Đoan Mộc Ngọc Hàn cùng Trình Thu Vũ theo Đoan Mộc Du xuất binh bướcvào lãnh thổ Vệ quốc sau Đoan Mộc Thanh Lam, tâm tình Đoan Mộc Du dịthường tốt, ngồi trên lưng ngựa liếc mắt nhìn Đoan Mộc Dư bên cạnh, vuốt mảnh ngọc bội trong tay, tự tin tràn đầy, những thành trì bị Vệ quốcchiếm đều đã trở về lãnh thổ Tề quốc. Thổ địa màu mỡ, đồng ruộng thẳngcánh cò bay, Đoan Mộc Du nhìn đồng ruộng, trong lòng một trận vui sướng, có đất đai màu mờ, bách tính Tề quốc chúng ta sẽ không thiếu lươngthực, có thể tiết kiệm phí dụng mua lương thực từ ngoại quốc.
“Hoàng thúc nghĩ chuyện gì tốt, cười vuivẻ như vậy, có phải thấy tương lai thắng lợi của chúng ta hay không.”Đoan Mộc Dư hiếu kỳ hỏi.
“Rốt cục Tề quốc có thể không cần mua lương thực từ ngoại quốc, chẳng lẽ không đáng vui vẻ sao.” Đoan Mộc Du chỉ một ngón tay, Đoan Mộc Dưtheo phương hướng ngón tay nhìn lại, đập vào mắt chính là đồng ruộngxanh mượt, một thửa rồi lại một thửa. Có người Vệ quốc đang canh tác,nhìn thấy quân đội Tề quốc đang đi trên đường, sợ đến khiêng cuốc chạytrốn. Ngạch, người Tề quốc là ma quỷ sao, chạy trốn nhanh như vậy làmcái gì?
Đoan Mộc Du nhìn thấy tình cảnh như vậy, hừ lạnh nói, “Nhát gan!”
Khâu nguyên là do đồi núi cấu thành, có rừng cây rậm rạp, sông lượnlờ chảy qua. Quân đội của Đoan Mộc Thanh Lam đóng ở đây, quân đội ĐoanMộc Du đến sau sát nhập vào, quân đội Vệ quốc đóng quân ở đồi núi đốidiện. Đoan Mộc Thanh Lam cùng Đoan Mộc Dĩnh chờ người thương nghị cáchtiến công, bọn họ mạnh nhất là kỵ binh, được trang bị cẩn thận, nếu thật sự cùng Vệ quốc khai chiến, có thể chiếm ưu thế, quân đội của Đoan MộcDu cũng vừa tới đúng lúc.
“Toàn bộ xây dựng hàng rào, xong xuôi đại quân sẽ nghĩ ngơi và hồiphục. Cơm nước nhiều, chiến sĩ phải ăn thật no, mới có thể tinh tráng.Kiểm tra kiểm kê chiến giáp binh giới, các bộ diễn luyện chiến pháp đấutrận, cung nỏ khí giới phải thành thạo sử dụng. Canh phòng nghiêm ngặttuần tra khắp ngõ ngách, bất luận kẻ nào không có mệnh lệnh không đượctùy ý ra vào quân doanh, trái lệnh theo quân pháp xử trí.” Đoan MộcThanh Lam hạ mệnh lệnh.
Chúng võ tướng nghiêm nghị một tiếng: “Cẩn tuân quân lệnh hoàng thượng.”
Mọi người bắt đầu bận rộn với việc chính, Trình Thu Vũ cũng được giao nhiệm vụ, Đoan Mộc Dĩnh ngồi ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lam, nhìn TrìnhThu Vũ, trong lòng âm thầm tính toán. Đoan Mộc Thanh Lam mở địa đồ, phân tích tình huống. Đoan Mộc Thanh Lam chú ý tới Dạ Dương và Long Uyên tựa hồ không hề ở bên cạnh mình.
“Dạ Dương và Long Uyên đâu?” Đoan Mộc Thanh Lam thuận miệng hỏi.
“Tang Gia mua lương thảo, bọn họ đến tiếp ứng những hàng hó này, hộ tống về quân doanh.” Đoan Mộc Du nói.
“Như vậy a, Dạ Dương cùng Long Uyên làm chuyện này thì trẫm yên tâm,hai người ổn trọng, sẽ không gây ra lỗi.” Đoan Mộc Thanh Lam ngoài miệng nói vậy, nhưng nội tâm chân chính là vui vẻ, Dạ Dương ly khai Dĩnh nhicàng xa càng tốt, mỗi khi Dĩnh nhi thấy Dạ Dương khiến ta ăn không ngon.
“Đến bây giờ chúng ta vẫn thuận lợi, nhi thần cho rằng chúng ta cònchưa chính thức gặp phải người lợi hại nhất của đại quân Vệ quốc.” ĐoanMộc Dĩnh cũng không biết Đoan Mộc Thanh Lam có ý tứ gì, chỉ là cho rằngĐoan Mộc Thanh Lam khen hai người kia, trong lòng vui vẻ, tập trung phân tích đối thủ.
“Tướng quân thống lĩnh binh sĩ Vệ quốc tên là Nghiêm Thạch, ngườicũng như tên, hắn là người không đặc biệt yêu thích cái gì, duy nhấtkhông thích tiên tri. Giả như Tố Vân cung phái tiên tri trợ trận, chúngta có thể lợi dụng điểm này.” Đoan Mộc Thanh Lam nói. Hắn ngồi ở trênghế, vuốt cằm, giống như gốc rạ trầm ngâm nửa ngày. (^o^ vâng, anh í ko đặc biệt yêu thích cái gì, ha hả)
“Nhớ lần trước chúng ta cùng Vệ quốc đại chiến, tiên tri sử dụng ảothuật giết không ít chiến sĩ của ta, hoàng thượng tự thân xuất mã chémgiết những tiên tri này, lần này Tố Vân cung còn có thể phái tiên tritrợ chiến sao?” Đoan Mộc Du hỏi.
“Có thể. Tiên tri không ra chiến, hoàng thượng của Vệ quốc sẽ bỏ quacho bọn họ sao. Có thể nói chiến tranh của Vệ quốc tất cả đều bởi vìtiên tri dựng lên, Tấn quốc nói, giết tiên tri diệt Tố vân cung bọn họsẽ lui binh, nhi thần suy đoán Hạng Thiên Khải tín nhiệm tiên tri, sốngchết trước mắt, hắn cũng sẽ bức bách những tiên tri này thượng chiếntrường.” Đoan Mộc Dĩnh nói, “Chỉ là trò mèo, không cần sợ hãi.”
“Ảo thuật, hừ.” Đoan Mộc Du không hề e ngại ảo thuật, trong mắt hắncái gì cũng không bằng sự lợi hại của binh sĩ, tiên tri nào cũng khôngcó thể đánh bại lại kỵ binh Tề quốc.
“Hảo hảo ngẫm lại, làm sao để gây xích mích giữa tiên tri và NghiêmThạch, không cần chính thức khai chiến trước, Nghiêm Thạch cùng tiên tri sẽ đấu đã lẫn nhau.” Đoan Mộc Thanh Lam vừa cười vừa nói.
“…” Mọi người nghĩ mà lạnh sống lưng.
——————————————————–
Hàng rào quân doanh của Tề quốc mở rộng bốn mươi dặm, tinh kỳ, tiếngtrống thanh, khí thế đồ sộ, một mảnh liên doanh đông nghịt chiến kỳ đặcbiệt chói mắt giữa vùng quê xanh biếc. Trong doanh trại đối diện, Nghiêm Thạch đứng ở trên đài xa xa đưa mắt nhìn, hàng rào của Tề quốc kiên cố, đại doanh ngay ngắn, có thể thấy được đối thủ của hắn không phải là một quân vương man tộc vô tri. (man tộc là ám chỉ những dân tộc hung hãn ~)
“Tướng quân, tiên tri của Tố Vân cung tới, người tiếp bọn hắn mộtchút a.” Nhìn xuống dưới đài có một thân binh đang đi đến, phó tướng bên cạnh Nghiêm Thạch nói.
“Bao nhiêu người?” Nghiêm Thạch giương mắt, tức giận hỏi.
“Mười người, đều là cao thủ của Tố Vân cung.”
“Những thầy tướng số này, chạy đến đây khiến ta thêm phiền, trậnchiến này trở nên nguy ngập như vậy, Vệ quốc bị ba quốc gia liên hợpcông kích, không phải là nhờ công của tiên tri sao, bọn họ còn có mặtmũi đến quân doanh của ta!” Trong lòng Nghiêm Thạch tuôn ra lửa giận,sắc mặt càng thêm xấu xí, hắn vốn là người có khuôn mặt cương nghị, nàylại càng thêm đáng sợ.
“Tướng quân, những tiên tri này an bài thế nào?” Thân binh hỏi.
“Để cho bọn họ ở một doanh trướng, còn cần ta nói sao, ” Nghiêm Thạch liếc mắt nhìn thân binh, thân binh sát sát mồ hôi, tướng quân ghét tiên tri, phải bố trí cho những tiên tri này ở xa đại trướng một chút, đừngkhiến tướng quân thấy ngột ngạt.
Nghiêm Thạch nghĩ đi nghĩ lại, tiên tri có thân tín bên cạnh hoàngthượng, nếu như để bọn hắn đợi quá lâu, Dực Cánh có thể cáo trạng ta với hoàng thượng, ta hà tất vì bọn họ mà bị hoàng thượng quở trách. Vìvậy nói rằng, “Ta đi gặp bọn họ, để bọn họ khỏi nói ta ngạo mạn.”
Nghiêm Thạch đi xuống, mang theo phó tướng và thân binh đi đến đạitrướng, trên đường gặp binh sĩ, mọi người phi thường vui vẻ chào hỏi,nói vài câu, đại doanh trên dưới một mảnh hòa hợp. Không khí hòa hợp lúc Nghiêm Thạch đi vào đại trướng thì tiêu thất.
Mười vị tiên tri thân vận trường bào, nhìn như thế nào cũng giống cao nhân không nhiễm hồng trần, Nghiêm Thạch liền thấy ác cảm. Bọn họ thấyNghiêm Thạch, không quá tình nguyện hành lễ.
“Các ngươi là do Tố Vân cung phái đến trợ chiến.” Nghiêm Thạch diệnvô biểu tình nói, mặc dù hắn không thích gặp tiên tri, nhưng hiện tạihắn không muốn đắc tội với những người này.
“Chúng ta là do sư phụ Phi Nhiễm phái tới bang trợ tướng quân đánh bại man tộc Tề quốc.”
“Chúng ta là những tiên tri xuất sắc nhất trong Tố Vân cung, ảo thuật nhất lưu, đối phó với người Tề quốc dễ như ăn cơm.”
Đối mặt với những tiên tri quá độ tự tin, hận không thể kêu với trời, Nghiêm Thạch thật muốn xử lý bọn họ, “Các đại nhân, nếu tự tin như vậy, vậy toàn bộ dựa vào chư vị.” Bỗng nhiên Nghiêm Thạch nghĩ đến, cácngươi tự tin như vậy, ta cho các ngươi xuất chiến, chết hay sống là tùyvận khí của các ngươi. Chiến trường không phải nơi để đùa giỡn, chúng ta chờ xem.
“Tướng quân không cần khách khí như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ bảo vệ quốc thổ Vệ quốc, tướng quân cứ chờ tin tức tốt của chúng ta.” Tiên tri vừa cười vừa nói, tựa hồ bọn họ đã có phương pháp nghênh chiến địchnhân.
“Người đâu, đưa các vị đại nhân tới doanh trướng tốt nhất nghỉ ngơi,cẩn thận hầu hạ.” Nghiêm Thạch phân phó xuống phía dưới, thân binh lậptức hiểu rõ chạy đến dẫn đường cho các tiên tri.
Phó tướng không quen nhìn cử chỉ hành vi cuồng vọng của những tiêntri này, bọn họ cũng biết Nghiêm Thạch chán ghét tiên tri, nhưng khônghiểu Nghiêm Thạch định làm gì, vì sao phải đối tốt với bọn họ như vậy.
“Tướng quân, vì sao ngài đối xử với những con sâu mọt này khách khí như vậy.”
“Ta đương nhiên sẽ khách khí với bọn họ, hoàng thượng thờ phụng tiêntri, thân là thần tử nên cung kính với tiên tri.” Nghiêm Thạch nghĩ mộtđằng nói một nẻo, cho dù thế nào mình cũng không có thói quen khen tặngnhững tiên tri này. Nghiêm Thạch không khỏi rùng mình, thuận miệng mắngmột câu: “Mẹ ôi, đáng ghét!”
Nghiêm Thạch đi ra đại trướng, cùng binh sĩ lên chiến mã, thúc mãchạy vội đi, thân binh vội vã theo đuôi, doanh môn mở rộng ra, NghiêmThạch lao ra đại doanh, hắn muốn lãnh tĩnh một chút, chỉ có chạy nhanhthì gió mới xoa dịu được cơn tức giận của hắn.
—————————————————-
Đoan Mộc Thanh Lam không cho bất luận kẻ nào ra khỏi đại doanh, muốncanh phòng nghiêm ngặt tử thủ. Thế nhưng Đoan Mộc Thanh Lam không cónghiêm ngặt yêu cầu mình, tựa như hiện tại, Đoan Mộc Thanh Lam ôm ĐoanMộc Dĩnh đứng trong nước sông trong suốt “Tắm” . Tắm là một môn nghệthuật, cũng là phương pháp tốt nhất tăng tiến cảm tình, loại phương pháp này Đoan Mộc Thanh Lam đã dùng qua vài lần. Nước sông nhộn nhạo, thường thường khởi bọt nước, người khởi xướng vẫn hưng phấn không ngớt.
Đoan Mộc Thanh Lam ôm chặt thân thể trắng noãn nhẵn nhụi của Đoan Mộc Dĩnh, ngón tay đi vào tiểu huyệt nhỏ nhắn mê người của thiếu niên,thiếu niên “Ân” một tiếng, cố gắng ẩn nhẫn. Huyệt khẩu cứ như vậy mở ra, tham lam nuốt chửng sự xâm lấn phía dưới của ngón tay, hầu như không có bất luận cản trở gì.
“Tắm cái gì mà tắm, ngươi gạt ta… A…” Trong thanh âm của Đoan MộcDĩnh hiển nhiên có bất mãn, tiếng oán giận nghe càng mê người, càngkhiến Đoan Mộc Thanh Lam hưng phấn.
“Dĩnh nhi, ngươi thực sự là một báu vật…”
“Thật sao?” Đoan Mộc Dĩnh không tin, tin họa có gặp quỷ, Đoan MộcThanh Lam xấu xa cho thêm một ngón tay vào, ác ý mở rộng huyệt khẩu,nước sông lãnh lẽo xâm nhập, Đoan Mộc Thanh Lam nghe hắn hựu rầu rĩ hừmột tiếng, “Phụ hoàng, ngươi còn như vậy, nhi thần sẽ giận.”
Trên mặt Đoan Mộc Thanh Lam lộ ra dáng dấp chột dạ, lập tức dỗ dànhĐoan Mộc Dĩnh, “Dĩnh nhi, phụ hoàng nhịn không được! Ngươi cũng biết nam nhân nhẫn sẽ khổ cực thế nào.” Đoan Mộc Thanh Lam rút ngón tay ra, nâng chân thiếu niên lên, đưa dục vọng của mình tiến vào. Nước giúp việc xâm nhập trong cơ thể thiếu niên trở nên dễ dang hơn, hơn nữa đặc biệt mãnh mẽ. Đoan Mộc Dĩnh “A” một tiếng, vội vàng cắn chặt môi, sợ có ngườinghe được. Đoan Mộc Thanh Lam thì thào bên tai thiếu niên: “Dĩnh nhi,không nên cắn môi, nói cho phụ hoàng nghe…”
Đoan Mộc Thanh Lam trong cơ thể thiếu niên càng cố sức trừu sáp, hắnthích nhìn thấy Đoan Mộc Dĩnh bị tình dục chi phối mà tràn ra mị tháimê người, Đoan Mộc Dĩnh nhịn không được liền rên rỉ, Đoan Mộc Thanh Lamthoả mãn cười.
Nước sông mang theo tầng tầng cành hoa, thân thể Đoan Mộc Dĩnh dựavào tảng đá trơn nhẵn, không ngừng mà đau quặn bụng dưới, Đoan Mộc Thanh Lam càng nhập sâu trong thân thể hắn. Bỗng nhiên Đoan Mộc Thanh Lam rút khỏi thân thể hắn, đưa hắn trở mình, đặt trên tảng đá, đổi thành phíasau.
Tư thế phía sau khiến Đoan Mộc Thanh Lam dễ dàng ra sức, rất có lựcxen vào, hắn cảm giác chính mình trong cơ thể Dĩnh nhi trướng lớn vàiphần. Hắn rút khỏi một chút, thẳng đến khi đã hầu như thoát ly thân thểthiếu niên, lại một lần nữa tiến nhập, một lần rồi lại một lần đột phá,cảm giác hoàn toàn tiến nhập trong cơ thể thiếu niên khiến Đoan MộcThanh Lam điên cuồng.
Thiếu niên rên rỉ muốn Đoan Mộc Thanh Lam rời khỏi, nhưng lại bị Đoan Mộc Thanh Lam chế trụ, không cho thỏa hiệp, nặng nề mà nghênh tiếp dụcvọng của hắn. Kích thích quá mạnh mẽ khiến thân thể đơn bạc của thiếuniên không được ngừng run run, Đoan Mộc Thanh Lam đưa tay cầm lấy bộ vịmẫn cảm phía trước của thiếu niên, vỗ về chơi đùa. Thiếu niên rên rỉtrong cổ họng: “Phụ hoàng, không nên, van cầu ngươi. . .” Bạch dịch điên cuồng phun ra. Trải qua một chút, thế nhưng Đoan Mộc Thanh Lam còn chưa hoàn toàn tận hứng, không muốn kết thúc, gia tăng tần suất trừu sáptrong thân thể thiếu niên.
“Không được, phụ hoàng, không nên. . .” Thiếu niên nhẫn nại, tiểuhuyệt đột nhiên một trận co rút lại, bị hắn kích thích, cuối cùng dụcvọng của Đoan Mộc Thanh Lam cũng vô pháp ngăn chặn bạo phát trong cơ thể hắn, nồng đậm bao phủ bên trong thiếu niên. Không đợi Đoan Mộc Dĩnhsuyễn khí, dục vọng của Đoan Mộc Thanh Lam lại một lần nữa ngẩng đầu.Thiếu niên né ra, lại bị Đoan Mộc Thanh Lam đè lại, hắn còn chưa tậnhứng ni….
—————————————————–
Đoan Mộc Thanh Lam tắm rửa sạch sẽ cho Đoan Mộc Dĩnh, thiếu niên mêman bất tỉnh, vô tri vô giác không hề phản kháng, Đoan Mộc Thanh Lam một mặt tự trách, chính mình quá phận, Dĩnh nhi bị mình làm cho hôn mê (^o^ sặc, làm xong rồi mới hối hận a, lần sau hẻm làm thế nữa a Lam ca, ta không tin *hắc hắc*), một bên giúp Dĩnh nhi mặc quần áo, hôn nhẹ sờ sờ nơi nào đó. Đoan MộcThanh Lam nhớ mình mang theo y phục sạch sẽ, đặt ở trên chiến mã cách đó không xa, hắn nhẹ nhàng đặt Đoan Mộc Dĩnh trên mặt đất trải thảmthượng, dùng áo choàng mặc vào cho Đoan Mộc Dĩnh, chính mình mặc y phụcgiáp trụ, đi tới chiến mã cầm lấy y phục sạch sẽ, xoay người muốn mangđến cho Dĩnh nhi của hắn thay.
Con mắt Đoan Mộc Thanh Lam nhạy cảm, xa xa hắn thấy hai con dã langđang đi đến chỗ Đoan Mộc Dĩnh ngủ say, cúi đầu ngửi tới ngửi lui trênngười Đoan Mộc Dĩnh. Nguy hiểm, Dĩnh nhi sẽ bị bọn nó ăn tươi! Đoan MộcDĩnh chỉ mặc trường bào, bên người không có bất luận vũ khí phòng thângì.
“Ngao ————— ô —————–” Đoan Mộc Thanh Lam bỗng nhiên phát sinh mộttiếng kêu quái, hai đầu lang nghe được Đoan Mộc Thanh Lam rống lên,ngẩng đầu đối diện với Đoan Mộc Thanh Lam một lúc lâu, Đoan Mộc ThanhLam đang suy nghĩ làm sao đối phó hai dã lang này. Đoan Mộc Dĩnh ngheđược Đoan Mộc Thanh Lam tru lên, chậm rãi mở mắt, liếc mắt thấy hai dãlang bên người, hắn hoảng sợ, không khỏi muốn chạy trốn.
“Dĩnh nhi không động, dã thú sẽ kích động, nghìn vạn lần không nên cử động.” Đoan Mộc Thanh Lam hét lớn một tiếng, Đoan Mộc Dĩnh lập tức nhắm mắt giả chết. Hai dã lang nhìn chằm chằm Đoan Mộc Thanh Lam, bỗng nhiên Đoan Mộc Thanh Lam xoay người chạy về phía sau, bọn chúng liền cấp tốcđuổi theo, Đoan Mộc Thanh Lam phi thân lên ngựa, thúc mã về phía trước,hắn phải dụ hai dã lang chạy xa một chút mới đánh chết, Dĩnh nhi của hắn không thể thụ thương. “Dĩnh nhi không được động, phụ hoàng giết hai con súc sinh này rồi trở lại, chờ trẫm!”