Giá càng cao, nơi đến lại càng nguy hiểm.
Ta nhìn sang Triệu Đại Thiện, thấp giọng cầu xin:
"Phán Đệ dù gì cũng là m.á.u mủ của ngươi, hãy nghĩ cho con bé, cho nó một con đường sống!"
"Ở đây không đến lượt ngươi lên tiếng!"
Hắn gượng gạo cười với mọi người, rồi thẳng tay tát ta hai cái.
"Không biết điều hả, không dạy dỗ tốt được thì cứ đánh cho đến khi ngoan ngoãn thì thôi!"
Đợi mãi mà chẳng ai ra giá thêm, Triệu Đại Thiện sốt ruột, liền kéo váy ta lên, để lộ bụng trần.
"Mọi người xem, người đàn bà này chắc chắn có thể sinh, còn đây là đứa con gái do chính ả sinh ra! Mua về không chỉ có người làm việc, mà còn có kẻ để vui vẻ, lại thêm cả con đàn cháu đống!"
Nói rồi, hắn lại nắm cổ áo Phán Đệ, nhấc bổng con bé lên.
"Còn đứa nhỏ này, chỉ thêm năm năm nữa là tròn mười hai, mẫu thân nó sinh được, thì con bé cũng thế thôi!"
Tim ta đau nhói, định lên tiếng chửi mắng, nhưng hắn vẫn giữ c.h.ặ.t Phán Đệ, nên ta đành nén lại.
"Mười lăm lượng, thực sự không ai ra giá cao hơn sao?"
Hắn rao thêm lần nữa.
"Nếu không có ai, hai bông hoa này sẽ vào phủ của Lưu viên ngoại!"
Lưu… Lưu viên ngoại?
Ta nghe đến cái tên đó mà hai mắt tối sầm.
Đó là kẻ nổi tiếng về những thói quen quái dị, những cô gái hắn mua từ thanh lâu về chưa đến một tháng đã bị hắn hành đến da thịt lở loét rồi quẳng ra ngoài.
Sao có thể như vậy được?
Ta định tiếp tục van xin Triệu Đại Thiện, thì phía sau lại vang lên giọng nói lạnh lẽo:
"Hai mươi lượng! Nhà ta vừa khéo thiếu một người làm dâu."
Làm dâu? Không phải làm nô, cũng không phải làm kỹ nữ, mà là làm chính thê!
Tưởng rằng lần này sẽ tìm được một nơi tốt, nhưng khi quay lại nhìn, lòng ta hoàn toàn nguội lạnh.
Người ra giá cao nhất lại chính là Hồ Ba – kẻ duy nhất trong thành Dung làm nghề coi xác.
Trong thành, ngoài tiện dân, không ai thấp hèn bằng hắn.
Đáng sợ nhất là hắn sống chung với tử thi quanh năm, từ lâu đã bị ác quỷ quấn lấy. Nghe nói hắn đã hại chec hai người vợ trước.
Được hắn mua về chẳng khác nào tự tìm đường chec.
Ta chưa kịp mở miệng cầu xin, Triệu Đại Thiện đã nhảy cẫng lên:
"Hồ Ba huynh đệ, hai mươi lượng bạc, giá đã định thì không được đổi!"
Hồ Ba từ trong cái áo rách nát lấy ra một túi tiền nặng trĩu, ném thẳng vào tay Triệu Đại Thiện rồi mới cất lời:
"Ngươi đếm đi, đủ hai mươi lượng, bán rồi không được hối hận đâu đấy."
Trong khi mọi người xì xào bàn tán, Triệu Đại Thiện đếm lại từng đồng, còn cắn thử bạc cho chắc, hài lòng cười lớn:
"Đúng là bạc thật rồi. Hồ Ba huynh đệ, lát nữa ta sẽ đưa người đến tận nhà ngươi!"
Trước kẻ mất hết lương tâm như hắn, mọi lời van xin đều trở nên vô ích.
Rất nhanh, hắn đẩy ta và Phán Đệ đến góc phố Tây, dừng trước cửa ngôi nhà âm u của Hồ Ba.
Chúng ta như hai cái bao rách bị ném vào sân, dây trói vừa nới ra, hắn đã để lại một câu lạnh lùng:
"Đã là tiện dân thì đừng hòng trốn, nếu dám trốn chạy, theo luật sẽ bị tru di cửu tộc."
Ta không dám chạy trốn, ta còn thân nhân nơi biên cương xa xôi, e là họ cũng sẽ bị liên lụy.
Dây vừa tháo, ta ôm c.h.ặ.t lấy Phán Đệ vào lòng:
"Con ngoan, con chịu khổ rồi. Có mẫu thân ở đây, mọi chuyện mẫu thân sẽ lo."
Phán Đệ của ta như con mèo nhỏ cuộn trong lòng mẹ, nước mắt đã cạn khô.
Bỗng một trận gió lạnh thổi qua, khiến miệng giếng cũ trong sân rít lên những tiếng kêu ghê rợn.
Hai mẹ con hoảng hốt, run rẩy ôm c.h.ặ.t lấy nhau.
"Đừng sợ, có mẫu thân đây, mẫu thân ở đây."
Ta vừa an ủi Phán Đệ, vừa run rẩy không ngừng.
Tiếng gió từ giếng càng lúc càng lớn, ta ôm c.h.ặ.t lấy con, lấy tay bịt tai con lại.
"Con đừng sợ, có mẫu thân đây."
Ta cố trấn tĩnh, nghiến răng nhìn về phía giếng cũ mà nói:
"Dù là oan hồn hay quỷ dữ, nếu muốn lấy mạng thì cứ tìm ta, đừng làm hại con ta!"
Đằng sau, cánh cửa gỗ kêu "két" một tiếng rồi mở ra.
Có tiếng người đàn ông vang lên:
"Sân này trống trải, gió lớn nên thành tiếng, không có gì đáng sợ đâu."
Hóa ra là Hồ Ba đã trở về.
Hắn một tay nhấc bổng Phán Đệ đang khóc trong lòng ta, tay kia kéo ta lên khi ta đã sợ đến rã rời.
"Quỷ thì có gì mà phải sợ? Quỷ không hại người. Điều thực sự đáng sợ, chính là con người."
Vẫn còn chưa hoàn hồn, ta ngây ngốc theo chân Hồ Ba bước vào nhà.
Phán Đệ nằm trong lòng hắn như đã sợ đến ngây dại, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm.
Dù còn nhỏ nhưng Phán Đệ rất hiểu chuyện, dù sợ hãi đến vậy, vẫn cố không bật khóc.