“Có phải thấy thực thần kỳ hay không, Ninh Dĩ Tầm lại trở thành kế mẫu của mình, ngẫm lại thật thấy không thể tưởng tượng được!” Mặc dù hiện tại, Niên Ấu Dư vẫn cảm thấy một chút chân thật cũng không có.
“Vậy chúc mừng cậu, sắp được giải thoát khỏi mê chướng rồi, cậu thấy nàng cao cao tại thượng, trong mắt cậu, nàng sở dĩ hoàn mỹ là do cậu ở xa nàng, cho nên cậu mới thấy nàng không có khuyết điểm, không có chút tỳ vết nào, ở chung lâu cậu sẽ phát hiện, kỳ thật cũng là bình thường mà thôi, cũng sẽ ăn uống hít thở không có gì khác so với mọi người, cậu có thể đem nàng đạp từ ngai vàng xuống dưới đất được.” Tôn Lê cảm thấy chuyện này đối với Niên Ấu Dư là chuyện tốt, dù sao Niên Ấu Dư mê luyến sùng bái Ninh Dĩ Tầm có chút bệnh trạng, chỉ có thể thông qua chuyện ở chung mới phát hiện nữ thần cái gì, căn bản đều không có tồn tại. Dù sao trong mắt người khác, Niên Ấu Dư cũng có thể được xưng là nữ thần, là bạch phú mỹ điển hình, chỉ là chính nàng cũng không cảm thấy như vậy.
“Mình cũng biết nàng không hoàn mỹ như vậy, mình cũng không phải ngây thơ như cậu nghĩ được không, mình thích nàng cũng không phải mù quáng sùng bái.” Niên Ấu Dư cảm thấy mình thích vẫn là lý tính, cho nên nhiều năm như vậy nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tìm cách quen biết Ninh Dĩ Tầm, đều chỉ là yên lặng chú ý và quan sát, đương nhiên hiện tại là ông trời cho cơ hội ở chung nhận thức nhau, tất nhiên nàng sẽ không lãng phí.
“Xì…” Mắt Tôn Lê trợn trắng, nếu Niên Ấu Dư còn không tính là fan cuồng, thì không biết ai mới được kêu là fan cuồng đây?
…..//….
Niên Ấu Dư vì ôm cây đợi thỏ mà ngốc ở nhà, làm cho Niên Tông Hán thực vui vẻ, hắn rất hy vọng con gái ở nhà với mình, nhưng con gái hay nói trưởng thành cần có không gian riêng. Cõi lòng Niên Ấu Dư tràn đầy mong chờ, nhưng trêи thực tế, nàng căn bản không đợi được con thỏ nào. Từ lần gặp mặt một tháng trước, Niên Ấu Dư cũng không gặp lại Ninh Dĩ Tầm, lúc nào nàng cũng chú ý đến lịch trình của Ninh Dĩ Tầm, nên cũng đương nhiên biết hiện tại Ninh Dĩ Tầm đang bận diễn một bộ cung đấu, nên cũng chỉ có thể tiếp tục ôm cây đợi thỏ.
Cho đến một tháng sau đó, ba ba nàng rốt cục cũng có thể đem Ninh Dĩ Tầm về nhà được, nàng nghe dì Lưu nói, hôm nay Ninh Dĩ Tầm trở về nhà ăn cơm chiều, Niên Ấu Dư cũng phát hiện ba ba không có báo cho mình biết, chắc hẳn là có tư tâm, phỏng chừng muốn có thế giới hai người với Ninh Dĩ Tầm. Niên Ấu Dư Cũng không muốn phá hủy chút tâm ý nhỏ nhặt của ba ba, nhưng nàng cũng không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt Ninh Dĩ Tầm. Sở dĩ Niên Ấu Dư có thời gian tập gym cố định, tập gym xong sẽ tắm rửa ăn tối, nhưng vì phối hợp với thời gian của Ninh Dĩ Tầm, Niên Ấu Dư cố ý kéo dài thời gian tập gym, kéo dài đến giờ dùng cơm để có thể thấy Ninh Dĩ Tầm, dù có đói bụng cũng chỉ ăn qua loa vài miếng điểm tâm.
Niên Tông Hán tiếp Ninh Dĩ Tầm cũng đã là 8 giờ tối, Niên Ấu Dư cũng vừa đúng giờ tắm xong đi ra, tóc còn chưa sấy khô, dung mạo hoàn toàn là tự nhiên.
Ninh Dĩ Tầm nhìn thấy mặt mộc của Niên Ấu Dư, không tự giác nhìn lâu thêm một chút, trêи người Niên Ấu Dư có loại khí chất thực sạch sẽ, khí chất này trong giới giải trí vô cùng hiếm thấy, không thể không nói, ấn tượng đầu của Ninh Dĩ Tầm với Niên Ấu Dư quả là rất được.
Niên Ấu Dư phát hiện Ninh Dĩ Tầm trang điểm đậm hơn lần trước một chút, nhưng cảm giác lại càng thêm lãnh diễm, cùng với hình tượng hay xuất hiện trêи tivi giống một chút, cũng làm cho Niên Ấu Dư thấy quen thuộc hơn, nàng biết ngôi sao trêи cơ bản rất ít khi không trang điểm mà xuất hiện trước công chúng.
“Ba, Ninh tiểu thư!” Niên Ấu Dư chủ động chào hỏi, dù sao nàng vẫn là vãn bối, nàng không muốn Ninh Dĩ Tầm cảm thấy mình không lễ phép.
“Em kêu tôi là Dĩ Tầm được rồi.” Ninh Dĩ Tầm thản nhiên nói, tuy rằng cô có khả năng sẽ gả cho Niên Tông Hán, khả năng sẽ có thêm một đứa con gái, nhưng là cô cũng không muốn mình bị nữ nhân lớn như vậy kêu là dì hay mẹ đâu.
“Vâng.” Dĩ Tầm, trong lòng Niên Ấu Dư yên lặng nhẩm vô số lần, nàng tất nhiên cũng không muốn xưng con Ninh Dĩ Tầm, có thể xưng thẳng tên gọi của Ninh Dĩ Tầm thực sự là quá tốt.
“Còn chưa dùng cơm sao?” Niên Tông Hán cảm thấy con gái giờ này xuất hiện ở nhà ăn có điểm không đúng, dù sao Niên Ấu Dư sống luôn có quy luật, rất ít khi ăn cơm tối muộn như vậy.
“Dạ, hôm nay tập gym hơi quá giờ một chút, quên mất thời gian, không nghĩ đến vừa ra đã trễ thế này.” Niên Ấu Dư nói dối trong lòng có chút ngượng ngùng.
“Còn chưa dùng cơm tối sao, vậy cùng nhau ăn cơm đi.” Ninh Dĩ Tầm vốn không thích ở cùng một chỗ với Niên Tông Hán, có kế nữ cùng ăn cơm chung, cũng thấy ổn hơn, ít nhất là làm cho Ninh Dĩ Tầm cảm thấy tự tại một chút.
“Dĩ Tầm sắp diễn xong phim đó chưa?” Niên Tông Hán hỏi, nhưng hắn biết Ninh Dĩ Tầm đã diễn xong bộ phim đó rồi.
“Uhm, còn chụp hình khoảng nửa ngày nữa sẽ xong.” Ninh Dĩ Tầm chi tiết trả lời.
Niên Ấu Dư cảm thấy có thể cùng Ninh Dĩ Tầm ăn cơm cùng nhau cảm thấy rất vui vẻ, thường thường trộm ngắm Ninh Dĩ Tầm vài lần, cho nên nói chuyện phiếm cái gì, đều giao cho ba ba đi, nàng yên lặng dùng cơm, yên lặng vảnh tai nghe hai người họ nói chuyện.
“Anh định cuối tuần này đi thử áo cưới, em cảm thấy thế nào?” Niên Tông Hán đã sớm lấy được thời gian biểu của Ninh Dĩ Tầm từ chỗ Trần Tinh, thứ 5 diễn bữa cuối, thứ 6 tổ chức mừng công, cuối tuần này được nghỉ ngơi một ngày, sau đó liền tiếp tục không rảnh, chỉ có thể đi thử áo cưới vào ngày đó.
“Uhm, được.” Ninh Dĩ Tầm trả lời lại, trừ bỏ chuyện hỏi rồi trả lời, rất ít khi cô chủ động mở đề tài khác nói chuyện.
Quả nhiên là nàng sẽ gả cho ba ba, trong lòng Niên Ấu Dư có cảm giác thật vi diệu, có chút kháng cự nho nhỏ, còn có chút vui sướиɠ âm ỉ. Kháng cự giống như fan cuồng không hy vọng thần tượng của mình kết hôn thuộc về người khác, vui sướиɠ là vì sau này sẽ có cơ hội ở gần nàng nhiều hơn.
“Nếu Ấu Dư không bận, cùng nhau đi thử cũng tốt, tham mưu cho ba và Dĩ Tầm một chút.” Niên Tông Hán cười nói, đương nhiên hắn cũng muốn mình trẻ trung một chút, không nên quá già so với Dĩ Tầm.
“Dạ được.” Tất nhiên Niên Ấu Dư vui vẻ nhận lời, tưởng tượng đến cảnh nàng có thể nhìn thấy bộ dáng Dĩ Tầm mặc áo cưới, tâm tình Niên Ấu Dư lại có chút kϊƈɦ động, lần này quả thực hưởng phúc lợi thật lớn.
Ninh Dĩ Tầm khẽ cười một chút, nghĩ đến chuyện mặc áo cưới, trong lòng Ninh Dĩ Tầm còn có loại cảm giác phiền não, nhưng là diễn viên chuyên nghiệp, công phu bề ngoài quả nhiên là không chê vào đâu được, thoạt nhìn giống như một người chuẩn bị cưới, có chút ngại ngùng.
Mặc dù Niên Ấu Dư không dám nhìn chăm chăm Ninh Dĩ Tầm, nhưng lúc nào cũng chú ý đến phản ứng của Ninh Dĩ Tầm, nàng thấy ngoài gương mặt hoàn mỹ của Ninh Dĩ Tầm hơi nhíu xuống trong tích tắc, giống như cũng không có cảm xúc vui vẻ trong chuyện đi thử áo cưới, Niên Ấu Dư cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là do mình nhìn nhầm.
Dùng xong bữa tối, Ninh Dĩ Tầm cương quyết quay về đoàn làm phim, nói là sáng sớm có một phân cảnh rất quan trọng, trước sự kiên trì của Ninh Dĩ Tầm, Niên Tông Hán cũng chỉ có thể tự mình đưa cô về đoàn làm phim.
Niên Ấu Dư cảm thấy Ninh Dĩ Tầm luôn đến vội vàng, đi vội vàng, trong suy nghĩ của Niên Ấu Dư, có lẽ làm siêu sao cũng không tốt lắm, thời gian giống như bọt biển, không rót ra được chút thời gian dư thừa nào, nàng thật hy vọng thần tượng của nàng không cần vất vả như vậy, bất quá đối với thân thể và cuộc sống của Ninh Dĩ Tầm, nàng cũng không có quyền gì để lên tiếng.
Nhiều nhất thì Niên Ấu Dư cũng chỉ có thể nhìn Ninh Dĩ Tầm qua cửa sổ lầu hai xuống xe của ba ba đang nghênh ngang lái đi, sau khi xe biến mất xong, Niên Ấu Dư kéo rèm, sau đó trở lại phòng của mình, cố bỏ sự cứng ngắc của mình, bắt đầu xem diễn đàn “Tầm Tầm có ta”.
Lần này nhìn thấy fan làm ra một banner lớn trong Fanface, tiêu đề là: ‘Nàng gần trong gang tất, nhưng lại xa tận chân trời, vui vẻ có nàng, làm bạn mười năm.’ Sau đó là nội dung các tác phẩm của Ninh Dĩ Tầm trong từng năm, sắp theo thứ tự. Tiêu đề này không hiểu sao khiến cho Niên Ấu Dư có chút cảm động, lại có chút cảm giác mất mát.
Niên Ấu Dư gắn tai nghe, nghe ca khúc ‘Lãng Điệp’ trong phim truyền hình giúp Ninh Dĩ Tầm nổi tiếng mười mấy năm trước, âm thanh đặc hữu của Ninh Dĩ Tầm, luôn luôn quanh quẩn trong tai Niên Ấu Dư.
‘Đợi em thật lâu, chờ đợi em giương cánh bay cao
Thời gian ngắn ngủi, khát vọng nở rộ lại phấn khích đến cực hạn
Bầu trời rộng lớn, không giữ được đôi cánh của em bay cao
….’
Ninh Dĩ Tầm rời khỏi Niên gia, không hiểu sao lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô biết chính mình đang cá cược, cược thực sự lớn, cơ hồ đem cả hôn nhân ra đánh cược, nghĩ đến chuyện sau này có khả năng cùng cha con Niên gia là một gia đình, Ninh Dĩ Tầm có loại cảm giác rất phiền muộn. Ninh Dĩ Tầm rót một ly rượu vang đỏ, uống một hơi cạn sạch, muốn áp chế cảm giác phiền muộn kia.