Gia đinh vừa định đi theo, nhưng vị tiểu thư kia đã do dự, đỏ bừng mặt nói:
"Chỉ là một cái bút lông, sao phải kinh động đến nha môn? Không sợ xấu hổ sao."
Nói xong, nàng ta vội vã quay người rời đi, không dám ngoảnh lại.
Hồ Ba quay về phía đám đông, dõng dạc nói:
"Thấy chưa? Nếu thực sự là con gái ta lấy, cớ gì vị tiểu thư ấy không dám cùng ta đến nha môn? Các ngươi chẳng qua là thấy Hồ Ba ta hèn mọn, thấy nhà ta không có ai chống lưng.”
“Nhưng ta nói cho rõ, dù ta chẳng có bản lĩnh gì to lớn, nhưng cũng là kẻ làm việc ở địa phủ, ai còn dám bắt nạt vợ con ta, hãy coi chừng đêm xuống ma quỷ đến gõ cửa!"
Đám đông sợ hãi tản đi mất.
Trong đám người, Triệu Đại Thiện cũng lẻn đi như có dầu bôi dưới chân.
Ta nhìn thấy, Cảnh Cảnh cũng nhìn thấy.
Hóa ra, người cha ruột của con bé đã đến từ sớm, chỉ để đứng xem cảnh con mình bị bêu riếu.
Đêm đó, Hồ Ba không có ở nhà.
Sáng hôm sau, vị tiểu thư kia sốt cao vì hoảng sợ, nói rằng đã thấy ma.
Từ đó về sau, không ai dám bắt nạt Cảnh Cảnh trong thư viện nữa.
Nhưng hàng xóm láng giềng lại càng xa lánh Hồ Ba, đồn rằng hắn bị ác quỷ ám, sớm muộn gì cũng sẽ làm hại mẹ con ta.
Hắn biết rõ những lời đồn đại đó, nhưng vì mẹ con ta mà vẫn để mọi thị phi đổ hết lên mình.
Cảnh Cảnh không còn sợ hắn như trước, tan học thường đến gần trò chuyện với hắn.
Cảnh Cảnh hỏi:
"Thúc thúc à, sao thúc có thể chắc chắn rằng con không trộm đồ của người khác?"
Hồ Ba vuốt đầu con bé, cười nhẹ đáp:
"Những người này, chỉ cần thấy ai khác biệt là sẽ xem thường. Ta là người Hồ, còn họ là người Hán. Khi còn nhỏ, ta cũng từng bị vu oan."
Thì ra Hồ Ba cũng từng chịu những thiệt thòi như vậy.
Mẫu thân hắn là người Hồ, sau khi quốc gia thất thủ, bị đưa vào quân doanh làm quân kỹ.
Khi sinh ra hắn, người phụ thân làm bách phu trưởng lại khinh thường dòng m.á.u của hắn, không cho mẫu thân hắn và hắn được nhận tổ quy tông.
Không còn cách nào, mẫu thân hắn đành đặt cho hắn cái tên Hồ Ba, lấy nghề bán thân để nuôi hắn khôn lớn.
Về sau, mẫu thân hắn cũng qua đời.
Để sinh tồn, hắn phải tự tìm kế mưu sinh.
Nhưng vì xuất thân của mình, ngay cả làm kẻ chăn ngựa cũng chẳng ai nhận hắn.
Không còn lối thoát, hắn đành làm nghề coi xác, trở thành người thấp hèn nhất trong thành.
Mẹ con ta hiện nay còn có hắn chống đỡ, chứ khi hắn còn nhỏ, hắn chỉ có một mình cô độc.
Cảnh Cảnh bỗng ôm c.h.ặ.t lấy hắn, khóc vì xót xa:
"Thúc thúc ơi, con nhất định sẽ học thật giỏi, sau này sẽ trở thành người có địa vị cao. Đợi khi con trưởng thành, con sẽ bảo vệ thúc và mẫu thân, không ai được bắt nạt hai người nữa!"
"Cảnh Cảnh, bây giờ con không còn sợ ta nữa sao?"
Cảnh Cảnh lắc đầu như cái trống lắc:
"Không, con chẳng sợ chút nào. Thúc thúc đâu phải bị ác quỷ ám thân, thúc giống như tiên nhân, không những không đánh con và mẫu thân, lại còn cho chúng con ăn nhiều món ngon, còn giúp con xử lý kẻ xấu! Thúc là người giỏi nhất trên đời."
Đêm đó, ta ôm Cảnh Cảnh, hỏi nhỏ:
"Con thấy Hồ Ba thúc thúc đối với con có tốt không?"
"Tất nhiên là tốt."
"Nếu vậy, từ nay hãy coi thúc ấy như thân phụ của con, gọi thúc ấy là ‘phụ thân’ được không?"
Cảnh Cảnh nép vào lòng ta, gật đầu:
"Chỉ cần mẫu thân đồng ý, con sẽ gọi thúc ấy là phụ thân.”
Hôm sau, khi gọi hắn, Cảnh Cảnh đổi cách xưng hô:
"Phụ thân ơi, ăn cơm thôi!"
Hồ Ba sững người, mãi sau mới phản ứng lại, ôm lấy Cảnh Cảnh mà hôn một cái.
"Con gái ngoan, nào, đi ăn cơm thôi!"
Cảnh Cảnh ngày càng ngưỡng mộ người cha mới của mình, suốt ngày luôn miệng nhắc đến Hồ Ba.
Hôm nay thì hắn tạc cho con bé một con ngựa gỗ nhỏ, ngày mai lại mua cho nó một hình nhân làm bằng đường.
Hắn cũng càng ngày càng yêu thương con bé, có hôm còn gọi ta lại dặn dò:
"Con bé học hành vất vả, nàng vất vả hơn chút, từ nay đừng để nó phải làm việc nhà nữa."
Ngay cả khi ra ngoài, hàng xóm cũng nói:
"Nhìn ba người các ngươi giống hệt một gia đình, quả là có duyên gắn bó với nhau."
Sắp đến Tết rồi, trong thành lại xảy ra án lớn, xác chec nổi trên sông ba ngày liên tiếp
Hồ Ba bận bịu không ngơi tay, về đến nhà cũng rất trễ.
Ngày lễ Tiểu Niên*, Cảnh Cảnh được nghỉ học ở thư viện.
(*)Lễ Tiểu Niên (小年) là ngày lễ truyền thống ở Trung Quốc, thường diễn ra khoảng một tuần trước Tết Nguyên Đán, nhằm tiễn Táo Quân – vị thần bếp – lên thiên đình báo cáo về tình hình của gia đình trong suốt năm qua.
Ta dẫn con bé ra phố mua sắm đồ Tết, còn mua vải và bông mới cho Hồ Ba, định may cho hắn một bộ y phục mới.