Ninh Phi

Quyển 3 - Chương 41: Sự ấm áp thoáng qua




Tin quân đội Từ Xán tập kết về phía đông núi Nhạn Qua truyềnđi toàn trại rất nhanh. Mọi người bắt đầu mài dao sáng loáng chờ đến gày haibên giao chiến. Nhưng chuẩn bị là chuẩn bị, chưa đến lúc khẩn cấp thì việcphòng thủ cũng không quá ngặt. Từng đỉnh núi đều có các trạm gác, mỗi trạm cótrưởng trạm lo liệu. Còn về hai người Diệp – Tô thì chỉ cần làm tốt phần việc củamình là được.

Tô Hy Tuần ngồi trong căn phòng nhỏ dựng bên ngoài lầu trúc,đang có người trong trại bẩm báo công việc. Những tên do thám của Hoài An quốcbị bắt mấy ngày trước không chịu nổi mấy ngày bức cung liên tiếp nên khai ra mộtsố tin tức đáng giá.

Đại quân của Hoài An di chuyển xuống phía nam là chuyện đãchắc chắn, về phần người chỉ huy là ai, chỉ cần bỏ công sức điều tra một chútlà sẽ ra kết quả. Nhưng cả Tô Hy Tuần và Diệp Vân Thanh đều không ngờ rằng điphía sau đội quân lại có một hàng ngũ của công chúa… Nghe nói là đi Quảng An lễphật, cũng không đi theo quân đội thẳng tới chân núi Nhạn Qua.

Tô Hy Tuần sờ cằm, suy tính, nếu tận dụng được cơ hội thì vịcông chúa kia có giá trị lợi dụng. Hắn gật đầu nói: “Điều tra rất tốt, ngươi đinói với Tập hắc phái mười hai thủ hạ đến con đường đội quân Hoài An nhất địnhphải đi qua để thăm dò tin tức trước.”

“Vâng.” Người kia nghe lệnh rồi đi ngay.

Tô Hy Tuần đứng dậy, lưng hơi mỏi, nghĩ nghĩ một chút mới nhớra một ngày đã trôi qua từ bao giờ. Việc thay đổi kế hoạch phòng thủ và chia tiềnlương đã khiến hắn phải tốn nhiều công sức, lúc này gần như mọi chuyện đã giảiquyết ổn thoả thì mới nhận ra thời gian trôi thật nhanh.

Hình như có chuyện gì hắn quên làm. Hắn nhìn trái nhìn phải,bất chợt nhớ ra quên khuấy mất hôm nay là ngày thay thuốc cho Ninh Phi.

Từ căn phòng nhỏ xử lí công việc đến lầu trúc mất rất ít thờigian, nhưng sau khi hắn thoát ra khỏi công việc mà nhớ tới chuyện của Ninh Phithì chỉ muốn chạy ngay đến bên nàng. Hắn về phòng lấy giỏ thuốc, sửa sang lạiquần áo rồi giả vờ thong thả đi tới phòng Ninh Phi.

***

Ninh Phi tự dưng thấy lạnh cả người, nàng nhìn xung quanh đầycảnh giác, khi chắc chắn trong phòng không có người khả nghi nào khác thì khôngkhỏi cảm thấy kỳ lạ. Cảm giác vừa rồi giống như là bị ai đó nguyền rủa sau lưngvậy, cả người nàng nổi hết cả da gà.

Nhưng nàng cũng chưa kịp nghĩ vớ nghĩ vẩn thì cánh cửa bỗngnhiên bị đẩy ra sau một tiếng răng rắc.

Trên cánh cửa có cài then mà!

Ninh Phi vốn đã sợ, sau khi nghe thấy tiếng động nọ thì sợ tớimức bật dậy. Nàng quay mặt nhìn mới biết là Tô Hy Tuần, tay cầm theo một cái giỏtrúc vào.

“Sao vậy, sao mặt mũi trắng bệch thế kia?” Tô Hy Tuần hỏi,“Cánh tay còn đau lắm à?”

Ninh Phi lắc đầu: “Về sau trước khi đi vào, huynh gõ cửa mộttiếng được không? À, ta không nói về vấn đề phép lịch sự, chỉ là rất dễ làm ngườikhác sợ.”

Tô Hy Tuần chột dạ, thật ra trước khi đi vào tâm trạng của hắnvừa bồn chồn, lại vừa nhắc đi nhắc lại chính mình phải đi vào thong thả, tuyệtđối không được xông vào vội vàng. Ai ngờ lại vô ý làm gãy then cài lúc đẩy cửa.Trong lòng hắn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mặt vẫn không biểu hiện gì, hắnnói: “Then cửa dễ làm, ngày mai ta làm cho nàng một cái mới. Đêm nay nàng cứ lấymột đôi đũa thay là được.”

“Ở nơi này của các huynh, hình như có then cửa và không cócũng chẳng khác nhau là bao.”

Tô Hy Tuần hắng giọng mấy cái, thay đổi chủ đề bất lợi cho hắnđúng lúc: “Vết thương của nàng đã được mấy ngày, thuốc cũng hết tác dụng. Hômnay ta đến thay thuốc mới.” Không lâu sau lại nói tiếp đầy vẻ bất đắc dĩ: “Nàngnhìn ta như vậy làm gì? Dù sao cũng phải thay thuốc. Nếu biết đau thì lúc trướckhông nên hành động không suy tính kỹ càng như vậy.”

Mặt Ninh Phi đầy vẻ khổ sở: “Lúc trước chỉ thấy thoải mái,nào biết sẽ có hậu quả này. Ta tình nguyện chịu thêm hai đao, còn hơn là phảithay thuốc một lần.” Tuy nàng sợ đau nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường,dũng cảm vén tay áo lên, giơ tay ra, đưa về phía trước, rất có khí thế anh dũngđối mặt.

“Nàng cứ giữ cái suy nghĩ vớ vẩn đó của mình đi.” Tô Hy Tuầnkéo ghế ngồi xuống đối diện nàng, lời nói thì độc địa nhưng động tác tay lại dịudàng, cẩn thận tháo từng lớp vải băng trên tay nàng, lộ ra một lớp bông thấmthuốc bên dưới. Hắn nhẹ nhàng lật lên một góc nhưng không lật lên được, giống ynhư những gì hắn lo, bông đã bị vệt máu khô làm dính chặt vào miệng vết thương.

Hắn nhìn chăm chú vẻ mặt Ninh Phi: “Đau không?”

“Thà đau một lần còn hơn, huynh phải làm gì thì làm ngayđi.”

Tô Hy Tuần do dự một lát: “Nàng chờ một chút, ta đi đun mộtchén thuốc cho.”

“Thuốc gì?”

“Để nàng giảm đau một chút.”

Ninh Phi vội vàng dùng tay phải không bị thương túm lấy mộtvạt áo hắn: “Huynh ở lại!”

So với lúc bị thương thì thay thuốc càng đau đớn hơn. Bịthương chỉ là chuyện xảy ra trong một khoảnh khắc, mà thay thuốc lại phải nhìnngười ta cầm kéo cầm nhíp xử lý miệng vết thương một hồi, thật giống như bị cắtđi một tầng da ngay khi còn sống sờ sờ. Không phải nàng không biết sẽ đau, màlà thật sự chẳng có mặt mũi nào mà vì một chuyện cỏn con này, bắt Tô Hy Tuần mấtmột hai canh giờ đun thuốc cho nàng. Vậy còn ra thể thống gì nữa, đã ăn uống miễnphí trên núi lại còn nợ ân tình người ta, giờ còn định nợ càng nhiều thêm sao.

Tô Hy Tuần đứng lại, ngạc nhiên, hắn nhìn chằm chằm vào bàntay nàng đang túm lấy góc áo hắn, im lặng không nói lời nào.

Lúc này Ninh Phi mới chú ý tới, bấy giờ nàng quá kích động,đùng một cái túm luôn vạt áo của người ta lên, lộ cả cái quần màu trắng tinhbên trong. Nàng hoảng tới mức trợn tròn mắt, vội vàng thả thứ túm trong tay ra.Hôm nay Tô Hy Tuần không mặc quần áo dùng cho việc cưỡi ngựa mà là áo quần bìnhthường.

Lại nói vì sao nàng lại sợ hãi như thế thì phải nói tới sựkhác biệt của quần bình thường. Hai ống quần không may lại mà chỉ chồng lênnhau. Loại này rất tiện cho việc giải quyết nhu cầu đại, tiểu tiện, đàn ông chỉcần vạch ra một cái là có thể giải quyết nhu cầu luôn, không cần phải cởi thắtlưng.

Nhất thời Tô Hy Tuần không biết phải nói gì.

“Ấy… Xin lỗi… ta chưa thấy gì cả đâu!” Vừa rồi đúng là nàngkhông thấy gì cả thật, mà trong lòng cũng nhắc đi nhắc lại rằng mình không thấygì hết, nhưng chuyện mất mặt thế này thì biết giải thích rõ ràng thế nào đây?

Tô Hy Tuần không hề lo lắng chuyện có bị nhìn thấy gì khôngvì hắn buộc thắt lưng rất chặt, quần áo cũng nhiều lớp, có muốn nhìn thấy thứgiữa hai lần vải đã khó lại càng thêm khó. Nhưng mà trông Ninh Phi lúc này rấtbuồn cười, hắn thấy thích nên tiện thể trêu nàng: “Nàng không thấy cái gì?”

Ninh Phi liên tục trợn tròn mắt, hoàn toàn không theo nổicâu chuyện. Nàng phát hiện ra rằng mấy ngày gần đây Tô Hy Tuần càng ngày càngđược voi đòi tiên. Hắn là một người có khả năng nắm bắt rất nhanh, hơi nhường hắnlà hắn sẽ tiến tới trêu nàng.

Tô Hy Tuần ngồi luôn xuống mép giường, ngay bên cạnh rồi cầmlấy tay trái của nàng: “Chúng ta đừng nói chuyện khác nữa, như ta đã nói, khônguống thuốc sẽ rất đau.”

Ninh Phi cắn răng: “Huynh cứ thay đi. Chẳng lẽ lại có thểkhiến ta đau đến chết?”

Tô Hy Tuần thở dài một hơi, hắn lấy một cái kéo cùng bôngbăng trong giỏ trúc ra: “Nàng phải cố chịu, đừng cử động, đụng phải vết thươnglà lại càng nặng thêm đó.”

Tô Hy Tuần lấy một miếng bông thấm vào nước sạch, sau đó chấmchấm nhẹ nhàng lên vết thương, vết máu khô dần thấm vào miếng bông, hắn dùngkéo cắt cẩn thận những miếng vải cần bỏ đi. Tất nhiên Tô Hy Tuần hiểu rõ sự đauđớn của quá trình đó nên xử lý vừa nhanh vừa chuẩn. Hắn tập trung vào động táctay, cố gắng làm nhanh nhất có thể, nên chẳng thừa thời gian mà để ý tới NinhPhi. May mà nàng để yên tay trên đầu gối hắn một cách ngoan ngoãn.

Thậm chí hắn còn thấy thời gian thay thuốc ngắn ngủi này còngian nan vất vả hơn xử lý công việc cả ngày trời.

Sau một hồi, trán Tô Hy Tuần đã ra đầy mồ hôi, mặt mày NinhPhi cũng tái xanh, nhưng vẫn không kêu tiếng nào một cách kiên cường. Cả haibàn tay nàng đều nắm chặt lại, không hề cử động.

Tô Hy Tuần thở phào nhẹ nhõm. Hắn lặng lẽ thu dọn dụng cụ đặtlên chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường. Lúc hắn quay đầu lại nhìn Ninh Phi thì thấynàng vẫn còn ngẩn người. Ánh mắt hơi mê man, dường như đã mất hết sức lực. Hắnnhanh chóng dọn dẹp mấy thứ vụn vặt rồi ngồi cạnh nàng, hơi do dự, sau đó duỗitay kéo nàng sang.

Quả nhiên là đau đến tê dại, Ninh Phi chẳng phản ứng gì cả.Nàng ngoan ngoãn ngồi yên trong lòng hắn. Tô Hy Tuần thở dài, bực sự kiên cườngcủa nàng, nhưng cũng may nàng như vậy nên mới có cơ hội thế này, ôm nàng vàolòng thuận lợi dễ dàng, nếu không cũng không biết hắn phải chờ tới khi nào.

Một cánh tay của hắn vòng ra phía sau đỡ lưng Ninh Phi, đểnàng dựa lên vai mình, vỗ nhẹ nhàng lên lưng nàng. Lúc này không có người khácnên vô cùng im ắng. Dần dần có một loại cảm xúc kỳ lạ. Tô Hy Tuần càng nghĩcàng rối rắm. Ngày xưa hắn đâu có ngờ chính hắn lại có ngày hôm nay, bị một côgái làm cho sống không yên, đắng cay ngọt bùi đều đã trải nghiệm hết.

Một hồi sau, trong mắt Ninh Phi dần dần xuất hiện một ít hơinước, cuối cùng cũng phản ứng. Tô Hy Tuần vẫn cúi đầu quan sát cẩn thận mọi phảnứng của nàng, thấy thế liền hỏi nhỏ: “Đau lắm à?”

Ninh Phi một lát sau mới phản ứng: “Hơi hơi.”

Tô Hy Tuần hết nói nổi, rõ ràng là đau đến tê dại. Rất nhiềunăm về trước, có lần Tập hắc có một chiếc răng bị viêm, đành phải nhờ hắn nhổđi. Tập hắc ỷ mình có nội lực cao cường, nam tử hán cường tráng nên không chịuuống thuốc giảm đau. Khi đó Tô Hy Tuần liền dùng một cái khung cố định đầu vàmiệng của hắn, dùng búa gõ cho răng lỏng đi rồi dùng kìm nhổ ra. Cuối cùng lấymột cái nhíp gắp lấy phần chân răng còn mắc trong lợi. Hắn đau đến chết đi sốnglại, đến phòng của mình cũng chẳng nhớ, đi lảo đảo vào chuồng heo, tưởng đó làphòng mình. Đến hôm sau, tinh thần mới trở lại bình thường. Từ đó về sau Tập hắccũng không dám tỏ vẻ ta đây kiên cường trước mặt hắn, thật ra đã biết sợ đau rồi.

Vết thương lớn và dài trên tay Ninh Phi trông như một con rếtchúa xấu xí. Sau một hồi tẩy rửa vừa rồi, giờ biến thành thế này cũng khótránh.

Hơi thở của Ninh Phi ấm áp, gần sát hắn cứ như một cái bànchải nho nhỏ đang xát vào trái tim hắn, ngứa ngáy khó chịu. Tô Hy Tuần hối hận,vừa nãy không nghĩ chu đáo, cứ thuận theo ý của nàng, sau này nếu vẫn như thếchắc chắn cuối cùng người đau lòng sẽ chính là hắn. Ninh Phi nhanh chóng lấy lạitinh thần, sau đó mới biết tư thế hiện giờ của mình. Tô Hy Tuần ôm lấy vainàng, tuy không làm gì cả, nhưng hành động này rất mờ ám. Nàng ngồi im khôngdám động đậy, nhất thời mặt mày cũng nóng bừng lên.

***

Lúc chạng vạng tối, Tô Hy Tuần cứ đi đi lại lại bên ngoài lầutrúc. Thay thuốc xong đã được ba ngày, từ đó đến giờ, Tô Hy Tuần cảm thấy tháiđộ của Ninh Phi với hắn đã dịu dàng đi một chút, không biết kết quả này bắt nguồntừ đâu. Hắn thấy khi chỉ có hai người ở bên nhau luôn có một sự khó chịu sâu xatrong khoảng thời gian nhạy cảm này.

Ngày đó, hắn ôm Ninh Phi – người đang đau tới mức mất hồnvào lòng, thì cả hai im lặng rất lâu, cũng không động đậy, mãi cho đến khi DiệpVân Thanh gào to ở bên ngoài là “Cơm tối đã đến!” thì nàng mới hốt hoảng đẩy hắnra, giấu đầu lòi đuôi. Lúc này Tô Hy Tuần mới biết nàng đã hồi phục tinh thần từlâu rồi.

Vậy mà nàng vẫn ở yên trong lòng hắn không phản kháng gì cả,lâu đến thế!

Hắn rối loạn, khó chịu, chỉ bực không thể hỏi thẳng nàng tạisao? Có phải là nàng cũng có tình cảm với hắn? Mà nếu không phải thì làm saobây giờ? Một Tô nhị xưa nay xử lý công việc nhanh như chớp, vậy mà giờ lúc thìcau mày, lúc thì cười đầy đau khổ, không biết phải làm sao.

Các huynh đệ trong trại đi ngang qua nhìn thấy Tô Hy Tuần đilòng vòng mấy vòng như vậy còn tưởng là gặp chuyện gì vô cùng khó khăn, hắnnghĩ mãi mà vẫn không thể xử lý được, bèn nhao nhao đi tới hỏi thăm đầy lo lắng.Tất cả đều bị hắn trừng mắt, các huynh đệ sợ tới mức lùi ngay về sau ba bước rồibỏ chạy nhanh chóng.

Mặt trời dần xuống núi, trên bầu trời có nhiều đám mây đầymàu sắc trôi nhẹ nhàng như một dải lụa tím trôi nổi trên hồ nước xanh thẳm yên ả,làm hắn nghĩ mãi nghĩ mãi. Hắn không hề biết chính mình đã đứng ngẩn người,trên môi nở nụ cười đầy quái dị.

Một cảnh này làm những người đi ngang qua càng sợ gần chết,chỉ thấy da gà nổi hết lên sau lưng. Ai ai cũng vội vàng cáo lui, tuyệt đốikhông muốn đến gần hắn trong phạm vi ba mươi trượng.

Lúc Diệp Vân Thanh xách một làn thức ăn từ phòng bếp trở vềlầu trúc cũng không ngờ Tô Hy Tuần sẽ có vẻ mặt như vậy. Lúc thì nhíu mày suynghĩ, lúc thì bật cười khe khẽ, như một người bị điên vì thất tình. Hắn đứng chỗxa cách Tô Hy Tuần ba mươi bước, run rẩy vẫy tay hỏi: “Tô nhị, Tô nhị ngươi…Ngươi có sao không?”

Vì hắn hét lên nên Tô Hy Tuần bừng tỉnh từ trong suy nghĩ.Làn khói bồng bềnh trước mặt đã biến mất rồi, bầu trời vẫn như cũ, nhưng vìhoàng hôn đã qua nên mây nhiều màu cũng không còn nữa.

Hắn ta lại ngẩn ngơ, sau đó tiếp tục buồn bã không ngừng, mấtmặt quá đi mất! Mà có mất mặt cũng phải ở trong phòng mới được.

Diệp Vân Thanh thấy hắn có vẻ như đã khôi phục lại trạngthái bình thường thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tới khoác vai Tô Hy Tuần hỏi:“Tô nhị à, ngươi có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng thì nói ra đi, dù gì chúngta cũng là huynh đệ. Có chuyện gì khó khăn thì nói ra, đảm bảo ca ca giúp được!”

Nhưng Tô nhị trước mặt hắn quen để trong lòng, bình thườngcó chuyện gì cũng không phiền tới người khác giúp. Diệp Vân Thanh không hề bấtngờ khi thấy Tô Hy Tuần trầm mặc, đẩy móng vuốt của hắn ra rồi xoay người đilên bậc thang bằng trúc.

Diệp Vân Thanh nghĩ, hắn ở cùng Tô Hy Tuần đã nhiều năm nay,cho dù không phải là một con giun trong bụng hắn thì ít nhiều gì cũng là một nửacon giun, hắn vuốt cằm, cười hề hề: “Hê hê, chắc không phải là ngươi muốn cóngười đẹp mà không dám ra tay chứ? Hê hê đừng ngại, về chuyện này ca ca rất cókinh nghiệm, đêm nay sẽ trói nữ nhân đến chỗ ngươi…”

Hắn còn chưa nói hết câu thì trước mắt đột nhiên tối sầm,may mà nhiều năm trải qua ranh giới sinh tử nên bản lĩnh đầy mình, nhanh chóngdi chuyển mấy bước. Quả nhiên thấy Tô Hy Tuần nghiêm mặt, một bàn tay năm ngónxoè rộng, trông như muốn bịt miệng hắn.

Diệp Vân Thanh cười hì hì, không dám lại chọc giận tên ôn thầnnày nữa, hắn đi lên lầu.

Bọn họ nói to nên Ninh Phi nghe thấy tiếng từ trên lầu trúc.Nàng mở cửa nhìn ra ngoài, thế là trông thấy vẻ mặt đầy xấu xa của Diệp VânThanh, điệu cười đáng ghét, còn Tô Hy Tuần thì mặt mày sa sầm, hai người đi từcầu thang lên một trước một sau.

Lâu nay việc ăn cơm là do Diệp Vân Thanh hoặc Tô Hy Tuần đếnphòng bếp mang về, sau đó sẽ cùng ăn cơm trong phòng Ninh Phi, cuối cùng, lạido Diệp Vân Thanh hoặc Tô Hy Tuần sẽ mang trả đồ về nhà bếp, còn Ninh Phi phụtrách dọn dẹp vệ sinh trong phòng, phân công công việc rất hợp lý.

Ngày ngày sống chung với nhau, những cảm giác xa cách lúc đầugần như biến mất gần hết. Tuy Ninh Phi đã cố hết sức để được làm việc của nàng,nhưng hai người Diệp – Tô luôn lấy cớ tay nàng còn bị thương chưa khỏi nên nhữngchuyện như quét nhà cũng tranh làm hết.

Lúc ăn cơm không bàn tới công việc. Sau khi ăn xong, lại cókịch hay rồi.

Sao Diệp Vân Thanh không biết tình cảm Tô Hy Tuần với NinhPhi được.

Hai người này ấy à, một người như đệ đệ hắn, một người nhưmuội muội. Tuy luôn chất vấn về giá trị trực quan được hình thành từ nhiều sailầm mà hắn đã trải qua trong cuộc sống (lười nhác), hơn nữa còn chửi mắng hắnthậm tệ về sở thích cuộc sống không màng những chuyện nhỏ nhặt của hắn (bẩn thỉu),nhưng hắn đều quý cả hai người. Hơn nữa, gần đây Diệp Vân Thanh có một thú vuimới là nhìn thấy Tô Hy Tuần lo lắng vò đầu bứt tóc, mà không dám biến suy nghĩtrong đầu thành hành động, hắn đứng bên cười thầm.

Nhưng hiện tại hắn ta đã bị giày vò quá rồi, không còn giốngtên Tô Hy Tuần kia nữa, quả thật như một ông già bị bệnh đãng trí, lúc thì đứngngẩn trên núi, thi thoảng lại nở nụ cười đầy thê lương. Đến nỗi các huynh đệtrên trại cũng hoảng trong lòng.

Đúng là một người đàn ông đáng thương, bữa ngon ngay trước mắtlại không ăn được, khó trách các huynh đệ nhìn thấy nụ cười của Tô nhị mà liêntưởng tới bi kịch bi thảm nhất, đúng là bi kịch động trời… Diệp Vân Thanh nghĩ.

Diệp Vân Thanh hắng giọng, sau khi cả Ninh Phi và Tô Hy Tuầnđều chú ý đến hắn thì mới nói: “Ninh muội à, huynh muốn hỏi muội một cáchnghiêm túc.”

Ninh Phi chẳng biết hắn sẽ hỏi được câu gì nghiêm túc, nàngchẳng nể mặt gì, nói luôn: “Muội có một việc cần phải nói rõ với huynh trước.”

“Hả?”

“Hôm nay có người ở nhà bếp đến than phiền với muội, làn cơmmười ngày trước vẫn chưa trả về. Mười ngày trước là tới phiên huynh mang trả.Sau đó muội phải vào phòng huynh tìm.”