Niết Bàn Chi Khuynh Phúc

Chương 89




Trình Thu Vũ lo sợ bất an, nghe được tiếng động lớn xôn xao bên ngoài đại trướng, trống trận rung trời, Vệ quốc đang giao chiến với Tề quốc.Đoan Mộc Dĩnh cùng Phi Nhiễm đánh nhau, sức cùng lực kiệt mà mê man.Trình Thu Vũ mò mẫm đến ngồi bên cạnh Đoan Mộc Dĩnh, tay thăm dò mọinơi, rốt cục mò được Trảm Nguyệt đao bên giường, Trình Thu Vũ nghĩ, vạnnhất địch nhân vọt đến, hắn còn có một binh khí phòng thân, mắt mình mù, không thể bảo hộ đệ đệ, chí ít không để mang thêm phiền phức, nếu bịđịch nhân khống chế thì tự mình kết thúc. Trình Thu Vũ chặt cầm chặtTrảm Nguyệt đao, khẩn trương bất an chờ đợi.

Đoan Mộc Thanh Lam thống lĩnh đại quân mai phục tại Hoành Sơn chuẩnbị cùng Hạng Thiên Khải giao tranh, hắn chưa kịp bày bố thật tốt thì xaxa thấy một con khoái mã chạy vội mà đến, người trên ngựa vẫn chưa vậnkhôi giáp, Đoan Mộc Thanh Lam nhìn kỹ, là Bạch Yến.

“Hoàng thượng, tiên tri Vệ quốc biết được kế hoạch mai phục của chúng ta, hắn dẫn theo đại lượng nhân mã đánh lén đại doanh.” Bạch Yến thởhổn hển nhảy xuống ngựa, thanh âm khàn khàn.

“Cái gì, vậy Dĩnh nhi không có việc gì chứ.” Đoan Mộc Thanh Lam lo lắng cho an nguy của Đoan Mộc Dĩnh.

“Thần đi ra viện binh, không biết tình trạng hiện tại.” Bạch Yến nói.

Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Ngọc Hàn nóng nảy, một người là lolắng Đoan Mộc Dĩnh, một người là lo lắng Trình Thu Vũ. “Ngọc Hàn lập tức thống lĩnh tam vạn kỵ binh đánh lén phía sau Phi Nhiễm, trợ giúp đạidoanh. Bất luận là ai diệt trừ Phi Nhiễm, trẫm đều thăng quan cho hắn.”

Đoan Mộc Ngọc Hàn truyền lệnh xuống phía dưới, hắn thống lĩnh tám vạn kỵ binh quay đầu ngựa lại, hướng đại doanh Tề quốc chạy vội đi. ĐoanMộc Ngọc Hàn lo lắng, Phi Nhiễm nghìn vạn lần không được phá đại doanh,Trình Thu Vũ nghìn vạn lần không được gặp chuyện không may. Ảo thuật của Phi Nhiễm cao siêu, Dĩnh nhi có thể là đối thủ của hắn sao, vạn nhấtthất bại… Đoan Mộc Ngọc Hàn không khỏi vì lão bà và đệ đệ của mình mà lo lắng.

Vết thương của Phi Nhiễm không sâu, quân y băng bó trị liệu cho hắn,hắn cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, thở dài một hơi, ngồi xuống nghỉngơi. Phi Nhiễm xem các tướng quân chỉ huy binh sĩ Vệ quốc, hướng hắcsắc pháo đài điên cuồng tiến công. Binh sĩ Tề quốc canh phòng nghiêmngặt tử thủ, binh sĩ Vệ quốc chết trận không ít. Thi thể nằm vương vãitrên mặt đất, có những binh sĩ Vệ quốc còn không dám lao ra, nhưng bịtướng quân cưỡng bức xung phong lên trước, Phi Nhiễm không khỏi nhíumày.

“Chờ ta nghỉ ngơi một chút, sau đó hướng bọn họ khiêu chiến, giết bọn hắn một phiến giáp không để lại.” Phi Nhiễm nói. Lập tức hắn nhớ tớiĐoan Mộc Dĩnh, không khỏi có chút kiêng kỵ, chẳng lẽ thiếu niên này làkhắc tinh của mình, chuyên môn đối phó với mình. Rõ ràng là đồ tôn, hếtlần này tới lần khác ảo thuật cao hơn, mình thua dưới tay của hắn, nóira thật quá khó nghe. Phi Nhiễm nghĩ nên làm sao để hòa nhau một ván.

Dạ Dương cùng Long Uyên thật có thể nói là đẫm máu hăng hái chiếnđấu, đánh lùi từng địch nhân tiến công,, hai người tử thủ phòng tuyếnđợi cứu binh. Nếu như người đối với thần sản sinh tín niệm thực sự, bọnhọ sẽ liều lĩnh vì thần hiến thân. Binh sĩ Tề quốc chính là xuất phát từ vì thần hiến thân mà liều mạng, bọn họ không sợ chết, bọn họ dũng cảmđối diện địch nhân, tín niệm khiến cho bọn họ kiên định. Dạ Dương nhìnnhững chiến sĩ không sợ chết này, trong lòng nhất thời minh bạch dụng ýcủa Đoan Mộc Dĩnh, hắn dùng ảo thuật khích lệ những chiến sĩ này, canhphòng nghiêm ngặt tử thủ đợi cứu viện.

“Người Vệ quốc điên cuồng, chúng ta so với bọn hắn càng điên cuồnghơn. Đánh bại bọn họ, biểu hiện chúng ta hậu duệ của chiến thần.” DạDương cao giọng hô. “Vì thần mà chiến!”

Sức mạnh tinh thần có thể cản trở tất cả, binh sĩ Tề quốc dựa vàotinh lực của thần, bọn họ dùng tảng đá ném, dùng đao chém giết, con mắttrừng rất lớn, đầy tơ máu, tử thủ đến cùng, “Vì thần mà chiến, chúng talà hậu duệ của chiến thần.” Bọn họ không còn lý trí, tinh thần thácloạn.

Phi Nhiễm thấy sắp thua, hắn muốn dùng ảo thuật, thế nhưng thể lựcchống đỡ hết nổi, tinh thần lực thiếu, vô pháp sử dụng, hắn cầm lấy mộtbảo kiếm, muốn nêu gương cho binh sĩ, thống lĩnh nhân mã xung phong.Bỗng phía sau bọn hắn một trận đại loạn, có người đánh lén bọn họ.

“Phi Nhiễm đại nhân, không tốt, kỵ binh Tề quốc đánh lén phía sauchúng ta.” Một sĩ tốt thất kinh hướng hắn báo cáo. Phi Nhiễm vừa nghe,lập tức lên ngựa thống lĩnh một nhóm người chạy về phía sau nghênh địch.

Đoan Mộc Ngọc Hàn cấp thiết muốn gặp Trình Thu Vũ, muốn thấy hắn bình an vô sự. Đoan Mộc Ngọc Hàn xông vào trước, hắn muốn lập tức giết PhiNhiễm, tiêu diệt địch nhân ở đây. Trường mâu trong tay Đoan Mộc Ngọc Hàn như biến thành bùa đòi mạng, gặp một người giết một người, nơi nào điqua, trên mặt đất tất cả đều là thi thể của binh sĩ Vệ quốc.

Phi Nhiễm đứng trong đám binh sĩ hỗn loạn, y bào bạch sắc phi thườngnổi bật. Hắn tự biết mình không phải là đối thủ của Đoan Mộc Ngọc Hàn,liền cố ý thả chậm cước bộ, muốn các tướng quân Vệ quốc vượt lên trướchắn nghênh chiến Đoan Mộc Ngọc Hàn, hắn muốn tiếp cận lén hạ thủ lúcĐoan Mộc Ngọc Hàn cùng tướng lĩnh Vệ quốc giao chiến.

Phi Nhiễm vừa định âm thầm bắn tên, một đạo thân ảnh xẹt qua nhanhchóng, lưỡi kiếm sắc bén xoẹt qua người hắn. Phi Nhiễm không kịp nétránh, chỉ cảm thấy tê rần, cánh tay của mình bị mất một đoạn. Phi Nhiễm đau đớn ôm tay lăn lộn trên đất. Bạch Yến cầm trong tay đoản kiếm, mộtcước đá trụ Phi Nhiễm, “Muốn đánh lén Vương gia nhà ta, ta cũng chongươi biết thế nào là trộm đạo đâm sau lưng, người như ngươi cũng làmtiên tri, ngày hôm nay ta sẽ đưa ngươi đến đoàn tụ với thần của ngươi.”

“Ngươi lớn mật, ta là sứ giả của thần, ngươi giết ta thần sẽ nghiêmphạt ngươi.” Phi Nhiễm liều mạng giãy dụa, Bạch Yến mặc kệ cái gì lànghiêm phạt với không nghiêm phạt, nàng muốn tưởng thưởng. Bạch Yến chém một kiếm xuống phía, cắt lấy đầu Phi Nhiễm. Dùng vải bao lại cái đầuđang chạy máu đầm đìa, Bạch yến vui vẻ treo nó bên hông, phi thân đi. (^o^ nữ hiệp)

Mười vạn nhân mã Vệ quốc bị hai mặt công kích, thảm bại mà hốt hoảngđào tẩu, thi thể Phi Nhiễm được khiêng đi. Hắc sắc pháo đài phát sinhtrận trận tiếng hoan hô, đại môn quân doanh Tề quốc mở rộng. Kỵ binh của Đoan Mộc Ngọc Hàn trở lại pháo đài, tất cả mọi người nhảy nhót chúcmừng bọn họ thắng lợi, binh sĩ trấn thủ pháo đài đều nói với các kỵbinh: “Người Tề quốc là hậu duệ của chiến thần, ngày hôm nay chúng tanhìn thấy nữ thần chiến tranh, nàng phù hộ chúng ta thu được thắng lợi.” Sau đó những kỵ binh này phi thường ước ao, cảm thán vì sao chúng takhông được nhìn thấy nữ thần.

Dạ Dương cùng Long Uyên nghe binh sĩ đích đồn đãi, cũng mặc kệ, tùy bọn hắn truyền lan tin tức.

Trình Thu Vũ nắm Trảm Nguyệt đao nghe được bên ngoài hành quân lặnglẽ, chẳng bao lâu truyền đến tiếng hoan hô, chẳng lẽ chúng ta thắng lợi. Trình Thu Vũ lộ vẻ vui mừng, hắn bỏ Trảm Nguyệt ra, nghe được binh sĩbên ngoài náo nhiệt, hô lớn bọn họ gặp được nữ thần chiến tranh, TrìnhThu Vũ nghĩ thật đáng tiếc, nếu như con mắt không mù, hắn nhất định nhìn thấy nữ thần chiến tranh. Nghe cước bộ vội vã, hình như là tiếng bướcchân của Đoan Mộc Ngọc Hàn, không phải hắn theo hoàng thượng cùng nhauđi sao, thế nào đã trở về. Trình Thu Vũ nhẹ giọng hỏi: “Là Ngọc Hàn đãtrở về sao?”

“Là ta. Ta lo lắng ngươi, phụ hoàng nhìn ra ta lo lắng ngươi, muốn ta mang binh trở về công kích binh sĩ Vệ quốc đánh lén đại doanh.” ĐoanMộc Ngọc Hàn đi tới trước mặt Trình Thu Vũ, thở dài một hơi, người mìnhthích không việc gì hắn cảm thấy trong lòng thả lỏng. Đoan Mộc Ngọc Hàncầm tay Trình Thu Vũ, dìu hắn đứng lên, đến ngồi bên cạnh bàn. Đoan MộcNgọc Hàn nhìn thoáng qua Đoan Mộc Dĩnh nằm mê man trên giường, kỳ quáihỏi: “Lục đệ làm sao vậy, sao hắn lại mê man bất tỉnh?”

“Hắn cùng Phi Nhiễm đấu ảo thuật, đánh bại Phi Nhiễm, nhưng chínhmình lại rơi vào tình trạng kiệt sức nên hôn mê. Bạch phát ma y đã xemcho hắn, không có trở ngại.” Trình Thu Vũ nói.

Đoan Mộc Ngọc Hàn vừa cười vừa nói, “Không nghĩ tới ảo thuật của lụcđệ lợi hại như vậy, ta xem Tề quốc không cần có đại tiên tri, có lục đệlà đủ rồi.”

“Ta cũng không ngờ tới hắn lợi hại như vậy.” Trình Thu Vũ vừa cườivừa nói. “Ngọc Hàn ngươi không thụ thương chứ, ta rất lo lắng cho ngươi, mắt ta mù không thể làm gì, ta cứ như vậy thấp thỏm bất an, sợ ngươixảy ra sự.”

Lo lắng ta là quan tâm ta, quan tâm ta là yêu ta. Đoan Mộc Ngọc Hànnghĩ tới đây liền ôm Trình Thu Vũ vào trong lòng, hôn vẫn lên môi hắn,“Ta thích ngươi lo lắng ta, ngươi lo lắng ta nhiều một chút ta sẽ cànghài lòng.”

“Ngươi thật là.” Trình Thu Vũ có chút xấu hổ, thuận theo tựa trong lòng Đoan Mộc Ngọc Hàn, hưởng thụ ôm ấp yêu thương.

————————————–

Hạng Thiên Khải nhận được tin Phi Nhiễm chiến bại, thấy thi thể PhiNhiễm bị người khác cắt đầu mang đi, thở dài, trời muốn ta vong! HạngThiên Khải sai người hảo hảo an táng Phi Nhiễm, hiện tại hắn muốn trôngthấy Kỳ Duyên, dù cho Kỳ Duyên dẫn hắn đi vào bẫy hắn cũng không để ý.

“Ngày mai cùng Tề quốc quyết một trận tử chiến, chúng ta không thể ngồi chờ chết.” Hạng Thiên Khải thì thào lẩm bẩm.

“Bệ hạ, ta cho rằng tiên đoán của tiên tri Phi Nhiễm không thật.” Một vị tướng quân nói.

“Nói một chút chủ ý của ngươi.” Hạng Thiên Khải hỏi.

“Hắn nói đại doanh Tề quốc trống rỗng, hắn dẫn theo mười vạn nhân mãđánh lén, thế nhưng mười vạn nhân mã toàn bộ hủy ở bên ngoài đại doanhTề quốc. Là Tề quốc sớm có chuẩn bị, đại doanh của bọn họ cũng khôngtrống rỗng.” Vị tướng quân này giương mắt nhìn dáng dấp trầm tư của Hạng Thiên Khải, tựa hồ tin tưởng phán đoán của mình, vì vậy hắn nói tiếp:“Thần nghĩ bọn họ chia làm hai đường bao vây tiêu diệt chúng ta là thật, nhưng chủ lực của bọn họ ở lại đại doanh, muốn chúng ta đánh lén đạidoanh, tiêu diệt nhân mã của chúng ta.”

“Có chút đạo lý.” Hạng Thiên Khải gật đầu, “Dựa theo ý tứ của áikhanh, binh lực của bọn họ lưu ở bên ngoài không phải là chủ lực, chúngta nên động thủ.”

“Hoàng thượng anh minh, thần kính phục.” Vị tướng quân này không quên khen tặng Hạng Thiên Khải một chút, trong lòng ai cũng sáng tỏ, lần này ba nước liên kết công kích Vệ quốc, quyết tâm yếu chiếm đoạt thổ địa Vệ quốc, thế nhưng làm thần tử, có ai muốn thấy nước mất nhà tan, bọn họmuốn hợp lại liều mạng.

“Hảo, cùng trẫm thống lĩnh đại quân tiêu diệt Tề quốc.” Hạng ThiênKhải lại dấy lên mong muốn, hai mắt ảm đạm vô thần của hắn một lần nữalòe sáng.

“Thần tuân chỉ.” Tướng quân quỳ một gối xuống đất, bái tạ tín nhiệm của Hạng Thiên Khải.

Võ tướng sôi trào, bọn họ ghé tai nhỏ giọng nói nhỏ, bọn họ thấyhoàng thượng đặt quyết tâm tin tưởng, binh tướng giao phó bọn họ, tronglòng âm thầm vui vẻ, nhịn không được tương hỗ ăn mừng. Hạng Thiên Khảithấy võ tướng ủng hộ quyết định của hắn, mọc lên lòng tin, có thể còn có hi vọng.

Hạ Pháp cùng Kỳ Duyên thống lĩnh binh mã đứng ở ngoài đại doanh Vệquốc, bọn họ quan sát cách bố trí, so với đại doanh Tề quốc mà nói thựckhông thể nào kiên cố bằng. Đại doanh của Vệ quốc là do gỗ tạo thành,dùng lửa sẽ thiêu trụi. Binh sĩ phòng thủ tuần tra cũng không nghiêmngặt, lời nói và việc làm thư giãn, cũng không phải là có sĩ khí củabinh sĩ sắp ra trận.

“Hạng Thiên Khải muốn chết, còn muốn mang nhiều người như vậy theocùng, thực không phúc hậu.” Hạ Pháp thiêu mi, rất không tiết chế nói.Hạng Thiên Khải không xứng làm đối thủ của hắn, hắn nghĩ Hạng Thiên Khải giống như sơn dương đợi làm thịt, chờ hắn ăn.

“Bọn họ còn có thể thắng sao.” Kỳ Duyên nói.”Trước kia bởi vì ta tiên đoán Vệ quốc sẽ bị hủy ở trong tay Hạng Thiên Khải, Hạng Thiên Khảigiận dữ trục xuất ta. Bây giờ quốc gia của hắn sắp diệt vong, cuộc chiến này chỉ là sự giãy dụa cuối cùng.”

“Vậy vũ điệu hủy diệt cuối cùng là do ta dẫn dắt a.” Hạ Pháp ngửa mặt lên trời cười một tiếng, cố ý phát sinh thanh âm bén nhọn, khiến binhsĩ bắt đầu trào phúng người Vệ quốc vô năng. Nhân mã Tề quốc tiếp cậnđại doanh của bọn họ, binh sĩ cũng đã cấp báo cho Hạng Thiên Khải, tiếng cười khiêu khích của Hạ Pháp không dứt bên tai, trong lòng binh lính Vệ quốc nghẹn một cỗ hỏa.

Đại môn quân doanh Vệ quốc chậm rãi mở, Hạng Thiên Khải cùng cáctướng quân mang binh ra ứng chiến. Hạng Thiên Khải chẳng có quy tắc hành quân chiến tranh, con mắt mở lớn nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, người hắnmuốn gặp nhất rốt cục đã xuất hiện trước mắt, buồn cười chính là hiệntại bọn họ song phương đối địch. Kỳ Duyên vẫn đẹp như vậy, một thân xiêm y Đại tế ti của Bạc Nhân tộc, đôi mắt lam sắc như bầu trời, mái tóchoàng sắc theo gió lay động, năm tháng không để lại dấu tích trên dungnhan của hắn.

“Kỳ Duyên, Kỳ Duyên!” Hạng Thiên Khải thúc mã về phía trước vài bước, hắn lập tức ý thức được đây là chiến trường, hắn thu liễm một chút,bình tĩnh nói.

“Vệ quốc quốc chủ vẫn luôn luôn khỏe, Kỳ Duyên có lễ.” Kỳ Duyên phithường ôn hòa hành một lễ, hắn quan sát Hạng Thiên Khải, Hạng Thiên Khải không hề hăng hái, còn có chút tư thái mệt mỏi.

Đoan Mộc Thanh Lam thu được thắng lợi, Kỳ Duyên cũng thương cảm cho Hạng Thiên Khải.

“Kỳ Duyên, mấy năm nay ngươi thế nào, trẫm rất lo lắng ngươi.” HạngThiên Khải rốt cục nói ra ý niệm của bản thân, trong lòng thống khoáirất nhiều.

“Kỳ Duyên vẫn khỏe, đa tạ quốc chủ lo lắng.” Kỳ Duyên khách khí nói.

Hạng Thiên Khải nghe được ngữ khí khách khí của Kỳ Duyên, hiểu rõchính mình đã trở thành người xa lạ. Hạng Thiên Khải cũng không nói cáigì nữa, từ lâu bọn họ đã không còn là những thiếu niên tỉnh tỉnh mê mêyêu mến nhau, bây giờ bọn họ là nợ nước thù nhà. Hạng Thiên Khải suynghĩ một chút, không biết làm sao mở miệng nói với Kỳ Duyên.

“Năm đó đánh đuổi ngươi không phải ý tứ của trẫm, Phi Nhiễm và DựcCánh còn có các tiên tri bức bách trẫm hạ quyết định, trẫm rất bất đắcdĩ.” Hạng Thiên Khải áy náy nói. (^o^ vua kiểu gì)

“Quốc chủ không cần hướng Kỳ Duyên xin lỗi, Kỳ Duyên hiểu rõ, nhiềunăm trước quốc chủ của Vệ quốc đã là Phi Nhiễm chứ không phải người, Kỳ Duyên rất thông cảm cho người.” Kỳ Duyên nhìn như ôn hòa, nhưng nói rathập phần chua ngoa. (^o^ nói thế này còn hơn cho một đao a)

“Ngươi đang nói trẫm nhu nhược sao?” Hạng Thiên Khải bị Kỳ Duyên châm chọc, trong lòng rất khó chịu, có thể nói là có chút tức giận.

“Trước đây Kỳ Duyên tiên đoán Vệ quốc sẽ bị hủy trong tay bệ hạ, ngài giận tím mặt, đuổi Kỳ Duyên đi, người xem mấy năm nay người đã làm cáigì, người đã minh bạch vì sao Vệ quốc bị ba nước công kích rồi chứ.” KỳDuyên ôn hòa nói.

“Phụ thân, ít nói với phế vật này lời vô ích, hiện tại người là đạithần Tề quốc, phụ thân của Tướng quân, người đâu cần phí lời với kẻ đầuóc ngu ngốc không rõ.” Hạ Pháp cố ý nói, khiêu khích nhìn Hạng ThiênKhải.

Phụ thân! Chẳng lẽ người này là con nuôi của Kỳ Duyên? Nghe nói conhắn là tướng quân, ngày hôm nay vừa thấy quả thực rất có khí thế, cònnói những câu đáng ghét. Sắc mặt Hạng Thiên Khải trầm xuống, hắn muốngiết người dám nhục mạ mình!