Đoan Mộc Thanh Lam cầm lấy tay Đoan Mộc Dĩnh, hai người cùng rẽ vào một ngõhẻm nhỏ hẻo lánh. Ngay giữa hẻm là một đại môn mở rộng, bên trong giốngnhư một căn phòng lớn, những người lui tới chỉ có học sĩ và cácthư sinh. Bọn họ đều là những người hiểu biết đến trao đổi bàn luận với nhau. Đi vào đại môn, trong phòng tụ tập rất nhiều người, những ngườinày đang nghiên cứu một bàn cờ, Đoan Mộc Dĩnh thấy có hai người đánh cờ, một người mi mục đang dựng thẳng, những người khác đang vây quanh bìnhluận.
Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam đi vào trong đámngười, Đoan Mộc Thanh Lam tách đoàn người, ôm vai của ái tử mình, dẫnhắn chen vào người, đứng ở phía trước. Một nam tử da đen, trường bào tơlụa thưởng đẳng ngồi ở bàn cờ bên trái, tay trái cầm cầm quân cờ đen,người kia là một vị bạch y nam tử, diện mục thanh kỳ, có phong độ củamột quân tử xuất thế. Hai người thần tình ngưng trọng, mỗi bước đi phảingẫm nghĩ hồi lâu.
Bạch tử nam tử hiển nhiên là chiếm hết ưu thế, nam tử da đen vẫn chưa hoàn toàn chịu thua cuộc, đang nghĩ cách mở mộtđường máu trong tình trạng bị vây khốn.
Thanh âm trong trẻo củabạch y nam tử vang lên, “Không biết đánh cờ, càng muốn cùng ta tranh cao thấp, khuyên ngươi không nên cầm cự nữa, đầu hàng cũng không mất mặt.Tại hạ đi tới Cẩm Vân thành, tại Phương Viên Kỳ Uyển này cùng người đánh cờ vô số, chưa từng bại. Tề quốc các ngươi toàn người vô năng, còn cócao thủ đánh cờ sao.” (kiêu ngạo thấy ớn…~)
Nam tử da đen cũngkhông tức giận, bình tĩnh nói rằng, “Còn chưa phân thắng bại, sao có thể loạn ngôn. Tang mỗ không thích xen vào việc người khác, mặc dù Tang mỗkhông tinh thông đánh cờ, nhưng không quen nhìn các hạ ngạo mạn vô lễ.Ngươi thắng liền thắng, sao có thể nói người Tề quốc chúng ta vô năng.”
Bạch y nhân cười một tiếng, không để lời nói của Tang gia vào trong lòng,“Đánh cờ giống như một cuộc chiến trên chiến trường, quân của ta vàngươi bày binh bố trận, nay thế ta cường, thế ngươi nhược, ngươi có thểbảo vệ trận địa được sao.”
“Thế cường thế nhược là ngươi nói,ngươi nói đánh cờ giống như chiến trường, vậy sao biết chiến trường quân tình không thay đổi, thắng thua còn chưa rõ.” Nam nhân da đen trầm ổnnói.
“Số phận chi phối con người, cũng giống như quân cờ, thắngbại đã đươc định sẵn, ngươi có thể làm trái thiên ý được sao.” Bạch ynhân nói , lời nói của hắn biểu thị hắn là một người lĩnh hội được thiên ý.
“Thiên ý thì sao, thiên ý thì không thể trái sao, ngươi đãnhìn thấy thiên giới chưa, đừng mượn cớ thiên ý, nói năng bậy bạ.” Namtử da đen không muốn vòng vo nói với bạch y nhân.”Ta chịu thua, sẽ cócao nhân Tề quốc đánh bại ngươi, kiêu binh tất bại, đạo lý này rõ ràng.”
“Ha ha ha, ta ở chỗ này lâu rồi, còn chưa gặp được người có thể đánh bạimình.” Bạch y nam tử cười to, lời nói tràn ngập trào phúng chói tai khónghe, “Thảo nào Tề quốc lại thua Vệ quốc, kỵ binh của Tề quốc dũng mãnhphi thường vô địch, nhưng tướng lĩnh vô dụng, làm sao có thể thắng. Quốc quân của Tề quốc ngự giá thân chinh thì làm sao, bị Vệ quốc giết hoarơi nước chảy. Sự thực xảy ra trước mắt, ngươi thừa nhận đi, Tề quốc sao có thể so sánh với Vệ quốc.”
“Câm miệng, đừng vội khẩu xuấtcuồng ngôn nhục mạ quốc gia của ta!” Đoan Mộc Dĩnh cao giọng quát, ĐoanMộc Dĩnh vừa thấy trang phục của bạch y nhân này, trong lòng sáng tỏ,hắn là một tiên tri. Trên y phục của tiên tri thường có thêu hình cửuphẩm liên hoa, mà bạch y nhân này mặc y phục thượng đẳng, dùng những sợi tơ tinh mĩ thêu hình. (cửu phẩm liên hoa = chín tầng hoa sen)
Bạch y nam tử ngẩng đầu len, thấy người lớn tiếng quát hắn chỉ là một tiểuhài tử, khoảng mười ba tuổi. Xinh xắn lanh lợi đứng bên cạnh thân nhâncủa mình. Bên người là một nam tử tuấn mĩ đang cầm tay tiểu hài tử, namtử cùng hài tử này có vài phần giống nhau, nam tử này đích thị là thânnhân của hài tử.
“Tiểu hài tử, ngươi có gì bản lĩnh gì, sao dámquát ta.” Bạch y nam tử coi thường Đoan Mộc Dĩnh, mọi tiểu hài tử hắncần gì để vào mắt.
“Ngươi nếu nói đánh cờ là chiến trường, vậytiểu hài tử ta đây muốn cùng ngươi đánh nhau một trận xem sao.” Đoan Mộc Dĩnh nói. Đánh cờ là ra chiến trường, một người tiên tri chưa từng rachiến trường, chưa từng gặp qua, làm sao biết rằng đánh nhau trên chiếntrường không được có nửa phần do dự, chiến sự biến hóa thay đổi trongnháy mắt, đúng là phế vật chỉ biết lí luận suông.
Bạch y nam tửmỉm cười, khoát tay, làm tư thế mời. Tang gia đứng lên nhường chỗ ngồicho Đoan Mộc Dĩnh. Vừa chắp tay, “Vị tiểu huynh đệ này thỉnh.”
Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười hoàn lễ, “Khách khí khách khí, tại hạ cũng bất quá có biết một chút, không quen nhìn cách cư xử của vị công tử này mà thôi,kỳ nghệ cũng là biết nửa vời, không đáng nhắc tới.”
Đoan Mộc Dĩnh ngồi xuống, Đoan Mộc Thanh Lam đứng ở phía sau Đoan Mộc Dĩnh, hắn nhìnbạch y nam tử không vừa mắt, người này vừa nhắc đến chiến dịch lầntrước, Tề quốc bại dưới tay Vệ quốc bởi vì bị người khác bán đứng, trong lòng hắn vô cùng giận dữ, sỉ nhục này ta nhất định đòi lại, Vệ quốc đêtiện vô sỉ, Lý Phúc đáng chết, Đoan Mộc Dĩnh sai người âm thầm thanh trừ rất nhiều gián điệp của Vệ quốc, bạch y nhân này có lẽ cũng là giánđiệp.
Bạch y nhân cảm giác ánh mắt của Đoan Mộc Dĩnh và Đoan MộcThanh Lam không thiện lương, ánh mắt của bọn họ như dã thú, khiến kẻkhác sợ, phải trải qua sinh tử tàn khốc, mới rèn ra được nhãn thần bứcngười như thế, bạch y thanh niên lấy lại bình tĩnh, nói rằng, “Ngươi còn trẻ, ta cho ngươi đi trước.”
Đoan Mộc Dĩnh mỉm cười, đem quân cờ đen đặt ở thiên nguyên, bạch y nam tử mỉm cười, thiếu niên này thậtkhông biết chơi cờ, đặt ở thiên nguyên, không phải muốn chết sao.
“Hài tử, ngươi không biết chơi cờ, gọi người thân của ngươi chơi hộ a.” Bạch y nhân nhìn Đoan Mộc Thanh Lam nói.
“Đứng ở trung tâm, nhìn khắp bốn phương. Làm sao ngươi có thể nói ta khôngbiết chơi cờ, ngươi không muốn cùng ta chơi cờ sao, ngươi nói bàn cờ làchiến trường, ta là quân đen, ngươi là quân trắng, đến đây đi.” Đoan Mộc Dĩnh đưa tay làm giáng mời, mời bạch y nam tử chơi cờ.”Cùng đánh vớita, chuẩn bị cho tốt trước khi bị ta giết.”
“Bàn cờ là chiến trường, ta đây sẽ khiến ngươi chết trên sa trường!” Bạch y nam tử cười lạnh, đặt quân cờ xuống.
“Ai thắng ai thua hoàn không biết được, ngươi đừng quá tự tin!” Đoan MộcDĩnh đi bước tiếp theo, mỉm cười, sử dụng nội công tâm pháp hắn tuluyện.
——— —————— —————-
Bạch y nam tử ngồi đối diện vớiĐoan Mộc Dĩnh, hắn có cảm giác khung cảnh bên cạnh biến thành một sườnnúi, hắn là tướng quân vận bạch y, có bên cạnh ba nghìn binh sĩ, đốidiện với hắn là tướng quân vận hắc y, cũng có ba nghìn binh sĩ, gióphiêu động thổi bay đại kỳ, trên mặt có ghi một chữ “Tề” rất to. Mộtbinh sĩ hắc y trợn mắt nhìn hắn, hai bên binh sĩ kịch liệt giằng co nhưmãnh hổ, chỉ đợi thời cơ sẽ phát động.
Chiến kỳ phần phật, mặttrời lặn xuống phía Tây, bỗng nhiên hắc y tướng quân phát động côngkích, bạch y quân đoàn xếp thành hàng nghênh chiến, chiến đấu kịch liệtlâu ngày, hai bên tử thương không ít, máu vẩy khắp nơi, thi cốt thốirữa. Bỗng nhiên hắc y tướng quân cầm đầu đoàn người xuất động, ba trămngười ngựa, tập kích quân đoàn của Bạch y tướng quân, chém giết binh sĩ, không thể chống đỡ. Tướng lĩnh của Bạch sắc quân đoàn kinh hãi, trongnháy mắt tướng lĩnh của hắc sắc quân đoàn đã vọt tới trước mặt, giơ taychém xuống, bạch y tướng lĩnh kêu thảm một tiếng!
——— ————————-
“A!” Bạch y nam tử cả kinh kêu một tiếng, ra một thân mồ hôi lạnh. Hắn sờ sờ cái cổ của mình, đầu không có bị chém, vạn hạnh vạn hạnh. Bạch y nam tử nhìn nữa bàn cờ, quân đen đã vây quanh quân của trắng không thể hóagiải, khuếch tán bốn phía, phân bố thế lực, nhìn như tán loạn nhưng giấu diếm huyền cơ. Bạch y nam tử lau mồ hôi, sao có khả năng vãn hồi thếcục.
Tang gia nhìn bạch y nam tử thua trận trong tay một thiếuniên, nhịn không được cười rộ lên, trào phúng nhìn bạch y nam tử nói:“Không phải ngươi nói Tề quốc của ta không có người đánh bại được ngươi, hiện tại ngươi thua trong tay một thiếu niên, có thể thấy được Tề quốccủa ta nhân tài đông đúc, ngươi đừng hi vọng cái gì là thiên mệnh.”
“Ha ha ha ha.” Những người ở đây đều cười, mấy ngày nay bọn họ đều bạitrong tay người này, bộ mặt mất hết, hiện tại được thiếu niên này đòilại mặt mũi, có thể nào không cười to. Bạch y nam tử xấu hổ, mặt mày đỏbừng, nửa ngày không nói chuyện.
“Ta thua, thế nhưng ta không nói dối, thiên mệnh là do thiên giới quyết định, quân chủ Tề quốc khôngtrọng tiên tri, coi rẻ thiên mệnh,Tề quốc còn muốn mạnh hơn, người nóisi nói mộng.” Bạch y nam tử kiên trì với nhận định của mình, hắn làm một người tiên tri, tất nhiên cho rằng mình là người tiếp cận với thiêngiới, lời nói là thiên ý, “Quân chủ các quốc gia đều tôn trọng tiên tri, duy độc Tề quốc không tin tiên tri nói, không bao lâu nữa sẽ bị trờiphạt.”
“Ngươi là tiên tri, trên y phục của ngươi thêu cửu phẩm liên hoa.” Đoan Mộc Dĩnh nói.
“Ta là tiên tri, ta thấy quân vương Tề quốc thông cáo chiêu mộ nhân tài,cảm giác hiếu kỳ, nên chạy tới Tề quốc xem náo nhiệt.” Bạch y tiên trinói ra ý đồ đến của bản thân, thế nhưng trong mắt Đoan Mộc Thanh Lam,hắn không đến để thi triển tàu năng, mà hắn đến để quấy rối.
Đoan Mộc Dĩnh giảo hoạt nở nụ cười, nghĩ thầm ngươi là một người ngu xuẩn,xem ta làm ngươi tức chế. Đoan Mộc Dĩnh nói: “Ngươi nói quốc chủ củachúng ta không tin tiên tri nói, ắt bị trời phạt, tiên tri nói là thiêný. Ta đây có một chuyện thỉnh giáo.”
“Tại sao thỉnh giáo, có việc thì hỏi đi.” Bạch y tiên tri nói.
“Nhiều năm trước, hoàng tử của tiên đế, bị tiên tri tiên đoán nói là một người không may mắn sẽ khiến quốc gia lụn bại, không thể truyền ngôi cho hắn. Hiện tại quốc chủ của Tề quốc thống trị quốc gia không kém Vệ quốc vàLương quốc. Ngươi cho rằng tiên tri nhắn nhủ chính là thiên ý, như vậyngươi giải thích một chút, vì sao quân chủ của ta không có dựa theothiên ý của tiên tri, mà Tề quốc ở trong tay hắn không bị hủy diệt.”Đoan Mộc Dĩnh khiêu khích nhìn bạch y tiên tri kia, vọng tưởng lời củamình có thể chi phối số phận của người khác, thực sự là quá ngu xuẩn,ngươi cho rằng người khác là kẻ ngu si sao.
“Đúng vậy, ngươi nêngiải thích một chút vì sao tiên tri nói không chính xác, lừa lọc a.”Tang gia đi đầu ồn ào, kéo theo mọi người cũng châm chọc khiêu khích.
“Tiên tri cái gì, ta thấy là thầy tướng số thì đúng hơn.”
“Tiên tri cũng là người, là người sao có thể biết thiên ý. Ta thấy là giả truyền thiên ý, lấy lòng mọi người.”
“Không sai không sai, một người sao có thể có y nghĩ tương thông với thầnlinh, ai cũng chưa thấy thần, ai cũng chưa thấy tiên tri cùng thần đốithoại.”
“Quân chủ của chúng ta là người thánh minh, tiên tri nóingài là một người làm tàn lụi quốc gia, đúng là hồ ngôn loạn ngữ, đángchết.”
Bạch y tiên tri vừa nghe mọi người ồn ào, trong lòng lửagiận đằng khởi, hắn liếc mắt nhìn qua những người này, biểu tình phẫnnộ, phản bác lại lời trào phúng của mọi người: “Những người như cácngươi, căn bản là không biết khinh nhờn thần tiên có bao nhiêu tội lỗi.Các ngươi sẽ đã bị trời nghiêm phạt, các ngươi còn cố tình làm bậy. Cònkhông tỉnh lại!”
Đoan Mộc Dĩnh buồn cười, hóa ra tiên tri đều lànhư vậy. Đoan Mộc Dĩnh lại hỏi, “Vị công tử này, ngươi có biết bàn cờdùng làm gì không?”
“Bàn cờ dùng làm gì? Bàn cờ dùng để chơi cờ, là trò chơi của thần tiên, ta là một quân cờ của thần tiên.” Bạch y nam tử nói.
Đoan Mộc Dĩnh thở dài một tiếng, bạch y nhân này đúng là không thể cứu chữa, là một kẻ ngu ngốc, “Trời đất rộng lớn, kinh vĩ tương giao, vạn vậtsinh sống, nhân sinh trong thiên địa, tự có sinh tồn. Trong cuộc sống,người có thể quyết định số phận của bản thân là chính mình, cần gì phảichờ xem thiên ý. Thiên địa có sinh tồn hay không cũng là do người chứkhông phải thần. Trường Giang và Hoàng Hà, bốn mùa luân phiễn, đều thểhiện ngang dọc tại một bàn cờ. Ngươi là một người tiên tri, cũng chỉ làtrong bàn cờ này bước ra. Dân ý là thiên ý, một quốc chủ không vì báchtính mà suy nghĩ, mỗi ngày nghe theo tiên tri an bài, trong mắt không có thần dân của mình, chẳng phải buồn cười.”
“Ngươi nói cái gì! Con người sao có thể so sánh với thần tiên, ngươi coi rẻ thần tiên, ta sẽnói cho thần tiên, trừng phạt Tề quốc các ngươi.” Bạch y tiên tri kêulên, bộ dáng rất giống một con mèo xù lông giận dữ.
Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh Lam che cái trán, động tác của phụ tử nhất trí, trăm miệng một lời nói rằng: “Ngươi cứ nói.”
Bạch y tiên tri tức giận đến đỏ cả mặt, đứng lên chạy đi, hắn không mặt mũinào ngồi ở chỗ này, còn chưa đi đến cửa lớn, chỉ thấy một người vội vãđi lại đại môn, người này không có ngẩng đầu, vừa lúc bạch y tiên trivội vã đi ra nên đụng nhau. Bạch y tiên tri bị ngã xuống đất.
“Xin lỗi, xin lỗi.” Người này nói không lưu loát tiếng Tề quốc, ngữ điệu của hắn không giống người thường, hơn nữa y phục như là ngoại tộc, một thân bạch y trường bào thêu đồ đằng tinh mĩ, đây là tư tế của người ngoạitộc. Trên người hắn có một loan đao, khảm bảo thạch quý báu.
Người ngoại tộc nâng bạch y tiên tri dậy, bỗng nhiên kêu lên: “Dực Cánh, sao ngươi lại ở chỗ này.”
Bạch y tiên tri cảm thấy ngoài ý muốn, sao có người nhận ra hắn, người ngoại tộc gỡ mũ xuống, mái tóc vàng giải khai, phảng phất hoàng kim, đôi mắtngọc bích trong suốt sáng sủa.
“Kỳ Duyên!” Dực Cánh cả kinh kêumột tiếng, hắn nhìn Kỳ Duyên, vẻ mặt oán hận, “Sao ngươi còn chưa chết,mạng của ngươi ghê gớm thật!”
“Dực Cánh, ngươi khẩn trương làmgì. Ta tới đây là vì chiêu hiền lệnh, một là vì nhi tử của ta, một là vì tân đệ tử ta mới thu.” Kỳ Duyên mỉm cười tựa như thảo nguyên gió mát,dung mạo thiên nhân cùng dáng tươi cười mị hoặc, khiến ánh mắt mọi người toàn tập trung trên người hắn.
Hạ Pháp sững sờ đứng ở phía sauĐoan Mộc Dĩnh cùng Đoan Mộc Thanh, cuối cùng Hạ Pháp cũng nhìn thấyngười ngày đêm mong nhớ, Kỳ Duyên tới, hắn lo lắng cho ta. Tuy rằng đâylà quan tâm của phụ thân với hài tử, nhưng ta sẽ chậm rãi đêm tình thânbiến thành ái tình. (oạch~ a công nào trong này cũng giỏi hết a… hắchắc)
“Phụ thân, ta rất nhớ ngươi.” Hạ Pháp đi lên phía trước, ômlấy phụ thân, thân thể cao to vây trụ Kỳ Duyên, làm nũng đem mặt vùi vào cần cổ Kỳ Duyên, ngửi ngửi hương vị đặc biệt của phụ thân, trong lòngvui mừng không gì sánh được.
“Hạ Pháp, phụ thân cũng rất nhớngươi.” Kỳ Duyên vỗ về nghĩa tử của mình, xa nhau lâu như thế, luôn lolắng cho an nguy của hài tử này.
A, Đoan Mộc Dĩnh cùng Đoan MộcThanh Lam thất kinh, Kỳ Duyên cùng Hạ Pháp là quan hệ phụ tử, không thểnào, nhìn không cách nhau nhiều tuổi! Thực sự là có hài tử lớn đến vậysao.