Từ bé đến giờ, Phán Đệ chưa từng có bữa ăn nào tử tế, khẽ nuốt nước miếng.
Con bé chịu khổ cả ngày hôm qua, vẫn chưa ăn gì, chắc là đói lắm rồi.
Ta không nghĩ nhiều, rửa tay rồi bắt đầu chuẩn bị cơm.
Nhìn thân hình Hồ Ba, ta đoán hai cái bánh bao chắc là đủ.
Lấy hai cái cho vào nồi hấp, rồi băm nhỏ rau để nấu một nồi canh lớn.
Không thấy ngũ cốc để ở đâu, ta bảo Phán Đệ đi hỏi thử.
Một lát sau, Phán Đệ chạy về, hớn hở:
"Mẫu thân ơi, thúc ấy bảo nhà không có ngũ cốc, bảo chúng ta cứ ăn bánh bao."
Tay ta đang chuẩn bị đồ ăn bỗng khựng lại.
Bánh bao bột trắng quý giá thế, sao hắn lại nỡ bảo mẹ con ta ăn?
Suy nghĩ một hồi, ta quyết định cho thêm một cái bánh bao vào nồi hấp.
Khi bánh bao trắng đã chín mềm, ta chọn cái nhỏ nhất bẻ một miếng cho Phán Đệ ăn, phần còn lại bẻ vụn bỏ vào hai bát canh rau.
"Phán Đệ, chúng ta ăn canh rau bánh bao, để thúc thúc của con ăn bánh bao."
Nhưng khi vừa bày cơm lên bàn, Hồ Ba lại tỏ vẻ không hài lòng.
Hắn nhíu mày c.h.ặ.t lại:
"Chỉ chuẩn bị thế này thôi sao?"
Thế này mà còn ít sao?
Ta ngạc nhiên nhưng không dám hỏi lại, đẩy bát canh bánh bao của mình sang cho hắn:
"Vậy hôm nay chàng tạm ăn cả bát của ta, ta sẽ để ý chuẩn bị nhiều hơn."
Hắn không trả lời, chỉ cầm lấy cái bánh bao, bẻ đôi ra rồi đưa cho ta và Phán Đệ.
Đây… là ý gì?
Thấy hai mẹ con ta ngại ngùng, hắn lại lên tiếng:
"Ta hỏi là hỏi các người, ăn bấy nhiêu sao mà đủ?"
Hơi nóng từ chiếc bánh bao tỏa ra, hắn cố nhét vào tay hai mẹ con.
Mũi ta cay xè, lòng đầy chua xót.
Ngay cả Hồ Ba mới gặp một ngày cũng biết lo cho mẹ con ta ăn no.
Vậy mà bao năm phục vụ Triệu Đại Thiện, hắn chưa từng quan tâm đến chúng ta.
Trong nhà có gạo trắng bột mịn, nhưng chỉ có hắn mới được ăn.
Ta và Phán Đệ ngay cả bữa cơm độn ngũ cốc cũng chẳng dám ăn no.
Chỉ vì là thân nữ nhi, mọi thứ đều phải nhường cho kẻ đứng đầu gia đình.
Tám năm chịu đựng, chưa bao giờ ta thấy tủi thân đến vậy.
Hôm nay chỉ vì một cái bánh bao mà rơi nước mắt.
Hồ Ba thấy ta rơi nước mắt lại nhíu mày:
"Sáng sớm mà khóc gì chứ? Khóc thì phúc khí cũng bay mất. Lát nữa còn khối việc phải làm, ăn mau đi, ăn no mới có sức làm việc."
Ta hiểu rồi, hắn sợ mẹ con ta không ăn đủ thì chẳng làm nổi việc.
Dù sao hắn cũng đã bỏ ra một khoản lớn.
Ta không dám khóc thêm, vỗ n.g.ự.c đảm bảo với hắn:
"Đương gia, chàng yên tâm. Ta nổi tiếng chịu khó, nhất định không để chậm trễ việc gì!"
Mấy ngày sau, ta dần dần hiểu ý Hồ Ba.
Tuy tính tình hắn lạnh lùng, nhưng lại không hề keo kiệt đồ ăn với mẹ con ta.
Nếu làm cơm ít, hắn sẽ tỏ vẻ không hài lòng.
Ăn uống đầy đủ, ta làm việc cũng có sức lực hơn.
Còn Phán Đệ, gương mặt xanh xao của con bé cũng dần dần ửng hồng lên rõ ràng.
Hồ Ba ăn xong từ sớm rồi đi làm việc ở nha môn, ta dắt theo Phán Đệ bắt đầu quét dọn cái sân u ám này.
Bậu cửa sổ, khung cửa, những chỗ không lau chùi đã tích bụi dày cả lớp.
Chúng ta dùng nước xà phòng kỳ cọ năm lượt, đến mức bậu cửa dưới ánh mặt trời cũng phản chiếu ánh sáng.
Sàn đá xanh trong sân phủ đầy một lớp bụi đen kịt.
Ta chà phía trước, Phán Đệ theo sau lau sạch.
Mất ba ngày, cả sân cuối cùng cũng sạch bóng, như vừa lát gạch mới.
Phán Đệ uống ngụm canh đậu ta nấu, lo lắng hỏi:
"Mẫu thân ơi, cái sân này dọn sạch rồi, lỡ hết việc để làm, chúng ta còn có cơm ăn không?"
Phán Đệ còn nhỏ, đáng lẽ phải vui chơi như bọn trẻ con ngoài kia, nhưng sinh ra trong bụng ta, con bé lại phải bận tâm chuyện ăn uống mỗi ngày.
Ta xoa mái tóc hơi xơ xác của con mà lòng xót xa:
"Con sẽ được ăn no mà, có mẫu thân ở đây thì con nhất định sẽ có cái ăn."
Ta không muốn nghĩ sâu thêm về lý do Hồ Ba chịu để mẹ con ta ăn no.
Ta chỉ biết rằng, chỉ cần cho mẹ con ta sống tốt hơn trước, thì hắn là người tốt.
Sau khi dọn dẹp xong sân, ta bắt đầu đi nhận thêu thuê, mỗi ngày chăm chỉ cũng kiếm được ba đến năm đồng.
Ta cất hết chỗ tiền đồng vào hộp, tính khi nào đủ một quan thì dâng lên hắn.
Coi như ta có chút giá trị, hắn sẽ không thay lòng với chúng ta.
Ngày nghỉ của Hồ Ba, ta định bụng sẽ bắt chuyện, đem chỗ tiền mới dành dụm được giao cho hắn.
Nhưng hắn lại lên tiếng trước:
"Chuẩn bị cho Phán Đệ đi, ta muốn dẫn các người ra ngoài."
Ta không dám cãi lời, rụt rè bế Phán Đệ đi theo.