng cẩn thậnhơn. Nhưng lần này hắn không thể không tin. Binh sỹ của đội quân mới phát hiệnchìm đắm trong men rượu, dường như đang chúc mừng thắng lợi, hơn nữa còn có nhữngbinh sỹ còn đang sắp xếp lại cung khảm sừng và mũi tên. Chỉ thấy trên đuôi củaphần lớn những mũi tên chất đống đó có dấu vết của máu, có thể thấy là mới đượcrút ra từ thi thể không lâu. Điều này đã làm rõ thân phận của bọn họ – Bọn họchính là đội quân bí mật đánh ngược lại quân đội Từ gia bằng thế trận bắn tênhình trụ.
Người vừa mới giữ được một mạng là Lao Đức vô cùng tức giận,lại xin năm nghìn quân để tập kích ban đêm. Lần này bọn họ ẩn núp kỹ càng, saukhi cẩn thận từng li từng tí tiếp cận đến nơi thì đúng là không phải doanh trạitrống thật. Nhưng đúng lúc đang định tiến vào giết thì lại gặp một trận mưatên.
Tay Lao Đức giơ cái khiên thép lên, tức không chịu được. Hắnlại trúng kế rồi! Trận mưa tên lần này còn dày đặc hơn trận trước, một bộ phậnvẫn là tên bắn từ trên xuống như trước, nhưng thêm một phần là tên bắn từ trongquân doanh ra.
Các huynh đệ sơn tặc nằm mai phục này trốn sau khiên thép bắntên loạn ra ngoài. Mũi tên phe mình gặp phải khiên thép thì bật trở ra, nhưngphe địch lại không hề được trang bị hùng hậu như thế nên không thể nào chống đỡlại được tốc độ và sức mạnh của thế trận bắn tên hình trụ. Tuy kỹ thuật bắn têncủa họ vẫn chưa quá giỏi nhưng do khoảng cách gần nên khiến rất nhiều binh sỹquân địch không kịp phòng vệ kia bị thương.
Sau khi tác chiến hết lần này đến lần khác, những huynh đệ độitấn công xa đã không ngừng tích lũy kinh nghiệm, lại có thêm nguồn cung tên dồidào quay vòng dùng mãi không hết nên dần dần nắm được bí quyết góc ngắm. Đếnbây giờ, hoàn toàn không cần đợi quân đội Từ gia đi đến nơi chỉ định thì đã ngắmchuẩn vị trí mà bắn. Đây chính là lời giải thích hay nhất cho câu “Dĩ chiến dưỡngchiến”[3], chỉ là thứ bọn họ thu hoạch để lợi dụng không phải là vật phẩm mà làcảm giác tay cùng kinh nghiệm.
[3] Lấy những thứ giành được qua chiến tranh như con người,vật phẩm, tiền tài để tiếp tục tiến hành chiến tranh.
***
Về hai lần bại trận, vì chỉ đánh cục bộ, thương vong cũngkhông tới hai nghìn người nên không thể ảnh hưởng gì tới quân đội Từ gia cả.Nhưng dù là vậy, sỹ khí, lòng quân đã bị suy sụp, không còn vững vàng khó laynhư xưa.
Nhất là Lao Đức, trong cả đời chinh chiến của hắn đây vẫn làlần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy. Đến mặt mũi đối thủ hắn còn chưa thấymà đã liên tiếp hai lần bị đuổi cút về. Có còn cho người ta sống nữa không chứ!Hắn là người đi tập kích đêm, chứ không phải người bị tập kích đêm!
Từ Xán rút ra kinh nghiệm xương máu, tập kích đêm ngược lạilại gặp mai phục, vậy không tập kích vào ban đêm là xong.
Không tới mấy ngày, cuối cùng Từ Xán đã thăm dò ra một conđường vận chuyển lương thực của Sơn Nhạc. Từ Xán vui mừng, sau khi bàn bạc vớimấy vị tướng thì quyết định kế sách: “Thứ nhất: Không dùng kỵ binh không giáp nữa,mà dùng kỵ binh có giáp. Vì kỵ binh này có áo giáp dày, chắc chắn nên tên khómà xuyên qua được. Thứ hai: Đổi tập kích ban đêm thành ban ngày để dễ dàng pháthiện sự phản công của địch.”
Sau khi Từ Xán cùng các vị tướng bàn bạc, tất cả đều thấy kếnày ổn, đúng là diệu kế phá giải kế hoạch phản tấn công trong đêm của địch.
Lần thứ ba giao chiến, Từ Xán rất chú trọng trận này. Hắn xuấtra ba nghìn kỵ binh áo giáp với ý đồ khống chế con đường lương thảo, bóp chết vịtrí hiểm yếu của đội quân bí mật.
Lao Đức bị thương đùi ở lần giao chiến trước, không thểkhông ở lại trại, tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn kỵ binh áo giáp đi xa dần.
Từ Xán không thể nào bình tĩnh được nữa, lần này, lần này chắcsẽ thu hoạch được hết đây!