Editor: Cẩm Hi
Nếu hắn đã chán ghét mình như vậy, vì sao lúc ấy còn chơi trò ái muội với cô ở cửa hàng kem, vì sao còn tự mình đưa cô trở lại trường, vì sao còn nhận chocolate sữa bò của cô, vì sao còn khắc Phương Chương tặng cho cô, vì sao còn cùng cô sóng vai cưỡi ngựa, vì sao lại ở thời khắc cô gặp nguy hiểm nhất xuất hiện, rồi ôm lấy cô vào lòng, thậm chí còn ôn nhu nói với cô, đừng sợ, có anh ở đây!
Chẳng lẽ hết thảy những thứ này đều chỉ là ảo ảnh thoáng qua?
Cho cô hy vọng rồi rồi lại tự tay phá hủy nó!
Đinh Kha dần dần chìm xuống, mặc cho nước hồ bơi vây lấy chính mình, để mình giống như mỹ nhân ngư, ngay cả khi yêu cũng phải lộng lẫy, cuối cùng hóa thành bọt biển và biến mất mãi mãi.
Thẩm Tông Tuyền dùng sức bơi về phía cô, gắt gao túm chặt lấy tay cô, tuy rằng đây là Thượng Hải, nhưng vào mùa đông nước hồ vẫn lạnh cóng, độ ấm theo đầu ngón tay truyền đến, cô nhìn vào đôi mắt đầy nôn nóng của Thẩm Tông Tuyền, rốt cuộc một khắc này hắn cũng không dám buông cô ra nữa!
Ở trong nước, Thẩm Tông Tuyền liều mạng nắm chặt lấy cánh tay mảnh mai của Đinh Kha, vượt qua lực cản của nước cô đột nhiên bị kéo đến gần thân thể của hắn, thế nhưng miệng hắn bỗng ép đến, nước hồ bơi vây quanh ở hai người, thậm chí tràn ngập ở trong miệng, nhưng lại chỉ có thể cảm nhận được độ ấm từ môi của nhau.
Đinh Kha mở to hai mắt mặc cho nước tràn vào, lại cường ngạnh muốn nhìn rõ khuôn mặt của hắn, đột nhiên cô rời khỏi môi của Thẩm Tông Tuyền, ra sức bơi lên bờ, dẫm lên sàn nhà gạch men, kéo thân mình ướt nhẹp rời đi.
Cô giống như một đứa trẻ bị mất kẹo, không kiêng nể gì mà khóc lớn, Thẩm Tông Tuyền nổi lên khỏi mặt nước, nương theo bóng đêm nhìn theo Đinh Kha đi càng lúc càng xa, ánh đèn lờ mờ kéo dài bóng dáng của cô, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, một hàng nước mắt hòa lẫn với nước hồ chảy xuống khóe miệng.
Đinh Kha nhìn rương hành lý ở trên sàn nhà, bất giác cười lạnh, hạnh phúc ngắn ngủi ở Alabama quả nhiên là gạt người!
"Tiểu thư, ngài xem mấy bộ áo cưới này, kiểu nào đẹp hơn?" Dì Ngô hỏi.
Đinh Kha lại như một cái xác không hồn, làm như không thấy mà đi lướt qua.
Đại phu nhân nhìn thấy mà chua xót, chỉ vào bộ ở giữa, "Cái này không tồi, Đinh Kha có lẽ sẽ thích, mang đi cho người sửa lại theo kích cỡ của con bé đi!"
Dì Ngô gật gật đầu, mắt thấy đại tiểu thư hoạt bát ngày xưa nay cả ngày nhíu chặt mày, cũng không dám nói gì nữa.
"Đinh Kha, nếu con không muốn gả xa như vậy, bây giờ thay đổi vẫn còn kịp!" Đại phu nhân đau lòng nói, mắt thấy con gái thích chơi đùa, thích cưỡi ngựa thích bắn súng, càng thích ca hát hóa trang hơn nữa, nhưng hiện tại lại tiều tụy đến không chịu nổi như vậy.
Chung Ly tiểu thư, gả cho thiếu soái là lựa chọn tốt nhất đối với ngài!
Lời hắn nói vẫn còn quanh quẩn ở bên tai, lại chói tai như vậy.
Dù sao cũng không yêu, gả cho người khác thì có cái gì khác nhau đâu?
Chi bằng đi Bắc Bình cách hắn càng xa càng tốt, hà tất phải lưu lại nơi này cho thương tâm.
"Bắc Bình gọi điện tới thúc giục, gấp đến độ dường như muốn cướp cô dâu rồi, thật đúng là xuất thân từ thổ phỉ mà!" Tư lệnh vừa nói vừa cười khanh khách tiến vào, nhìn thấy con gái đang ủ rũ thì không nói nữa, đại phu nhân cuống quít lắc đầu ý bảo tư lệnh đi ra ngoài.
Tư lệnh mới vừa lui về phía sau muốn đi ra khỏi phòng, Đinh Kha lại buột miệng thốt ra: "Con gả!"
Cô quá mức bình tĩnh, lời này bị đại phu nhân nghe vào lại giống như khẳng khái hy sinh bất đắc dĩ.
Theo như lời Hành Tố nói, Đinh Kha thoạt nhìn thì tính tình mạnh mẽ, nhưng trong xương cốt lại vẫn là quan niệm truyền thống, cho nên cô không thể rời bỏ gia tộc, mà khi cô thật sự quyết định từ bỏ gia tộc, thời điểm vô tình vô nghĩa muốn dứt bỏ hết thảy, thì Thẩm Tông Tuyền lại cự tuyệt cô, làm lơ quyết tâm của cô, giẫm đạp lên tình cảm của cô.
Đinh Kha nhìn một thân váy cưới màu trắng trong gương, váy cưới phác họa lên dáng người mềm mại của cô, uyển chuyển nhẹ nhàng mang theo sự đoan trang và tinh tế, váy cưới nặng trĩu được khảm vô số kim cương tinh xảo, những đường người cắt may rất vừa người, làn váy dài chạm đất dùng lụa chế thành, bên dưới thấp thoáng lộ ra chiếc giày cao gót tinh xảo.
"Dì Ngô, lần này đi Bắc Bình phải mất gần ba mươi tiếng đồng hồ, cần phải để ý tiểu thư, đừng để áo cưới bị hỏng!" Dì Ngô thưa dạ gật đầu, đại phu nhân lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương nằm bên trong hộp lụa màu đen, đeo lên cho con gái xong rồi ngắm trái ngắm phải rồi mới hài lòng mỉm cười, chiếc vòng trên cổ hoa lệ rườm rà, rũ xuống xương quai xanh, vô cùng quý phái và thanh lịch.
"Trên chuyến tàu khởi hành riêng của cha con có gần trăm người chiếu cố, tới Bắc Bình rồi con nhớ phải gọi điện về nhà nhé!" Đại phu nhân không ngừng dặn dò, nhưng lại không thể làm bạn ở bên cạnh cô.
Nghe nói ngày trước phu nhân có một đoạn tình cảm lâm li bi đát với một người đàn ông Bắc Bình, nên tư lệnh sống chết không đồng ý để bà đi tới miền Bắc, huống hồ Chung Ly Khâm vừa mới về nước, ở quân bộ có rất nhiều việc cần an bài, bọn họ chỉ có thể để Đinh Kha tới miền Bắc một mình, đại phu nhân khóc đến thương tâm, nhưng Đinh Kha lại bình tĩnh an ủi bọn họ, giống như người sắp xuất giá không phải là mình.
Trước khi chuyến tàu chuyển bánh, tư lệnh mang theo nhân mã mênh mông cuồn cuộn tới tiễn đưa, chỉ nhìn lướt qua bộ váy cưới đẹp đẽ sang trọng của Đinh Kha, liền biết ngay là của hồi môn phi phàm tới cỡ nào.
Đinh Kha đứng trước đoàn tàu, găng tay tơ lụa màu trắng bao lấy những ngón tay thon dài, cô nhấc chiếc khăn màu trắng mỏng che mặt lên, nhìn về phía đường ray kia một lúc lâu, phảng phất như đang chờ đợi gì đó, cuối cùng đành phải quay đầu bước lên tàu.
Lưới trời tuy thưa, nhưng tình cảm của cô rốt cuộc vẫn trốn không thoát được lợi ích của gia tộc.
Bánh xe lửa ầm ầm ầm chuyển động, lướt qua đường ray, còi xe bắt đầu khởi động.
"Đinh Kha!"
Thẩm Tông Tuyền hét lên lao tới, Đinh Kha ngồi bên cạnh cửa sổ, rèm cửa chỉ lộ ra một khe hở, lại thấy được rõ ràng, tay cô cầm khối Phương Chương, khăn che mặt che phủ xuống nên không nhìn thấy được biểu tình của cô, nhưng những giọt nước mắt rơi trên con Tì Hưu Thọ Sơn Thạch, giống như tơ máu thấm vào khối thạch đá, dần dần lan tỏa ra từng chút một.
"Đinh Kha! Đinh Kha!"
Chính văn trống đánh xuôi, kèn thổi ngược
Tác giả có lời muốn nói: Ủng hộ đi ạ, ha ha ~ về sau sẽ tương đối hấp dẫn nha ~~
"Đinh Kha! Đinh Kha!"
Thẩm Tông Tuyền khàn cả giọng kêu to, nhưng lớp kính chống đạn dày nặng kia lại vô tình ngăn cách thanh âm của hắn, Trần phó sĩ quan cùng mấy tên thị vệ vội túm chặt lấy Thẩm Tông Tuyền, hắn không có cách nào di chuyển, chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng hình xinh đẹp của Đinh Kha biến mất ở trong tầm nhìn.
Cô chỉ cần ngẩng đầu lên, chỉ cần liếc mắt một cái ra ngoài cửa sổ, là cô có thể nhìn thấy hắn!
Một tầng kính chống đạn lại là một khoảng cách xa như vậy, cô rũ mắt chăm chú nhìn khối Phương Chương mà rơi lệ, lại không nhìn thấy Thẩm Tông Tuyền ở bên ngoài cửa sổ đang tê tâm liệt phế hét to, cuối cùng thì dọc theo đường ray rời đi càng ngày càng xa...
Thẩm Tông Tuyền đem trong đồ đạc trong phòng dập nát, Trần phó sĩ quan đứng ở bên ngoài cửa phòng ra hiệu cho mẹ Thẩm Tông Tuyền ý bảo bà đi ra ngoài, mẹ Thẩm Tông Tuyền muốn nói lại thôi, đành phải theo Trần phó sĩ quan đi ra ngoài, để mặc hắn phát tiết.
Từng món đồ sứ rơi xuống đất nháy mắt vỡ tung thành những mảnh nhỏ, giống như trái tim đã vỡ nát của hắn thật khó để hợp lại với nhau, không phải không yêu, mà là không thể yêu!
Thẩm Tông Tuyền nhìn những mảnh nhỏ rải đầy đất, bỗng ngồi xuống mép giường, bàn tay bị mảnh sứ cắt qua, máu dọc theo ngón tay chảy xuôi, tí tách rơi xuống sàn nhà, hắn lại không cảm giác được một chút đau đớn nào cả.
Hắn từ nhỏ đã mất cha, bên cạnh hắn chỉ có người cậu là Trần phó quan không có con trai, lưu lại hắn bên người, năm tám tuổi ấy hắn theo Trần phó sĩ quan đến quân bộ, khi đó đứng trong một góc hắn nhìn thấy Đinh Kha từ xa. Dưới ánh mặt trời, Đinh Kha cười đến sáng lạn, cô được tư lệnh ôm trong ngực cùng ngồi trên lưng ngựa, làn váy màu hồng nhạt che đi mắt cá chân của cô, đôi giày da nhỏ màu trắng lắc lư không ngừng ở trên chân, giống như một nàng công chúa được tư lệnh yêu thương, khi đó nụ cười của cô đủ để lấn át đi ánh mặt trời, nhưng lại cao không thể chạm tới.
Xuất thân hàn vi như Thẩm Tông Tuyền, bằng vào nỗ lực của mình dần dần được tư lệnh chú ý đến, thỉnh thoảng hắn sẽ ra vào phủ tư lệnh với Trần phó sĩ quan, tuy có cùng với tam tiểu thư Chung Ly Huyền trở thành bạn tốt, nhưng những lời nói lại không hề rời khỏi Đinh Kha, Đinh Kha luôn bị mẹ quản thúc, mẹ cô sai người hầu nhìn chằm chằm, khi đôi mắt lóng lánh lướt tới lại bỏ qua Thẩm Tông Tuyền đang đứng ở trong góc.
Bởi vì ở trận đấu phi cơ, Thẩm Tông Tuyền điều khiển chiếc chiến cơ màu trắng biểu hiện xuất sắc, nên mới có cơ hội được sắp xếp tới nước Mỹ học tập, hắn biết đây là kỳ vọng bấy lâu nay của cậu, từng cho rằng ba năm này mình sẽ không gặp được Đinh Kha mà thương tâm, nhưng cô lại nhảy đến trước mặt mình, xuất hiện ở ngoài cổng trường quân đội Alabama.
Khi đó hắn kích động đến tay chân luống cuống, một tay đem cô ôm vào trong lòng, mời cô đi ăn kem, cô cư nhiên nhận lời ngay lập tức, hắn dùng thìa bạc đút kem cho cô mà tay cũng bắt đầu phát run, cô lại mở to hai mắt rất giống với búp bê sứ, đẹp đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ nát.
Hắn đứng ở trước cổng trường nữ giáo hội nhìn Đinh Kha rời đi, cho dù cách một tầng kính màu, dường như vẫn có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của cô. Khi nhận được chocolate của cô, giống như kinh hỉ đã được chờ đợi từ lâu, đó là từ năm tám tuổi đến tận năm mười bảy tuổi, chín năm chờ đợi.
Thẩm Tông Tuyền mở giấy thiếc ra còn chưa kịp nếm thử, đã bị Chung Ly Khâm cướp đi.
Chung Ly Khâm cười tà, nói hắn không cần tới gần Đinh Kha, cô nhất định phải gả cho một gia đình thế gia, mỗi khi hắn tới gần thêm một bước thì lại gặp phải những vách núi cao vạn trượng, chỉ có thể rơi xuống tan xương nát thịt.
Cô cao cao tại thượng là trưởng đích nữ của tư lệnh, cô nhận được trăm ngàn sủng ái, mà hắn dù có nỗ lực thì vẫn cách cô cả ngàn vạn lần, tạo thành những bụi gai giữa bọn họ.
Hắn bắt đầu cự tuyệt cô, nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu tình uể oải của cô, hắn đều giống như bị xẻo đi một miếng thịt, đau đến máu chảy ròng ròng.
Trước cây đàn dương cầm, làn váy đỏ xinh đẹp lộng lẫy của cô tỏa sáng, ánh sáng lờ mờ phác hoạ lên khuôn mặt thanh tú và bờ vai mảnh khảnh của cô, cô thong dong hoàn thành một chương nhạc, đứng dậy trước cây dương cầm nhìn về phía mình kiên định nói: "Just for You!"
Just for You! Hắn thậm chí không thể tin được tâm ý của cô, biết rõ đó là cây anh túc không thể động vào, hắn liều mạng khống chế nhưng thật khó có thể tự kềm chế được.
Trong quán bar, cô ngã vào trong lòng hắn, thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, tựa như hương lan nhàn nhạt nhẹ nhàng mà lại dồn dập thổi vào tai hắn, một khắc đó hắn thật hy vọng, mình có thể quên đi thân phận địa vị, vĩnh viễn ôm cô vào lòng.
Thọ Sơn Thạch Phương Chương là di vật cha để lại cho hắn, từ Thượng Hải đến nước Mỹ hắn vẫn luôn đặt ở trong ngực, chỉ vì muốn nhớ rõ khi còn bé cha từng nói qua: Quân nhân phải hi sinh thân mình vì đất nước. Mà hắn lại đem làm lễ vật tặng cho Đinh Kha, kỳ thật hắn cũng không am hiểu điêu khắc, mỗi một dao khắc xuống chỉ cần hơi không cẩn thận sẽ làm bàn tay hắn bị thương, chờ đến khi khắc xong bốn chữ nhỏ Chung Ly Đinh Kha, hắn lại cẩn thận đưa ra tay, sợ cô sẽ nhìn thấy những vết thương trong lòng bàn tay của hắn.
Ở trại nuôi ngựa, khi cô ngồi trên lưng ngựa ngẩng mặt lên đón ánh nắng mặt trời, nụ cười lơ đãng nở rộ, lại kinh động tứ phía, càng lặng yên không một tiếng động chui vào tận đáy lòng hắn, cô nói với hắn về《 hoa trà nữ 》, lại không biết hắn trở về thức trắng đêm đọc hết cuốn sách đó.
Đêm hôm chủ nhật đó, cô dẫm trên giày trượt băng mà như giẫm trên dao, giống như một bông mai nở rộ ở trong đêm tuyết, khi kim đồng hồ nhanh chóng quay ngược lại, hắn không màng tất cả mang vào đôi giày trượt băng, xông vào trong sân băng đem cô ôm vào trong lòng, "Đừng sợ, có anh ở đây!" Hắn hy vọng có thể nói với cô những lời này cả đời.
Nhưng cô lại không biết, hắn quen thuộc điệu múa này như vậy, biểu diễn ngày đó hắn cũng mang theo giày trượt băng, là bởi vì mỗi chủ nhật cô cùng Hành Tố đi tới sân vận động luyện tập, hắn đều trốn ở góc phòng lắng nghe hoa mai tam lộng, xem Đinh Kha múa theo từng tiết tấu, thỉnh thoảng sẽ bị ngã mạnh xuống nền băng cứng rắn, cô lại ngoan cường cười tươi đứng dậy tiếp tục, chờ đến khi các cô rời đi hắn mới một mình ở lại sân vận động luyện tập.
Khi đó cô nằm trên lưng hắn, trái tim kề sát xương sống của hắn đập rộn ràng, mùa thu những chiếc lá vàng rụng chồng chất thành một tầng thật dày, hắn thật muốn cõng cô đi đến hết cuộc đời. Cô nói với hắn: "Em chính là muốn làm anh cả đời khó quên, đời này anh phải nhớ rõ em!"
Sương mù dần tan đi, lộ ra một bầu trời xanh thẳm, lại không thắng nổi đôi mắt của cô, biết rõ cả đời này đều không thể quên được cô.
Chung Ly Khâm nói rằng Đinh Kha phải về Thượng Hải, hắn điên rồi dường như không màng tới kỷ luật quân nhân, cư nhiên từ trường học trèo tường chạy tới bến tàu, vì thế luôn luôn một người luôn luôn ưu tú như hắn lại bị xử phạt, thế nhưng chỉ vì một cái hôn mềm nhẹ tinh tế thậm chí còn không dễ phát hiện dừng ở trên trán cô, thẳng đến khi tàu thuỷ chỉ còn là một chấm đen giữa trời và biển, hắn vẫn đứng yên không muốn rời đi.
Cho đến khi tư lệnh Thượng Hải tự mình tới tìm hắn nói chuyện, tư lệnh nói rõ với hắn, Đinh Kha sắp gả cho thiếu soái Bắc Bình, kêu hắn cách xa Đinh Kha một chút, nếu không hắn và mẹ thậm chí cả Trần phó sĩ quan cũng sẽ không có kết cục tốt. Tư lệnh lấy toàn bộ tánh mạng gia đình ra để uy hiếp hắn, hắn không rõ vì sao hắn đã lao lực cả trăm cay ngàn đắng, mà người đàn ông kia lại dễ dàng có được cô.