Editor: Cẩm Hi
Vũ Nhân Phong Tử nhìn Tô Khinh Mạn, đạm nhiên cười, "Cô còn cười được? Cũng tại cô cả, tôi vốn chỉ muốn hại chết người phụ nữ kia, bây giờ thì hay rồi, cha tôi muốn giết Viên Trần thì phải làm sao?" Vũ Nhân Phong Tử vỗ vỗ vai Tô Nghiên Đàm, "Vậy còn không tốt sao? Tô đại soái cùng gia tộc Vũ Nhân chúng ta liên thủ thâu tóm Bắc Bình gọn trong một lần, đến lúc đó giết chết người phụ nữ kia, mà ông ta là cha cô, ông ta thương cô nhiều thế nào, cô còn không rõ sao?"
Tô Nghiên Đàm vốn còn đang do dự, nghe Vũ Nhân Phong Tử khuyên bảo như vậy, nghĩ đi nghĩ lại hình như cũng có lý, đến lúc đó chỉ cần khóc lóc cầu xin cha, cha khẳng định sẽ thủ hạ lưu tình buông tha cho Viên Trần, "Nhưng mà." Tô Nghiên Đàm lại do dự, "Nếu người phụ nữ kia chết rồi, Viên Trần vẫn không chịu giữ tôi lại bên cạnh thì phải làm sao?"
"Cô nói một người nghiện ma túy khát vọng nhất là cái gì?" Vũ Nhân Phong Tử lấy bình thuốc nhỏ ra giơ lên trước mặt cô ta, Tô Nghiên Đàm đoạt lấy nắm chặt trong tay, giống như đang cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, chỉ cần có thuốc này Viên Trần nhất định sẽ đối với cô ta nói gì nghe đấy!
Tô Nghiên Đàm đảo mắt, ý cười dạt dào, lại mang theo biểu tình dữ tợn mà vặn vẹo, chỉ cần có được hắn là đủ rồi.
"Bác sĩ Lâm với người nhà hắn ta đang ở đâu?" Vũ Nhân Phong Tử đem chủy thủ trong tay nhét vào tay Tô Nghiên Đàm, cô ta nhận lấy cây chủy thủ lạnh băng nhưng trong lòng lại khẽ động, khóe miệng Vũ Nhân Phong Tử lơ đãng nhếch lên, phun khí vào tai cô ta, "Người vô dụng còn giữ lại làm gì?"
Tô Nghiên Đàm còn muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy nụ cười âm lãnh của Vũ Nhân Phong Tử, mang theo bóng đêm vô biên, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, trong khoảnh khắc đó cô ta chỉ có thể gật đầu đáp ứng thuận theo.
"Phu nhân, đội quân của Tô Sâm Trạch quả nhiên có biến!" Phó sĩ quan vọt vào báo cáo, nhìn Đinh Kha vẫn trấn định, thế nhưng trang giấy đã bị bút lông trong tay làm nhờ mực, phó sĩ quan tiến lại gần nhìn thử, hiện giờ cô đã có thể thuần thục bắt chước thể chữ Nhan của Viên Trần, chữ viết mạnh mẽ có lực, so với chữ của Viên Trần quả thật khó phân biệt thật giả.
"Ngồi đoạn Đông Nam chiến chưa hưu, thiên hạ anh hùng ai địch thủ."
Phó sĩ quan đọc chữ viết mà Đinh Kha viết trên giấy Tuyên Thành, ngược lại mừng thầm, "Không ngờ phu nhân đã nắm chắc thắng lợi trong tay!" Đinh Kha rũ mắt thở dài, "Anh quên rồi sao, đáp án của câu thơ này là Tào Lưu, không phải Viên!" Phó quan ngẩn ra không hiểu.
"Đại soái cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, lại không thể tự tay giết chết Tô Sâm Trạch, thiếu soái sát phạt quyết đoán bày mưu lập kế, lúc trước suýt nữa thì rơi vào tay Tô Sâm Trạch, anh nói xem bây giờ tôi đang có thai như vậy, cha há có thể là đối thủ của hắn?"
Chính văn kim qua thiết mã
Đinh Kha đem ly sữa bò uống uống cạn, cô rất ghét sữa bò, nhưng hiện giờ vì đứa bé cô phải cố gắng bảo dưỡng thân thể cho tốt, "Khi cha tôi không nắm chắc trận chiến, nhưng lại không thể không đánh, mỗi lần như thế ông sẽ viết xuống câu thơ này!" Đinh Kha thì thầm như đang hồi tưởng lại, cô không rõ vì sao trước khi xuất chinh cha phải viết câu thơ này, khi đó cô luôn dùng khuôn mặt non nớt dò hỏi, nhưng cha chỉ ngậm xì gà không nói chuyện, có lẽ câu thơ này giống như bùa hộ mệnh, phù hộ ông bình an trở về.
Tâm nguyện như cũ, cô chỉ hy vọng có thể bảo vệ được Viên Trần và đứa bé!
"Vậy phải làm sao bây giờ? Thiếu soái thành ra cái dạng này thì sao mà đánh nổi?" Đối mặt với sự lo lắng của phó sĩ quan, Đinh Kha chỉ đứng dậy thu dọn giấy Tuyên Thành và bút lông, "Trận chiến với Tô Sâm Trạch này sớm hay muộn rồi cũng phải đánh, thiếu soái thì không biết bao giờ mới trị khỏi, hiện giờ chỉ có một biện pháp!" Phó sĩ quan nhướng mày chăm chú nhìn Đinh Kha hỏi: "Biện pháp gì?"
Đinh Kha cầm ấn ngọc đặt mạnh xuống bàn, "Không đánh cũng phải đánh!"
"Em sợ mình sẽ không gánh vác được." Đinh Kha dựa vào lòng Viên Trần, cô mang thai đã hai tháng rồi mà không thấy thai nghén, bụng nhỏ dưới lớp sườn xám vẫn phẳng lì, "Qua một tháng nữa, không biết bụng có to ra không." Viên Trần không thể tiêm thuốc nên chỉ có thể ỷ lại vào hút thuốc để giảm bớt cơn nghiện, từng điếu thuốc lá hóa thành tàn tro. Viên Trần dùng hai ngón tay dập tắt điếu thuốc còn đang lập lòe ánh lửa, gương mặt vẫn trong trạng thái mê man, hắn gắt gao ôm chặt lấy Đinh Kha mà không nói lời nào.
"Đội quân của Tô Sâm Trạch làm loạn cũng không phải ngày một ngày hai, nên em đã cố ý khơi mào chiến sự." Đinh Kha bất lực nghẹn ngào, tựa như cành liễu lay động trong gió, tuy cô biết Viên Trần nghe không hiểu, nhưng vẫn không kìm được mà khóc nức nở, "Bởi vì em không biết khi nào anh mới có thể tốt lên, em sợ, rất sợ, sợ đứa bé không có cơ hội nhìn thấy bên ngoài......"
"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, chờ tin tức tốt của em nhé!" Đinh Kha cúi xuống khẽ hôn lên trán hắn, làn môi đỏ thắm như có như không cọ qua làn da của hắn, đôi mắt Viên Trần giống như tinh thạch trong màn đêm bắt đầu đóng lại, thân thể hắn dương như bị sốc nhẹ rồi tiếp tục cuộn tròn lại trên giường, quá trình cai nghiện ma túy quá mức thống khổ, thậm chí so với bị xẻo đi miếng thịt còn khó chịu hơn gấp vạn lần.
Nhưng cái loại cảm thụ này so với việc mất đi cô chỉ nhỏ bé tới mức không đáng kể!
Đinh Kha nhìn mái tóc dài được búi lên trong gương, bộ quân tư ôm chặt lấy đường cong yêu mị, hai hàng lông mày nhíu lại toát lên tư thế oai hùng vô tận, đây không phải lần đầu tiên cô ra chiến trường, nhưng lần quyết chiến này lại không thể xem nhẹ, bởi vì trong bụng cô còn có một sinh mệnh khác, sinh mệnh mà cô cùng Viên Trần dùng tình yêu để đắp nặn nên.
"Tô Sâm Trạch là một con cáo già, hắn ta không bao giờ ra bài theo lẽ thường, lần này chúng ta sẽ cùng hắn chơi một phen, chia đội quân thành ba đường, một trái một phải, khiến tầm nhìn của hắn ta hoàn toàn bị nhiễu loạn, đường còn lại đi về phía Đức Châu và Thương Châu, lệnh cho quan quân các nơi canh phòng thật nghiêm ngặt, đặc biệt là Thương Châu, tuyệt đối không chừa cho Tô Sâm Trạch một kẽ hở nào!" Đinh Kha chắp tay lưng, đối mặt với tấm bản đồ to trên vách tường, mắt cô khẽ đảo, quét qua từng tuyến đường.
Phó quan nghe lệnh của cô, chỉ cảm thấy bóng dáng của cô cực kỳ giống Viên Trần, đến cả giọng điệu ra lệnh cũng giống hệt Viên Trần.
Đôi ủng quân đội của phó sĩ quan bước ra khỏi văn phòng, đi tới trước cánh cửa căn phòng cách vách, đôi mắt hắn ta lóe lên, cười nháy mắt với người đang ngồi ngay ngắn trong căn phòng tối đen, người trong phòng dường như lập tức hiểu được ý của hắn ta, gật đầu khóe miệng hơi gợi lên một tia ý cười, bóng tối âm u cũng khó có thể che giấu được đôi mắt đen nhánh kia, so với đêm tối còn thâm thúy hơn.
Đinh Kha liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn, nó khiến cho mỗi bước đi nặng nề càng trở nên gian nan hơn.
"Phu nhân, không tốt rồi, Thương Châu thất thủ!"
Đinh Kha còn chưa đứng vững đã ngồi phịch xuống ghế, đầu óc cô trống rỗng, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Thiên hạ mà Viên gia vất vả đánh chiếm nay lại bị huỷ hoại trong tay cô......
"Tại sao lại như vậy? Không phải tôi đã ra lệnh cho Thương Châu phòng thủ rồi sao?" Phó sĩ quan cúi đầu lại á khẩu không trả lời được, "Trận chiến ở Thương Châu lần trước còn chưa rút ra bài học à?" Đinh Kha móc súng ngắn ra, đạp ủng quân đội đi tới trước mặt phó sĩ quan.
"Phu nhân, thật sự là chịu không nổi! Tô quân như lang như hổ, không gì có thể ngăn được bọn chúng! Hiện giờ chúng sắp đánh tới Bắc Bình rồi!" Đinh Kha nắm chặt súng ngắn trong tay, làn môi tái nhợt nhẹ nhàng mấp máy, "Bắc Bình?"
Tô Sâm Trạch lòng muông dạ thú ai mà không biết, gã ta tuyệt đối sẽ không đứng đấy liếm mép xuông, một khi đã xuất kích chắc chắn sẽ tấn công thẳng vào Bắc Bình, đối với vị trí quan trọng như Thương Châu mà nói, trọng binh canh gác thế nào mà không chịu nổi một kích như thế, Đinh Kha mang theo đội quân xuất phát, cô cần phải ngăn lại đám Tô quân ở ngoại thành Bắc Bình, quyết chiến đến cùng.
Vào đầu xuân tại ngoại ô Bắc Bình, một vài bông tuyết lác đác phiêu dật, hoa đào tháng ba ửng hồng, trời cao tuyết trắng bao la, hoa đào đỏ thắm cuộn cùng tuyết trắng, đội quân hai bên cứ giằng co như vậy, không cho phép bất cứ cơ hội nào rút lui hay liều chết, giống như hai con mãnh hổ chăm chú nhìn nhau, ai cũng không thể đi rời khỏi chiến trường trước.
Đinh Kha cầm lấy kính viễn vọng nhìn đội ngũ của đối phương, hai quân đối chiến không hề có ý rút lui.
Máu tươi đầy đất, nhiễm đỏ toàn bộ bình nguyên, những thi thể mạc chiến bào ngổn ngang trên mặt đất, không biết ai trong đám quân địch gầm lên, tức khắc khói thuốc súng nổi lên bốn phía, bụi bậm cuộn mù mịt, thế nhưng ánh mặt trời lại chói đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.
"Là Tô Sâm Trạch!" Phó sĩ quan chỉ về hướng xa, Đinh Kha nhìn theo phương hướng hắn ta chỉ, quả nhiên Tô Sâm Trạch tự mình dẫn quân về phía trước, trong quá khứ bất luận là trận chiến nào gã đều tránh ở trong chống đạn của quân đội, mà nay Tô Sâm Trạch lại làm đầu tàu gương mẫu, gã ta chính là một con sói bị bỏ đói lâu ngày, tuyệt đối không có thể tiếp tục trơ mắt nhìn đồ ăn đến bên miệng lại chuồn mất.
Tô Sâm Trạch không màng tất cả chém giết, ở phía xe các tướng sĩ không ngừng phất cờ khổng lồ với chữ "Tô" đỏ thẫm được in trên đó.
Đinh Kha cười lạnh, cô hoàn toàn thua rồi!
Đến cả Tô Sâm Trạch cũng thề sống thề chết chiến đấu như vậy, tướng sĩ làm sao có thể không nhiệt huyết sôi trào!
Qua lớp kính viễn vọng, Tô Sâm Trạch giơ súng lên nhắm thẳng Đinh Kha, Đinh Kha còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng bị người ta ấn vào trong ngực, hàn quang chợt lóe, trong nháy mắt viên đạn bay ra, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc thì phải bắt vua trước, viên đạn xé rách không khí bắn trúng Tô Sâm Trạch, lúc này Tô Sâm Trạch oai phong một cõi cứ thế ngã cái rầm xuống đất!
Đinh Kha theo bản năng che lại bụng nhỏ, toàn bộ chiến trường bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch, Tô Sâm Trạch đã chết, cứ như vậy mà chết?
"Các huynh đệ xông lên cho ta!" Người bên cạnh gầm lên giận dữ, giọng nói như chuông đồng kinh sợ thiên địa, quân địch mắt thấy thủ lĩnh ngã xuống, tức khắc như rắn mất đầu, lập tức giải tán.
"Anh, anh, làm thế nào?" Đinh Kha cứng họng nhìn đôi mắt thâm thúy của hắn, lại khiến người ta hít thở không thông.
Viên Trần chăm chú nhìn trước khuôn mặt xám tro của Đinh Kha, khóe miệng hắn hơi cong lên, lộ ra một hàm răng chỉnh tề, rồi Viên Trần đột nhiên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, hôn xuống.
Trên chiến trường mưa bom bão đạn, khói thuốc súng bay mù mịt, máu chảy thành sông, hắn lại phá tan đao quang kiếm ảnh lửa đạn liên miên, xông thẳng đến bên cạnh cô.
Nụ hôn kéo dài, giống như đã cách mấy thế kỷ rồi......
Đinh Kha dùng sức đẩy hắn ra, Viên Trần dùng sức hôn sâu, làm cô thiếu chút nữa thở không nổi, "Sao anh lại tới đây?" Viên Trần từ trên cao nhìn xuống, thế như chẻ tre, giống như quân vương nắm chắc thắng lợi, đưa mắt cười nhìn cô, "Tôi đã sớm khỏi rồi, vì sao không thể tới!"
"Anh đã sớm khỏi? Vậy mấy ngày nay anh đều giả vờ bị bệnh?" Đinh Kha nắm chặt tay thành quyền đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Viên Trần một chút không phản kháng, nắm đấm của Đinh Kha dần trở nên mềm mại, lại kìm không được rơi nước mắt, Viên Trần nâng khuôn mặt cô lên hạ xuống từng cái hôn nhỏ vụn, hôn từng tấc trên khuôn mặt cô.
Thiết mã băng qua tàn trận, chiến hỏa bay tán loạn là lúc, chỉ cần có lẫn nhau là đủ rồi!
Chính văn đời này kiếp này
Đinh Kha ngồi trong xe dựa vào vai Viên Trần, phó sĩ quan nắm chặt tay lái nhịn không được nhấp miệng cười nói: "Lần này một lần bắt được cả ba tỉnh Hà Nam, phu nhân lại mang thai, không biết đại soái sẽ có bao nhiêu cao hứng!"
Viên Trần dựa vào ghế sau nhẹ nhàng hôn lên mặt của cô, Đinh Kha ngước mắt lên nhìn dung mạo tuấn lãng của hắn, trái tim không khỏi khẽ run, Viên Trần phải là một người như thế nào, lại có thể đứng một bên quan sát Tô Sâm Trạch từng bước cắn nuốt giang sơn của chính mình, lại vững như Thái Sơn không bị kinh động. Hắn trăm phương ngàn kế thậm chí đến cả cô cũng lừa gạt, vốn đã cai được ma túy từ một tháng trước, nhưng vì dụ địch vào tròng mà có thể ngụy trang lâu đến thế.
Nếu Tô Sâm Trạch là một con sói đói bụng ăn quàng, gã ta cho rằng có thể lấy đồ ăn mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu dễ như trở bàn tay, cư nhiên dám tự mình mang binh chém giết.
Chỉ sợ gã ta đã quên Viên Trần chính là thợ săn núp trong bóng tối, lấy chó săn của chính mình làm mồi dụ, Tô Sâm Trạch mới vừa ngửi được mùi tanh, Viên Trần vung kiếm lên, cho gã ta một kích trí mạng.
"Chà, lần này thật sự có thai rồi, mau tới đây để cha sờ xem nào." Đinh Kha có chút không tình nguyện, đành phải chậm chạp đi đến trước mặt đại soái, đại soái vươn bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng nhỏ của Đinh Kha, "Ta đoán không chừng còn nhiều hơn một đứa đấy, phó sĩ quan anh cũng đoán thử xem?"
Phó sĩ quan nào có am hiểu cái này, nhưng vẫn cười rộ lên, nhếch miệng hùa theo,"Thiếu phu nhân không bình thường như thế, mang thai ba bốn đứa là chuyện bình thường!" Đại soái lại nhíu chặt mi, "Cái gì mà ba bốn, cũng không phải là heo mẹ!" Đinh Kha nghe bọn họ nói thì tức giận, ở một bên giương mắt lên nhìn.
"Hiện giờ Tô Sâm Trạch đã chết, nhưng con muốn tiếp quản quân vụ sáu tỉnh, gánh nặng sẽ càng lớn hơn." Đại soái ý vị thâm trường thở dài, rồi lại nhìn Viên Trần nói tiếp: "Nếu như lão nhị còn sống, có thể nhìn thấy con xuất sắc như vậy thì thật tốt!"
Đôi mắt phó sĩ quan hơi đảo, cố tình liếc qua Viên Trần, thế nhưng mặt Viên Trần vẫn vô cảm, lạnh băng làm người sợ hãi, "Không nghĩ tới Tô Khinh Mạn gả vào Viên gia chúng ta, lại chiếu cố cha lâu như vậy, vậy mà...... Ai, dù sao hiện giờ cô ta cũng không còn nữa, các con vẫn nên dọn về đây ở đi, cha cũng muốn tận mắt nhìn thấy cháu ngoại ra đời." Đại soái thất vọng nói, nếp nhăn hãm sâu ở giữa trán chậm rãi giãn ra.
Cẩm Hi: Có thể truyện sẽ ra chương mới hơi lâu một chút, nhưng mình chắc chắn sẽ không drop đâu ạ~