Chất giọng lạ của Ninh Dĩ Tầm cùng âm thanh ngọt ngào của Niên Ấu Dư cùng vang lên, thế mà lại phù hợp vô cùng, dễ nghe dễ thấm, làm cho mọi người trong bữa tiệc vang lên tiếng vỗ tay thật lớn, thậm chí có người còn vụng trộm lấy ra di động, bắt đầu quay phim lại màn song ca của Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư.
Kỳ thực Ninh Dĩ Tầm cũng thực ngoài ý muốn, Niên Ấu Dư hát hay hơn chính mình dự đoán rất nhiều, những người biết hát chưa chắc hát tốt, nhưng Niên Ấu Dư lại hát ra cảm giác hoàn toàn khác. Trong quá trình biểu diễn, Ninh Dĩ Tầm đều nắm tay Niên Ấu Dư, cô cảm giác tay Niên Ấu Dư rất mềm, nắm trong tay rất tốt.
Các nàng nắm tay nhau, Ninh Dĩ Tầm còn thường thường thâm tình nhìn về phía Niên Ấu Dư, mà giờ phút này Niên Ấu Dư giống như cũng quên những người xung quanh, chỉ nhìn thấy Ninh Dĩ Tầm, nàng cảm thấy mỗi lần Ninh Dĩ Tầm thâm tình nhìn về phía nàng, đều khiến tâm nàng cồn cào lên.
Tất cả mọi người đều lắng tai nghe Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư hát, chỉ một số ít ánh mắt thể hiện không quan tâm đến, một trong đó là Trần Tinh. Trần Tinh đẩy gọng kính một chút, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy Ninh Dĩ Tầm đang chọc Niên Ấu Dư, ai mà chịu được kiểu câu dẫn thế này của Ninh Dĩ Tầm , thẳng còn có thể bị làm cho cong, Ninh Dĩ Tầm, người này hoàn toàn đem cảnh báo của mình quăng ra sau đầu, thấy sắc đẹp là giữ mình không được.
Thờ ơ lạnh nhạt với màn biểu diễn kia còn có Tôn Lê, cô nghĩ Ninh Dĩ Tầm cao cao tại thượng như vậy chắc chắn sẽ từ chối, không nghĩ tới Ninh Dĩ Tầm đồng ý còn kéo theo Ấu Dư xuống bùn, nay cô và Ấu Dư lại trở thành tiêu điểm của toàn hội trường, Tôn Lê có loại cảm giác mình đang giúp địch nhân. Bất quá, thấy Ấu Dư vui vẻ như vậy, Tôn Lê cũng chỉ nhếch miệng một cái, quên đi, Ấu Dư vui vẻ là tốt rồi, coi như hôm nay mình đi làm từ thiện cũng được.
Tôn Lê bưng ly rượu, nhan sắc xinh đẹp hơi hơi loạng choạng nhìn xung quanh, tầm mắt bị Trần Tinh trong một góc hấp dẫn. Bữa tiệc này không có nữ nhân nào không muốn chính mình hấp dẫn hơn một chút, nữ nhân này ăn mặc đen thùi, còn đeo kính cận, chẳng lẽ đi tiệc không dám đeo kính áp tròng một chút sao, vốn đã xấu nay càng xấu hơn, thật giống như Hắc Quả Phụ, cả người đều tản ra một hơi thở âm u, trong lòng Tôn Lê nhạo báng nói.
“Ấu Dư mời chị đến, hay là chị sợ lạc mà theo chủ nhân đi tới đây?” Tôn Lê vừa nói ra, cũng kinh ngạc bản thân mình lại có thể nói những lời độc địa như vậy được, nhưng là lời nói đã phát ra rồi, không thể thu lại được.
Trần Tinh liếc mắt nhìn Tôn Lê một cái, mặc kệ cô, trong mắt Trần Tinh, Tôn Lê nói lời độc ác như vậy là biểu hiện của thiếu giáo dưỡng, chó cắn ngươi, ngươi không thể cắn ngược lại nó có đúng không? Nhân khuông cẩu dạng, chính là câu nói dành cho Tôn Lê. Nhưng không thể không nói, bộ dạng Tôn Lê quả thật là người thật, mặt ra mặt, ngực ra ngực, ʍôиɠ ra ʍôиɠ, so sánh với Ninh Dĩ Tầm không kém hơn, tư sắc tương đương, khó trách xem nhau không vừa mắt.
Tuy rằng Tôn Lê tự biết mình có chút đuối lý, nhưng thấy bộ dạng Trần Tinh hoàn toàn không nhìn mình, vẫn làm cho cô có chút căm tức, hỏa này lại không có chỗ phát tiết, làm Tôn Lê thấy chính mình như động kinh, tự tìm tức giận, cô hất mặt, sau đó vênh váo tự đắc xoay người đi.
Trần Tinh cảm thấy Tôn Lê giống như gà trống chọi đang muốn chiến đấu, lại tự cao tự dại không xem ai ra gì, nên rất nhanh liền đem chuyện hôm nay quên sạch.
Bên kia Ninh Dĩ Tầm và Niên Ấu Dư cũng hát xong rồi, bất quá khách quan còn ồn ào muốn các nàng hát thêm một bài nữa… hiển nhiên Niên Ấu Dư đã thấy đủ rồi, khiến Ninh Dĩ Tầm phải hát ở đây cũng chỉ là vô tình thôi.
“Tôi rất thích quà sinh nhật của Jennifer, cảm ơn Jennifer, cùng là người một nhà với Jennifer tôi thực sự rất vui vẻ, tôi hy vọng sau này nàng vẫn có thể làm bạn tôi.” Niên Ấu Dư hát xong, cầm micro nói với Ninh Dĩ Tầm.
Ninh Dĩ Tầm mỉm cười với Niên Ấu Dư, cô cảm thấy Niên Ấu Dư thực sự là một người có giáo dưỡng cực tốt, cô cũng đoán được tin tức bát quái ngày mai đều sẽ là tin mình cùng kế nữ thân tình như tỷ muội, thêm cho mình không ít hình tượng đây!
Ninh Dĩ Tầm đem sân nhà nhường lại cho Niên Ấu Dư, cô thức thời đi đến nắm hờ tay Niên Tông Hán, rốt cục thì trêи danh nghĩa cô vẫn là thê tử của Niên Tông Hán, ngoài mặt vẫn còn phải diễn.
“Cảm ơn cô, để Ấu Dư vui vẻ như vậy.” Đối với biểu hiện vừa rồi của Ninh Dĩ Tầm, Niên Tông Hán hiển nhiên là vừa lòng, vẻ mặt đối với Ninh Dĩ Tầm cũng là ôn hòa khó có được.
“Ấu Dư là cô gái nhu thuận như vậy tôi cũng thực thích em ấy, huống chi hai chúng tôi tuổi cũng tương đương, rất dễ thân thiết.” Ninh Dĩ Tầm đương nhiên biết đối phó với Niên Tông Hán là phải nịnh bợ Niên Ấu Dư, ngoài mặt nói nghe thực chân tình, kỳ thật trong nội tâm cũng có chút chột dạ, cô có thể nói cho Niên Tông Hán biết, tôi nhìn trúng con gái của ông được sao?
Lúc Ninh Dĩ Tầm đi đến nhà vệ sinh, Trần Tinh cũng đi theo.
“Em vừa rồi là câu dẫn con gái người ta.” Trần Tinh nói trêи đường đi ra của Ninh Dĩ Tầm.
“Nói bậy bạ gì đó, đây không phải sinh nhật của nàng sao, không phải Tôn Lê yêu cầu sao, nếu từ chối là không nể mặt Niên Tông Hán, chị cũng không phải không biết em nợ hắn, tất nhiên là phải nịnh bợ con gái hắn vui vẻ rồi.” Ninh Dĩ Tầm có chút chột dạ nói sạo.
“Em giải thích nhiều như vậy làm gì, chỉ khiến cho tôi nghĩ đến một câu thôi, ‘giấu đầu hở đuôi’.” Trần Tinh biết Ninh Dĩ Tầm cũng gần 10 năm, Ninh Dĩ Tầm động ngón tay một cái, Trần Tinh cũng biết Ninh Dĩ Tầm suy nghĩ cái gì, vừa rồi biểu hiện kia, tầm mắt kia, động tác kia của Ninh Dĩ Tầm, nếu không phải cố ý câu dẫn Niên Ấu Dư, tên của nàng viết ngược lại cũng được.
“Làm gì có khả năng, em cũng không phải không sợ chết, em còn sợ Niên Tông Hán bóp chết em đây.” Ninh Dĩ Tầm ra vẻ thoải mái nói.
“Tôi chỉ sợ em không sợ chết.” Trần Tinh hiểu rõ Ninh Dĩ Tầm không động tâm thì không sao, nhưng nếu đã động tâm thì dính vào không đi ra được, không biết lý trí là cái gì, chỉ toàn dựa vào bản năng.
Đương nhiên Ninh Dĩ Tầm biết Trần Tinh đang suy nghĩ vì mình, nhưng lúc cảm giác đến, chắc chắn là không ngăn được rồi, cô lại là người không đủ định lực, vì thực chất cô chính là nghĩ đến chuyện thân cận Niên Ấu Dư, muốn trêu chọc Niên Ấu Dư, thấy được bộ dáng hoảng loạn của nàng. Cảm giác cô cùng một chỗ với Niên Ấu Dư khác xa so với cùng một chỗ với Hàn Hân. Năm đó yêu đương với Hàn Hân, mọi chuyện đều nắm trong tay Hàn Hân, lúc ấy cô cực giống như Niên Ấu Dư bây giờ. Cùng Niên Ấu Dư một chỗ, hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng, bản thân cô hoàn toàn nắm giữ tiết tấu trong lòng bàn tay mình, loại cảm giác ái muội này thực sự là quá mỹ diệu, cảm giác này giống như hít phải thuốc phiện, khiến cho Ninh Dĩ Tầm có chút lâng lâng. Ai cũng biết thuốc phiện hít vào sẽ nghiện, không nên dính, nhưng là cô hoàn toàn không khắc chế được.
Trần Tinh và Ninh Dĩ Tầm cùng nhau rời khỏi phòng vệ sinh xong, liền chủ động chào tạm biệt NIên Ấu Dư.
“Sao không ở thêm một chút, Jennifer hẳn là hy vọng chị có thể ở lại cùng chị ấy.” Niên Ấu Dư cực lực giữ lại.
“Em không cần lo lắng cho nàng, trời sinh nàng thuộc loại hút người nhìn, người càng nhiều, nàng càng có thừa khả năng nghênh nhận.” Trần Tinh thiện ý trả lời Niên Ấu Dư.
“Mặc kệ chị ấy, chị ấy có thể đến là tốt lắm rồi.” Ninh Dĩ Tầm biết Trần Tinh không thích những chỗ đông đúc, có thể đến thực sự cũng đã xem trọng mặt mũi Niên Ấu Dư rồi.
Ninh Dĩ Tầm cũng đã nói như vậy, Niên Ấu Dư cũng không tiếp tục giữ lại nữa. Trần Tinh khách khí hàn huyên với Niên Ấu Dư một chút xong liền rời khỏi biệt thự Niên gia.
Bữa tiệc sinh nhật rất nhanh kết thúc, Niên Ấu Dư bắt đầu tiễn các bạn của mình, vì quan hệ của Niên Ấu Dư rất tốt, nên bạn bè đến tham gia bữa tiệc cũng không ít, tiễn Tôn Lê là người cuối cùng xong, bữa tiệc sinh nhật này mới kết thúc bằng một dấu chấm hoàn mỹ.
Ninh Dĩ Tầm cảm giác có chút mệt mỏi, nói chuyện với Niên Ấu Dư một chút liền về phòng của mình tắm rửa.
Niên Ấu Dư nhìn theo bóng dáng Ninh Dĩ Tầm lên lầu, trong lòng có chút không bỏ xuống được, nàng cảm thấy bản thân mình rất có lòng tham, như vậy mà còn muốn Ninh Dĩ Tầm ở lại với nàng nhiều hơn một chút.