Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Chương 11




Kỳ thật là cô không muốn nhìn cảnh tượng đó tí nào. Cũng phải thôi, ai lại muốn nhìn người mình yêu ngồi cạnh người con gái khác chứ? Kỳ đi vội ra ngoài, không quan tâm ánh mắt của Nhã nhìn cô đầy sát khí. Nam im lặng đóng sách lại đứng lên đi ra ngoài. Nhã khó chịu đứng lên quay về chỗ. Bỏ hai tay vào hai túi quần im lặng đi theo gót chân nặng trĩu của ai đó, mái tóc ngang lưng xõa dài. Đến hành lang, cô gái tựa vào lan can, hai tay ôm gương mặt thiếu nụ cười của mình. Thích cậu ta là quyền của cô, thì cậu ta cũng sẽ có quyền không thích lại cô. Ừm đúng rồi. Cô có gì vượt trội để cậu phải để ý chứ. Cô cười nhẹ. Còn cậu, tựa vai vào vách tường phía sau nhìn cô. Hồi lâu sau, cậu bước nhẹ đến bên cô đưa mắt nhìn xa lạnh lùng nói:

”Tôi không thích Nhã”

Kỳ giật mình quay ngang, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Nam..

*Nam thật sự không thích sao? Nhưng Nhã xinh như thế chẳng lẽ không làm động lòng Nam? À mà Nam nói với mình để làm gì cơ?* Trong đầu cô bắt đầu dấy lên nhiều câu hỏi

“... vào lớp, sắp đánh trống rồi.” - Nam lạnh như băng nói rồi quay lưng bước đi, bỏ lại đôi mắt to tròn khó hiểu nhìn theo tấm lưng dần khuất.

Vào học, Kỳ im lặng từ đầu tiết đến cuối tiết không nói với Nam lời nào.

Phiến Nhã phía sau khó chịu nhìn Kỳ, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Kỳ.

Tan học, cả lớp ra về, Kỳ bước ra khỏi lớp, Nam nhanh chân chạy đến nắm và kéo cổ tay Kỳ

”Tôi đưa cậu về”

”Thiếu gia, không cần đâu, tôi đi xe buýt quen rồi”

Nhã phía sau choàng tay Nam

”Đi ăn trưa nhé Nam”

Kỳ thấy vậy vội gỡ tay Nam ra và cúi đầu đi về. Nam ở đây bị ppppđNhã lôi kéo đi.

Tối hôm đó, Nam gọi Kỳ:

”Thiếu gia, gọi tôi có gì không?”

“... Sáng mai chờ tôi đến đón”

” À không cần đâu”

“... Lý do?”

”Ừmmm tôi quen đi xe buýt rồi”

”Có thói quen nhanh vậy à”

“...”

”Sao lúc trước cậu không quen tôi đón cậu”

”Xe buýt luôn là biện pháp hữu dụng nhất khi người ta không có hoặc mất đi phương tiện thường ngày.”

Khóe môi Nam cong lên:

”Hàn Ninh KỲ, chuyến xe buýt hôm nay cậu không trân trọng thì ngày mai vẫn còn cơ hội để trân trọng. Nhưng phương tiện của riêng cậu, cậu không biết trân trọng thì nó sẽ mất và xe buýt không thể nào thay thế được phương tiện riêng của cậu”

Hai người im lặng rất lâu, rồi Kỳ chợt hỏi

”Thường ngày thiếu gia rất kiệm lời, sao hôm nay lại nói nhiều đến thế?”

”Vì em” - Nam trả lời ngay khi Kỳ vừa dứt câu

Cả hai lại im lặng, cuộc gọi kéo dài tận 7 - 8 phút. Chiếc điện thoại mà nói được chắc hẳn sẽ nói rằng *chúng tôi biết đại thiếu gia rất giàu nên tiền trong điện thoại không thể hết nhưng có cần phải im lặng lâu như thế không?* = =!

”Tôi muốn gặp cậu”

”Bây giờ sao?”

”10 phút sau tôi đến”

Vừa nói xong Nam gác máy không cho Kỳ hồi đáp

Kỳ vội thay bộ đồ ngủ ra và mặc vào chiếc váy trắng đơn giản, tóc xõa tự do, vội bước xuống lầu thì gặp ngay ba mẹ cô đang xem tivi, mẹ cô vui vẻ nói:

”Bạn con đợi phía trước kìa, đi chơi vui vẻ nhé con gái”

”Ba... ba mẹ biết rồi hả?”

Ba Kỳ cươ hiền từ nói:

”Cậu Nam, con chủ tịch công ty GREEN vừa gọi xin phép cho con đấy”

”Thôi đi nhanh đi con”- mẹ cô tiếp lời

Kỳ gật đầu chào ba mẹ rồi đi ra cổng.

”Lên xe” - vừa thấy Kỳ, Nam nói

...

Nam chạy rất nhanh, âm thanh xe chạy như xé tan màn đêm, cả hai im lặng. Nam chạy lên cây cầu Rose - cây cầu đẹp nhất nước. Hai bên cầu có lan can, có phần dành cho người đi bộ, đèn led, dạ quang thì không thể thiếu. Dưới chân cầu luôn có nơi để những người đi xe có thể đậu xe ở đó và Nam đậu vào đó. Xe của Nam vừa đậu vào là đã ăn đứt hết các xe còn lại. Cả hai tản bộ lên cầu.

May sao hôm nay ít người đi bộ, nên ngoài những chiếc xe đang chạy kia thì dường như chỉ có mỗi Kỳ và Nam

Họ dừng lại ở giữa cầu, Kỳ bèn hỏi

”Có chuyện gì sao?”

”Không” - Nam nghiêm nghị nói

”Vậy ra đây làm gì, Nhã biết tôi đi cùng cậu, cô ấy không vui đâu”

”Mặc cô ta”

”Vậy đứng đây ngắm sao rồi về à?”

“... cậu thích tôi đúng không?” - Nam đánh sang chủ đề khác

”Kh...không”

Nam liếc nhìn sang Kỳ, Kỳ thì ngó lơ xunh quanh

”Thật không?”

Kỳ im lặng nhẹ gật đầu rồi nhìn xuống.

”Cậu nghĩ tôi có gì với Nhã sao?”

“... Thì đúng là vậy mà”

Nam cười rồi nói

”Người tôi thương là em”