Niên Hoa

Niên Hoa - Chương 23: Phiên ngoại: Tuế nguyệt hoa. (Tuế Nguyệt Gian x Niên Hoa)





Edit: Mr.Downer


Lúc Lê Bảo Tráng lại mời Hạ Nhất Dương đi ăn, là cũng đã qua khai môn hồng.


Ngân hàng Giao thông bọn họ vừa cạnh tranh với ngân hàng SZ vào khai môn hồng đợt rồi, cùng nhau giành tài nguyên là một khu cao ốc mới, Lê Bảo Tráng âm thầm gọi điện thoại kể khổ với Hạ Nhất Dương không ít.


“Một trong năm ngân hàng lớn tụi tôi thế này, sao phải so với ngân hàng nhỏ mấy anh.” Nhà hàng Lê Bảo Tráng thích đặt trước là Hương Tuyết Hải, Hạ Nhất Dương đặt biệt thích món cà tím áp chảo ở đây, thế nên Lê Bảo Tráng cố ý gọi riêng cho anh, “Chính sách không so được, chiết khấu cũng không so được, trong ngân hàng lại giao cho tôi chỉ tiêu cố định, những ngày này không có cách nào sống qua nổi.”


Hạ Nhất Dương không thể làm gì khác hơn là an ủi anh ta: “Tôi cũng không tốt hơn chỗ nào, chung quy tỉ suất giữ thẻ tín dụng của ngân hàng nhỏ không cao.”


Lê Bảo Tráng liên tục thở dài, chọn thêm vài món.


Hạ Nhất Dương có chút kỳ quái: “Cậu gọi nhiều như vậy làm gì?”


Lê Bảo Tráng: “Chờ một người bạn chút nữa đến, phó hành trưởng* ngân hàng DW tại chi nhánh Viên khu, mấy năm trước mới được điều từ Bắc Kinh qua.”


*Hành trưởng là tổng giám đốc quản lý một ngân hàng chi nhánh, sẵn tiện mình cũng đã sửa lại Trần chủ tịch thành Trần hành trưởng, lý do đã được giải thích ở mục lục nhé.


Hạ Nhất Dương bật cười: “Cậu đây là mời bạn tiện thể mời luôn tôi à.”


Lê Bảo Tráng nghĩa chính ngôn từ nói: “Đương nhiên không phải, tôi đây là kéo công trạng cho anh đấy, Viên khu có một khu thương mại bây giờ đã bán, sức mở rộng thương nghiệp rất mạnh, mà khoản vay thương mại này khẳng định là do bên ngân hàng DW tổ chức*, anh không muốn được chia một chén canh?”


*Từ gốc là khiên đầu, để chỉ ngân hàng đứng đầu tổ chức cho vay hợp vốn (là khoản cho vay lớn mà một nhóm các ngân hàng kết hợp lại với nhau).


Trong lòng Hạ Nhất Dương lung lay, đúng là không đoán trước được: “Tại sao cậu biết người ta?”


“Tại một buổi đấu giá đất ở Viên khu trước đây, tôi đúng lúc tham dự, rồi trao đổi phương thức liên lạc.” Lê Bảo Tráng cảm khái một câu: “Thật trẻ, chưa tới ba mươi tuổi, trông đẹp trai cực kỳ, lát nữa anh gặp là biết.”


Tuy rằng trong lòng Hạ Nhất Dương cảm thấy cơ hội tham gia khoản vay thương mại này không lớn, thế nhưng quen biết nhiều thêm một người cùng ngành cũng tốt, nếu Lê Bảo Tráng có tâm giật dây, anh đương nhiên sẽ không từ chối.


Hai người chờ chưa tới bao lâu, Lê Bảo Tráng đột nhiên nửa đứng dậy, phất tay về phía cửa: “Ở bên đây này.”


Hạ Nhất Dương quay đầu, chỉ thấy một người đi tới.


Mặc dù đã qua tháng ba, nhưng thời tiết Tô Châu vẫn chưa ấm lên, rét tháng ba vẫn còn rất lạnh, gió thổi thấu xương.


Tạ Mạnh một thân áo măng tô đen dài, tôn lên dáng người cao to kiên cường, anh vừa đi vừa cởi khăn quàng cổ, tóc như nước sơn đen sắc, mắt như điểm mực.


Tạ Mạnh đi tới trước mặt Hạ Nhất Dương, anh mới phản ứng được, vội vàng đứng dậy bắt tay với đối phương.


“Đều là dân chung ngành, đừng khách sáo như thế.” Lê Bảo Tráng luôn luôn thân thiết, lôi kéo Tạ Mạnh cùng Hạ Nhất Dương ngồi xuống.


Giữa đàn ông trưởng thành không dễ dàng thân quen nhau, nhưng nếu có thể dễ dàng thân quen, thì có nghĩa còn rất có duyên phận.


“Ngân giám đợt này kiểm tra ở chỗ mấy cậu?” Âm thanh Lê Bảo Tráng rất lớn, lúc nói những lời này có mấy người bàn bên đều quay đầu nhìn, anh ta mới lập tức nhỏ tiếng lại hỏi, “Kiểm tra được mấy ngày rồi?”


Tạ Mạnh: “Khoảng chừng một tuần lễ rồi.”


Hạ Nhất Dương nhớ lại, mấy bữa trước Thẩm Lạc quả thực có nhắc tới chuyện này.


Lê Bảo Tráng lại hỏi: “Lần này là ai dẫn đoàn đến?”


Tạ Mạnh nhấp một ngụm nước trà, ngữ khí thản nhiên: “Thẩm xử của bộ phận giám sát dẫn đoàn đến, làm sao vậy?”


“Cha mạ ơi.” Lê Bảo Tráng âu sầu trong lòng, “Anh ta quả thực đáng sợ, cực kỳ lợi hại, thực sự là lão gia.”


Hạ Nhất Dương nghĩ đến cái biệt danh “Thẩm lão gia” kia liền muốn cười, cười được một nửa thì ánh mắt Tạ Mạnh quay lại nhìn anh.


Lúc này thực sự là cười cũng không được, không cười cũng không xong, Hạ Nhất Dương chỉ có thể hơi chớp mắt, duy trì nụ cười lúng túng nhưng cũng không bất lịch sự.


Tạ Mạnh cũng không chú ý, chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Hạ tổng rất quen với Thẩm xử sao?”


Hạ Nhất Dương gãi gãi mặt: “Xem như là… Có chút giao tình đi?”


Lê Bảo Tráng vừa nghe thấy có chút giao tình, lập tức sáng hai mắt lên: “Hạ tổng! Hạ tổng! Qua một tháng nữa Thẩm lão gia sẽ đến chỗ tụi tôi! Anh hiểu chứ!”


Hạ Nhất Dương dở khóc dở cười: “Anh ấy muốn trừ điểm như thế nào thì làm sao tôi quản được, phía tụi tôi cũng giống vậy, anh ấy muốn trừ tôi thì cũng chỉ có thể để cho anh ấy trừ thôi.”


Vẻ mặt Lê Bảo Tráng như đưa dám: “Nghe một chút giọng điệu này này, sợ các anh không phải là anh em tốt chứ.”


“…” Hạ Nhất Dương cũng không muốn nói dối, nhưng nói ra sự thật lại quá kinh hãi thế tục, chỉ có thể lảng sang chuyện khác, “Sao cậu không có tiền đồ như thế, cậu nhìn Tạ hành trưởng người ta kìa, biết bao nhiêu bình tĩnh.”


“Đừng nhắc đến tôi chứ.” Tạ Mạnh bật cười nói.


Hạ Nhất Dương bị nụ cười này của đối phương làm cho có chút thất thần.


Giống như Lê Bảo Tráng từng nói, trông Tạ Mạnh vô cùng anh tuấn, biểu tình của anh không nhiều, an tĩnh trầm mặc, như một bức tranh sơn thủy trắng đen, thế nhưng khi anh cười lên lại hoàn toàn khác nhau, sơn thủy trắng đen tựa như chuyển thành mây trôi gió thổi, toàn bộ màu sắc hóa nên tươi sáng sống động.


Ý cười trên gương mặt Tạ Mạnh cũng không giảm, nhìn Hạ Nhất Dương nói đùa: “Điểm này tôi cũng muốn cọ ké ân tình của Hạ tổng, giúp tôi nói tốt mấy câu.”


Ngẫm lại ngành ngân hàng cũng thật thú vị, bình thường có thể đánh nhau túi bụi về mấy khu cao ốc, xí nghiệp, tôi sống anh chết, thế nhưng chỉ cần đụng tới chính sách thay đổi của ương mẹ, ngân giám ba ba đến kiểm tra, tất cả lại đoàn kết ôm chặt không thể tách rời.


Hạ Nhất Dương không nghĩ tới có một ngày mình lại được dựa vào ánh sáng của Thẩm Lạc, có thể nâng cốc nói chuyện vui vẻ cùng đồng ngành hơn nửa đêm, cuối cùng bởi vì trò chuyện nhiều đến quá muộn, ngay cả Thẩm lão gia cũng gửi tin nhắn thúc giục.


“Còn chưa ăn xong?” Thẩm Lạc hỏi, “Uống rượu à?”


Hạ Nhất Dương híp mắt gõ chữ: “Có uống… Anh tới đón em?”


Thẩm Lạc không nói nhảm không nói nhiều: “Gửi địa chỉ cho anh.”


Sau khi gửi địa chỉ cho hắn, Hạ Nhất Dương lại rót cho mình một ly bia, Lê Bảo Tráng cũng không nhịn được khuyên: “Anh đừng ham uống.”


Tạ Mạnh: “Hạ tổng uống cũng không nhiều lắm đâu?”


Lê Bảo Tráng “Ai” một tiếng: “Tửu lượng của anh ta kém lắm, còn rất thích uống, nửa chai là gục.”


Tạ Mạnh hiếm khi nhìn thấy có người thuộc tầng lớp quản lý ngân hàng mà không uống được, ánh mắt của anh chuyển qua gương mặt Hạ Nhất Dương, quả nhiên trông thấy hoa đào mang theo trên mặt, mí mắt cũng hồng.


Chỉ kém một tuổi là thành đàn ông bốn mươi, nhưng nhìn qua Hạ Nhất Dương thật sự có một luồng khí chất trẻ trung không tương xứng với tuổi thật.


Nếu không cười lên, khóe mắt sẽ không hiện ra một đuôi nếp nhăn nghịch ngợm, nói Hạ Nhất Dương chưa tới ba mươi đều có người tin.


Tạ Mạnh không phải chưa từng gặp qua người có dung mạo đẹp đẽ tinh xảo, ngày ngày đêm đêm bên gối của anh cũng có một người như vậy, nhưng Hạ Nhất Dương không giống, đẹp đẽ không quá mức, tinh tế lại ôn nhu.


Dường như Hạ Nhất Dương cũng nhận ra bản thân uống có hơi nhiều, anh lau mặt một cái, ngại ngùng nói: “Thật một ly cuối cùng, không thể uống nữa.”


Lê Bảo Tráng nhịn không được nói: “Người nhà ăn cơm với nhau, không có ai bắt anh uống.”


Tạ Mạnh đổi cái ly còn một nửa bia của Hạ Nhất Dương, săn sóc thay thành nước trà: “Lát nữa anh gọi đại giá lái xe sao?”


Hạ Nhất Dương lắc đầu: “Không không, một người bạn tới đón tôi.”


Lê Bảo Tráng: “Tốt rồi, tôi tự gọi đại giá cho mình.” Anh ta quay đầu hỏi Tạ Mạnh, “Tạ hành trưởng cần không, tôi sẵn tiện gọi luôn cho cậu.”


Tạ Mạnh cười cự tuyệt: “Tôi cũng có người tới đón.”


Lê Bảo Tráng gật đầu, chính mình mở APP gọi đại giá, kết quả gọi xong rồi mới tựa hồ cảm giác không đúng… Bất tri bất giác bị hai người này nhét hai miếng thức ăn cho chó, mình mới là người cô đơn?!


“Tôi nói chứ.” Cuối cùng Lê Bảo Tráng không nhịn được, có chút giận nói, “Hai người đều có vợ, tại sao không nói cho tôi biết?!”


Hạ Nhất Dương cùng Tạ Mạnh hai mặt nhìn nhau một phen, biểu tình đều có chút xấu hổ.


Lê Bảo Tráng khoanh tay, nét mặt rất nghiêm túc: “Nhìn dáng dấp của hai người, khẳng định hai vị phu nhân cũng đều rất tuyệt sắc!”


“…”


Tô Châu sau mười giờ tối, trong thành phố hầu như không còn thấy bóng xe, thường thường thời điểm như thế này làm Thẩm Lạc vui vẻ nhất, bởi vì rốt cuộc hắn có thể lấy con xe bán tải sắp bám bụi của mình ra chạy.


Dù sao theo tuổi tác dần tăng, Thẩm Lạc cũng bớt đi nhiệt tình theo đuổi chơi xe cá tính lúc trẻ, không còn thói quen đua xe nửa đêm, thà rằng đi ngủ sớm một chút, ôm Hạ Nhất Dương lăn giường.


Bây giờ Hương Tuyết Hải đều có bãi đậu xe chính thức, tối muộn cũng không còn mấy chiếc xe khác, sau khi đỗ xong Thẩm Lạc liền mở cửa xe chuẩn bị đến cửa nhà hàng chờ Hạ Nhất Dương.


Kết quả còn chưa tới nơi, đã nhìn thấy một chiếc Ford F150 gần như đậu ngang cửa lớn.


Mấy chiếc bán tải Tundra của Nhật tại Tô Châu cũng đã rất ít, chớ nói chi là bán tải Ford hàng khủng của Mỹ.


Thẩm Lạc huýt sáo một tiếng không lớn không nhỏ, hơi có chút cảm giác gặp tri kỷ, đi vòng qua nhìn, chỉ thấy cửa xe mở hé, một người gác đôi chân dài trên tay lái, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, dùng mũ che mặt.


Dường như người trong xe nghe thấy được động tĩnh, mất kiên nhẫn đẩy mũ ra, lộ ra mái tóc gần như là màu bạch kim.


Lúc Thẩm Lạc nhìn thấy gương mặt của người kia liền sửng sốt một lát, có chút không xác định nói: “Quý tiên sinh?”


Quý Khâm Dương nhíu mày, hắn về Tô Châu chưa đầy ba năm, khẳng định ngoại trừ nhóm bạn học cấp ba, bên ngoài không còn người quen, tuy rằng mấy năm nay sản xuất âm nhạc không tệ, trên weibo cũng tích luỹ không ít fan, nhưng vẫn không đến mức có duyên tình cờ gặp nhau trong cùng một thành phố.


Thẩm Lạc tự nhiên cũng biết mình có chút đường đột, thẳng thắn giới thiệu bản thân: “INS của tôi là ShenLuo, văn phòng của cậu có tìm tôi hẹn chụp ảnh.”


Không trách Thẩm Lạc khắc sâu ấn tượng với Quý Khâm Dương, mặc dù nhiều năm qua hắn đăng tải tác phẩm nhiếp ảnh trên INS cũng tích luỹ không ít nhân khí, nhưng người tìm hắn hẹn chụp ảnh rất ít, vì vậy mấy tháng trước khi Quý Khâm Dương liên lạc với hắn, muốn chụp một bộ ảnh phong cảnh thương mại, ban đầu Thẩm Lạc còn tưởng rằng là lừa đảo.


Vì để tiện liên hệ với Quý Khâm Dương, Thẩm Lạc cố ý đăng ký weibo, lúc quan tâm hắn, thấy đối phương được chứng thực là nhà sản xuất âm nhạc, Thẩm Lạc liền bỏ ra cả một buổi tối để nghe tất cả demo tự sáng tác được upload của đối phương, mới xác định được rằng Quý Khâm Dương quả thật là kiểu “Rõ ràng có thể dựa vào mặt ăn cơm nhưng càng muốn dựa vào tài năng để kiếm tiền”.


Mà vào thời buổi này, mấy tấm ảnh tự chụp hiếm thấy trên weibo của Quý Khâm Dương lại có thể không cần Photoshop không cần Beauty Cam, ngay cả chỉnh màu cũng không cần, cứ thế trực tiếp đăng lên.


Góc chụp cũng đủ loại, 360 độ không góc chết lớn mật phơi bày.


Từ hiệu quả của góc mặt nghiêng cũng đủ chứng minh, Quý Khâm Dương quả thực có vốn liếng để tự tin tự luyến.


Trước khi chưa nghe nhạc hắn sáng tác, Thẩm Lạc vẫn cảm thấy hắn không dựa vào mặt ăn cơm quả thực là phung phí của trời.


Có lẽ Quý Khâm Dương cũng không nghĩ tới sẽ chính thức gặp mặt Thẩm Lạc tại tình huống như vậy, sau khi hai người khách khí bắt tay, càng không biết nên triển khai đề tài nói chuyện âm nhạc trước hay là bàn chuyện chụp ảnh trước.


Cuối cùng vẫn là Quý Khâm Dương hỏi trước một câu: “Thẩm tiên sinh tới đây dùng cơm?”


Thẩm Lạc cười lắc đầu: “Tôi đến đây đón người.”


Quý Khâm Dương hơi kinh ngạc, cũng cười nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng tới đón người.”


Hai người đều trao đổi weibo cùng INS, một người thoải mái điền tính hướng trên weibo là đồng tính, còn một người thì tựa như cuồng ma khoe khoang mỗi ngày đăng ảnh gạch men show ân ái, không cần nói ra, trong lòng đều rõ ràng đối phương khẳng định tới đón nửa kia của mình.


Mà nửa kia này là ai.




Tạ Mạnh và Hạ Nhất Dương đều thuộc kiểu đàn ông tốt ra ngoài ăn cơm uống rượu sẽ chụp hình báo cáo về nhà.


Quý Khâm Dương đùa nghịch điện thoại di động trong tay, trong khung thoại WeChat là ảnh chụp chung ba người do Tạ Mạnh gửi tới hai tiếng trước, trong hình, Lê Bảo Tráng đầu to chui vào giữa, đặc biệt bắt mắt.


Thẩm Lạc tựa một bên khác của cửa xe, hắn kéo ghi chép trò chuyện tới tin nhắn mới nhất, thấy tấm hình Hạ Nhất Dương gửi đến, Lê Bảo Tráng gần như sắp kề sát vào mặt anh.


Lê Bảo Tráng đang chuẩn bị quẹt thẻ tính tiền, đột nhiên mạnh mẽ hắt xì hai cái trước mặt Hạ Nhất Dương và Tạ Mạnh.


Lúc đi ra khỏi nhà hàng cùng Hạ Nhất Dương và Tạ Mạnh, Lê Bảo Tráng quả nhiên vẫn cứ chen ở giữa, một lòng hiếu kỳ gặp hai vị “Tuyệt sắc” phu nhân, vì vậy đến lúc nhìn thấy ngân giám ba ba Thẩm lão gia, cằm của Lê Bảo Tráng suýt chút nữa bị doạ rớt xuống đất.


Ánh mắt của Quý Khâm Dương rơi lên trên gương mặt của Hạ Nhất Dương, còn Thẩm Lạc thì liếc nhìn khuôn mặt của Tạ Mạnh một chút.


Hai người rõ ràng trong lòng, có cảm giác nắm lấy bím tóc đối phương an ủi lẫn nhau.


Thú vị chính là, Tạ Mạnh và Hạ Nhất Dương hoàn toàn chẳng hay biết gì, nghiêm túc cẩn thận đứng đắn giới thiệu với nhau.


“Tạ hành trưởng Tạ Mạnh, mấy ngày nay chắc anh cũng đã biết.” Bia vào nên Hạ Nhất Dương rõ ràng nói có hơi nhiều, “Ngân giám Thẩm xử, anh ấy với tôi là bạn học thời đại học, chúng tôi có chút giao tình, uống nhiều quá, nên nhờ anh ấy tới đón.”


Thẩm Lạc liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng, đột nhiên đưa tay miết sau cổ của Hạ Nhất Dương.


Tạ Mạnh không phát hiện hai người đối diện đang mờ ám, vẫn giới thiệu Quý Khâm Dương: “Cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi, nhà sản xuất âm nhạc.”


“Wow.” Lê Bảo Tráng ngạc nhiên, “Nghề nghiệp nghe rất cao cấp, là nghệ sĩ sao?”


Quý Khâm Dương đã đội mũ, che giấu màu tóc quá mức phản nghịch, dung mạo của hắn cực đẹp, khoé môi khẽ nhếch lên ý cười đều toả sáng trong màn đêm: “Tôi không đứng trước ống kính, chỉ làm hậu trường.”


Lê Bảo Tráng nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, có chút phẫn nộ tại sao con người bây giờ lại không thành thật như vậy…


Sau một vòng giới thiệu, Quý Khâm Dương và Thẩm Lạc tự nhiên biết rõ trong lòng, nhưng Tạ Mạnh và Hạ Nhất Dương không có ý định nói rõ, cả hai đều cực lực che giấu, một người là lo lắng cho nghề nghiệp của Thẩm Lạc, dù sao ngân giám cũng coi như là cấp bậc công chức, xuất hiện một lời nói bóng gió sẽ không tốt, còn một người cho rằng Quý Khâm Dương xem như cũng là nhân vật công chúng, dù xã hội bây giờ đã thoáng hơn không ít, nhưng vì tiền đồ của Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh cũng không muốn gây ra bất kỳ rủi ro nào.


Tiên sinh nói chuyện, phu nhân tự nhiên không lên tiếng, hơn nữa bây giờ tiền lương của hai vị phu nhân còn thấp hơn tiên sinh… (=)))))


Cuối cùng Quý Khâm Dương giả vờ khụ một tiếng, cười nói với Tạ Mạnh: “Quá muộn rồi, trở về nhé?”


Tạ Mạnh nói được, trước khi lên xe lại bắt tay cùng Hạ Nhất Dương, thật lòng thành ý nói: “Lần sau lại cùng nhau dùng bữa chứ?”


Hạ Nhất Dương thụ sủng nhược kinh: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề.”


Thẩm Lạc không nói lời nào, chờ Quý Khâm Dương lái xe đi rồi, tay mới dời khỏi cổ của Hạ Nhất Dương.


“Rốt cuộc em đã uống bao nhiêu?” Thẩm Lạc cúi đầu, sáp lại ngửi một cái bên tai của anh, “Vang đỏ hay bia?”


Hạ Nhất Dương cười “Khà khà”: “Bia.”


Thẩm Lạc đưa tay vuốt đỉnh đầu của anh: “Nói chuyện gì đó.”


Hạ Nhất Dương: “Tạ hành nói anh kiểm tra ở chỗ bọn họ được một tuần.”


Thẩm Lạc mở cửa xe ra: “Còn khoảng một tháng nữa sẽ kết thúc.”


Hạ Nhất Dương hỏi hắn: “Trừ nhiều điểm không?”


Thẩm Lạc: “Chi nhánh của DW tại Viên khu luôn luôn cẩn thận chặt chẽ trong phương diện này.”


Hạ Nhất Dương gật đầu, anh cài chặt dây an toàn cho mình, chờ xe khởi động mới cảm thán một câu: “Tạ hành thật sự đẹp trai, lại còn trẻ.”


Thẩm Lạc nhíu mày, lái xe, không nói gì.


Hạ Nhất Dương vẫn còn đang nói đâu đâu: “Tửu lượng cũng tốt, âm thanh cũng dễ nghe, tay đặc biệt đẹp, ai, anh không biết, cậu ấy cười lên thật sự rất khác.”


Thẩm Lạc không nhịn được cười, hắn mím môi, đột nhiên nói: “Anh cùng cậu ta không có quan hệ cá nhân gì, lúc kiểm tra hầu như cũng không đụng chạm.”


“…” Lúc đầu Hạ Nhất Dương còn chưa rõ, chờ đến khi phản ứng được mới cảm giác lúng túng, liên tục phất tay nói: “Em không phải ý đó.”


Thẩm Lạc: “Thế đó là ý gì, em thích cậu ta như vậy.”


Hạ Nhất Dương sợ hết hồn: “Anh nói bậy gì đó, làm sao có thể.”


“Em cứ nhắc đến cậu ta nhiều như thế trước mặt anh làm gì?” Dù chỉ còn một năm là bốn mươi, nhưng Thẩm Lạc cười lên vẫn mang theo một chút tính trẻ con, hắn cười nhìn về phía Hạ Nhất Dương nói, “Nếu không phải em ăn giấm, vậy cũng chỉ có thể đến lượt anh ăn.”


Hai người tới nhà cũng không vội làm chuyện khác, Hạ Nhất Dương một tay cầm bàn chải điện đánh răng, một tay lật tờ báo, anh híp mắt nhìn một chút, hình như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đi vào phòng lấy điện thoại di động.


Thẩm Lạc liếc mắt nhìn anh từ trong thư phòng, không quan tâm, rốt cuộc không lâu sau, Hạ Nhất Dương còn đang đút bàn chải điện trong miệng lại chạy vào.


“A a a!” Hạ Nhất Dương lấy bàn chải điện ra, lông bàn chải còn đang chấn động, bọt kem đánh răng bắn ra không ít, “Cái người họ Quý kia, Quý cái gì ấy? Cậu ta là người nổi tiếng!”


Thẩm Lạc nhíu mày, chỉ bàn chải đánh răng trong tay: “Trước tiên em tắt nó đi đã.”


Hạ Nhất Dương vội vàng tắt đi, anh giơ di động cho Thẩm Lạc xem: “Trong weibo có ảnh của cậu ta.”


Sau khi Quý Khâm Dương trở về Tô Châu, thật ra còn nổi hơn một ít so với khi ở Bắc Kinh, một làn sóng tìm kiếm chút nhân mạch tài nguyên sáng tác đang phát triển, có một radio âm nhạc khá nổi danh ở Tô Châu còn cố ý thực hiện một cuộc phỏng vấn âm nhạc với hắn, Hạ Nhất Dương trong lúc vô tình nghe được một lần, cảm thấy nhạc của Quý Khâm Dương rất dễ nghe, còn đặc biệt trả tiền để download.


“Em thích nhạc của cậu ta?” Điểm chú ý của Thẩm Lạc lại đặt ở chỗ khác.


Hạ Nhất Dương: “Nghe êm tai, anh có muốn em bật cho anh nghe không?”


Thẩm Lạc: “Em tự nghe đi.”


Hạ Nhất Dương nở nụ cười: “Anh ghen cái gì thế?”


Thẩm Lạc hừ một tiếng, hắn duỗi tay ra, lau đi vết kem đánh răng bên mép của Hạ Nhất Dương, sau đó dẫn người đến nhà vệ sinh tắm rửa.


Thời điểm cởi quần áo, Hạ Nhất Dương vẫn còn đang tiếc nuối: “Ai, không hỏi xin cậu ta kí tên.”


Thẩm Lạc liếc mắt nhìn Hạ Nhất Dương, cầm vòi sen làm ướt tóc của anh, Hạ Nhất Dương ngồi trong buồng tắm vòi sen, ngẩng đầu hỏi Thẩm Lạc: “Ngày mai không phải anh còn đến chỗ Tạ hành kiểm tra sao? Có thể nhờ cậu ấy xin chữ kí được không?”


Thẩm Lạc thoa dầu gội lên tóc cho anh, đầu ngón tay xoa từ chân tóc đến da dầu, cho đến khi vò ra đầy bọt, trên đầu Hạ Nhất Dương như đội một đám mây.


Thẩm Lạc cúi người hôn lên trán anh, Hạ Nhất Dương đưa tay vòng lấy cổ hắn, hai người trao đổi một cái hôn.


“Giúp em nhờ xin chữ kí nhé.” Hạ Nhất Dương đội một đầu bọt trắng, nghiêm túc nói, “Tuyệt đối đừng quên.”


Thẩm Lạc: “……”


Ngày hôm sau, Thẩm lão gia được cắt cử trọng trách nhờ xin chữ kí thực sự không thể nào có tâm tình vui vẻ nổi lúc đi kiểm tra, nhưng mà chi nhánh Viên khu của DW quản lý rủi ro lại quá tốt, tra xét nửa ngày cũng không tra ra được sai lầm gì.


Buổi trưa Tạ Mạnh cố ý xuống lầu đến gặp mặt, hẹn Thẩm xử trưởng dùng bữa, hai người lịch sự lễ độ ăn một bữa cơm, lúc sắp sửa kết thúc, Thẩm Lạc rốt cuộc hỏi Tạ Mạnh: “Người bạn học làm nhà sản xuất âm nhạc kia của cậu có album kí tên không?”


Tạ Mạnh không biết tại sao đề tài lại di chuyển đến trên người Quý Khâm Dương, sửng sốt một lúc lâu, mới nói: “Cậu ấy chưa từng ra album chính thức…”


Thẩm Lạc: “À, vậy cũng không sao, nhưng có thể cho xin chữ kí sao?”


Tạ Mạnh nở nụ cười: “Thẩm xử trưởng làm sao lại muốn xin chữ kí?”


Thẩm Lạc bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi, là Hạ… Hạ tổng, cậu ấy nghe qua nhạc của bạn cậu, cảm thấy êm tai.”


Tạ Mạnh hiểu rõ gật đầu: “Được, tôi biết rồi, để trở về tôi giúp anh xin chữ kí.”


Thẩm lão gia hoàn thành nhiệm vụ, trong lòng vui vẻ không hiện lên mặt, lúc trở lại liền nhân dịp nghỉ trưa gửi tin nhắn cho Hạ Nhất Dương: “Giúp em xin chữ kí rồi.”


Hạ Nhất Dương trả lời bằng một cái ảnh động “Moah moah”.


Nội tâm của Thẩm lão gia ngọt thành một mảnh biển rộng mênh mộng, liền gửi lại vài cái moah moah, đang định nói thêm mấy câu buồn nôn, WeChat đột nhiên hiện ra nhắc nhở kết bạn.


Thẩm Lạc mở ra, phát hiện ghi chú của đối phương là ba chữ “Quý Khâm Dương”.


Vừa thông qua yêu cầu thêm bạn, đối phương cũng không úp mở, hỏi thẳng một câu: “Người kia của anh muốn chữ kí của tôi?”


Thẩm Lạc trả lễ lại hắn: “Người kia của cậu đã đáp ứng rồi.”


Quý Khâm Dương nghe Thẩm Lạc nói như vậy, trong lòng đương nhiên không chút nào chậm tiêu hỏi: “Không bị phát hiện là anh đã biết tôi với em ấy có mối quan hệ như thế nào chứ?”


Thẩm Lạc: “Chuyện này có gì hay ho để nói.”


Quý Khâm Dương: “Nghề này của mấy anh vẫn có chút bảo thủ, chuyện anh cùng người kia tôi cũng sẽ giữ bí mật.”


Nếu đối phương chủ động đề ra, Thẩm Lạc cũng không khách sáo, chỉ nhắc nhở một câu: “Đừng quên kí tên.”


Quý Khâm Dương trả lời: “Sẽ không quên.” Một lát sau, lại gửi tới một dòng, “Vậy anh chụp ảnh cho tôi rẻ hơn một chút đi chứ.”


Thẩm Lạc: “…”


Quý Khâm Dương: “Sự nghiệp của tôi mới vừa cất bước, coi như tài trợ, cũng không thể xài nhiều tiền của Tạ Mạnh, quá tiểu bạch kiểm.”


Thẩm Lạc nghĩ thầm tướng tá của cậu tiểu bạch kiểm như vậy, người ta cũng cam tâm tình nguyện nuôi cậu.


Quý Khâm Dương dứt khoát nói: “Một chữ kí bớt năm ngàn đồng, tôi bảo đảm anh không thiệt!”


“…” Thẩm Lạc, “Vậy cậu kí hai chữ cho tôi, chẳng phải là chụp free cho cậu sao?”


Quý Khâm Dương: “Anh muốn như vậy cũng không phải không được…”


Thẩm Lạc: “Lăn!”


Nếu như nói ở nước ngoài, chụp ảnh chỉ là hứng thú của Thẩm Lạc, thì sau khi về nước, Thẩm Lạc liền bắt đầu dùng nó làm kỹ năng kiếm thêm thu nhập.


Mặc dù nói với bên ngoài rằng không chụp nhân vật, nhưng kỹ thuật chụp phong cảnh của Thẩm Lạc rất lợi hại, vì vậy trái lại đạt được mỹ danh cá tính trong giới.


Đương nhiên, Thẩm Lạc cũng là bất đắc dĩ mới chụp ảnh kiếm tiền.


Lương của ngân giám quá thấp, hắn là xử trưởng, lương một năm lại không tới một phần ba của Hạ Nhất Dương, vì lẽ đó nhìn từ hướng này, hắn và Quý Khâm Dương thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ.


Nếu đã đáp ứng chụp ảnh cho Quý Khâm Dương, hai người liền quyết định một ngày chủ nhật, lén lén lút lút hẹn nhau ra ngoài.


Phong cảnh bốn mùa núi đông tây Tô Châu đều rất đẹp, cùng với Thái Hồ bên cạnh, sơn thủy đều rất ăn ống kính.


Lúc Quý Khâm Dương giúp Thẩm Lạc nâng tấm hắt sáng, không nhịn được hỏi hắn: “Anh tìm lý do gì để ra ngoài?”


Thẩm Lạc điều chỉnh xong tiêu cự mới phân ánh mắt liếc nhìn Quý Khâm Dương: “Tụ hội đồng nghiệp.”


Quý Khâm Dương thở dài, trông dáng vẻ rất hâm mộ: “Lý do này thật tiện, không giống tôi.”


Thẩm Lạc: “?”


Quý Khâm Dương: “Ngồi xổm trong nhà công tác, tìm lý do ra ngoài đều cảm thấy rất giả dối.”


Thẩm Lạc nhịn không được bật cười, hắn đổi chỗ, ra hiệu cho Quý Khâm Dương đi theo: “Vậy cậu tìm lý do gì?”


Quý Khâm Dương: “Không có linh cảm, đi ra ngoài tìm cảm hứng.”


Thẩm Lạc: “Tạ hành đồng ý?”


“Đương nhiên.” Quý Khâm Dương đặc biệt đắc ý, “Tạ Mạnh tin tưởng tôi.”


Thẩm Lạc nghĩ một lúc, nói: “Tôi thì sẽ không đồng ý, Hạ Nhất Dương muốn một mình đi ra ngoài, tôi khẳng định sẽ không vui.”


Quý Khâm Dương “Ồ” một tiếng: “Anh không thấy buồn nôn à.”


Hai người chụp xong lối đi quanh hồ liền chuẩn bị lên núi chụp hoa cây ăn quả, bởi vì mang theo dụng cụ, thời điểm leo núi hai người liền thương lượng thay phiên nhau xách đồ.


Quý Khâm Dương người cao chân dài, nhìn tựa hồ không cường tráng, nhưng lại có rất nhiều sức lực, cũng không biết có phải là do chênh lệch khoảng mười tuổi hay không, về sau Thẩm Lạc rõ ràng có chút không theo kịp hắn.


“Lúc đầu không cảm giác được anh sắp bốn mươi.” Quý Khâm Dương cởi áo khoác, bên trong chỉ có một chiếc áo len màu đen bó sát người, Thẩm Lạc mới phát hiện đối phương là điển hình của kiểu người mặc quần áo trông gầy, nhưng cởi quần áo là có da có thịt.


Đại khái là dựa vào vóc người đẹp, cổ áo của Quý Khâm Dương là kiểu chữ V lớn tao bao, hơn nữa da dẻ của hắn trắng, lộ ra mảng lớn cơ ngực, thực sự sáng chói mù mắt.


Thẩm Lạc dừng lại đặt cái giá ba chân xuống, hắn thở một hơi: “Cậu cho rằng tôi bao nhiêu tuổi?”


Quý Khâm Dương suy nghĩ một chút: “Nhìn mặt thì quá lắm cũng cỡ ba mươi.”


Thẩm Lạc điều chỉnh ống kính một chút, qua loa nói: “Cảm ơn cậu ha.”


Quý Khâm Dương: “Vị kia nhà anh nhìn càng trẻ hơn, khuôn mặt tựa như hoa.”


Thẩm Lạc ngẩng đầu lên, có chút ý tứ cảnh cáo trừng hắn một cái.


Quý Khâm Dương chịu không nổi nói: “Tạ Mạnh nhà tôi đẹp trai như vậy, anh lo cái gì?” Dừng một chút, lại không nhịn được lầm bầm một câu, “Đều lớn tuổi như thế, làm sao còn dính người như vậy.”


“Cậu cũng không hơn chỗ nào.” Thẩm Lạc lạnh lùng nói, hắn cúi đầu tiếp tục điều chỉnh ống kính, “Nói cái gì cũng đều phải khen Tạ hành một câu, ở trong nhà cậu có bao nhiêu bám đối phương?”


Quý Khâm Dương: “…”


Hạ Nhất Dương nhận được điện thoại của Tạ Mạnh lúc vừa ăn xong bữa trưa, hôm nay Thẩm Lạc hiếm thấy không ở nhà vào ngày nghỉ, anh gọi đồ ăn ngoài cũng không cần cân nhắc đến dinh dưỡng hay không, khỏe mạnh hay không, muốn ăn linh tinh thì cứ việc ăn.


Tạ Mạnh hẹn anh ra ngoài uống trà qua điện thoại, rốt cuộc không bị Thẩm lão gia quản nghiêm, tâm tình Hạ Nhất Dương tung bay như gà được thả rông.


“Vừa vặn tán gẫu chuyện tham gia vay hợp vốn thương mại bên Viên khu.” Âm thanh của Tạ Mạnh thực sự ôn nhuận như ngọc ở đầu dây bên kia, nghe như phảng phất có thể nhìn thấy dáng dấp anh tuấn như sơn thủy trắng đen của anh.


Mặc dù đối phương nhỏ tuổi hơn mình không ít, nhưng kỳ thực Hạ Nhất Dương không có cảm xúc gì nhiều.


Chỉ bằng tính cách của Tạ Mạnh, tuổi còn trẻ nhưng làm đến được cấp bậc hành trưởng cũng không phải là không thể lý giải.


Hai người hẹn nhau gặp mặt tại Starbucks ở quãng trường Thạch Lộ, Hạ Nhất Dương còn thành thật gửi tin báo cáo cho Thẩm lão gia trước khi ra cửa: “Em đi uống trà cùng bạn nhé.”


Thẩm Lạc nhắn tin trả lời rất nhanh: “Được, đi với ai thế?”


Hạ Nhất Dương gửi một cái biểu cảm rất vui vẻ: “Tạ hành trưởng!”


“…” Thẩm Lạc u ám nhìn thoáng qua người đang đứng trước mặt mình.


Quý Khâm Dương lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “???”


Một lát sau, di động của hắn cũng vang lên, cúi đầu nhìn, đúng là Tạ Mạnh nhắn tin.


Hạ Nhất Dương bình thường rất ít đi Starbucks, chủ yếu là đi cũng không biết uống cái gì, cho nên đến lúc anh tới nơi, không ngờ rằng Tạ Mạnh đã chọn giùm một cốc lớn nước ép nam việt quất chờ hơn nửa ngày.


“Cái này không chứa caffein.” Tạ Mạnh chọn cho mình là Americano, không thêm đường và sữa, “Anh có thể uống.”


Hạ Nhất Dương quả thực không biết nói cái gì cho phải, anh chỉ tùy tiện nhắc tới, nhưng đối phương lại bình tĩnh ghi nhớ trong lòng.


Tạ Mạnh thực sự rất ôn nhu.


Hạ Nhất Dương cảm khái nghĩ.


Người nào gả cho cậu ấy thật có phúc khí.


Hạ Nhất Dương tổng kết.


Câu sau anh thật bụng nói ra khỏi miệng, Tạ Mạnh đang uống cà phê, nghe xong thiếu chút nữa phun ra ngoài, sắc mặt phức tạp biến đổi mấy lần, cuối cùng chỉ có thể ậm ờ “Ừm” vài tiếng, nói lảng đi: “Chuyện tham gia vay hợp vốn thương mại bên Viên khu kia, ngân hàng các anh có hứng thú không?”


Hạ Nhất Dương thở dài nói: “Hứng thú khẳng định là có, nhưng mà hạng mục lớn như vậy, bốn ngân hàng lớn đều sẽ tranh nhau, đến lúc đó cũng không biết có thể phân chia đến chỗ chúng tôi không.”


Tạ Mạnh nở nụ cười: “Ngân hàng nhỏ như chúng tôi đều có thể tổ chức, anh lo lắng cái gì?”


Hạ Nhất Dương bị lời của Tạ Mạnh làm cho có chút động tâm: “Trở về tôi đi gặp bên khai thác thử.”


Tạ Mạnh giơ cốc cà phê lên, khẽ cụng vào nước ép nam việt quất trong tay Hạ Nhất Dương: “Hợp tác vui vẻ.”


Một bên khác, Quý Khâm Dương và Thẩm Lạc vô thức tăng nhanh tốc độ chụp ảnh, hai người đều có một loại khí thế muốn ngay lập tức bay trở về bắt bà xã, đến mức Quý Khâm Dương không nhịn được nhiều lần xem điện thoại di động.


“Anh nói xem, hai người bọn họ gặp nhau làm gì?” Quý Khâm Dương không chịu nổi hỏi Thẩm Lạc.


Thẩm lão gia nghĩ một lúc: “Chắc là chuyện tham gia vay thương mại.”


Quý Khâm Dương: “Làm sao anh biết?”


“Gần đây tôi kiểm tra bên chỗ Tạ hành.” Thẩm Lạc đổi ống lens, tiếp tục nói, “Cậu ta đang thương lượng một hạng mục không nhỏ với nhà khai thác, một ngân hàng khẳng định ăn không vô.”


Quý Khâm Dương trầm mặc một chút, nhịn không được chửi một tiếng “Đệt”.


Thẩm Lạc lạnh nhạt nói: “Nếu như Hạ Nhất Dương tham gia, thưởng cuối năm nay gấp năm lần tôi.”


Quý Khâm Dương liếc mắt nhìn hắn: “Hai người này cần cù như vậy làm gì?”


“Tạ hành thì tôi không biết.” Thẩm Lạc chụp xong cuộn phim cuối cùng, cất máy ảnh, ngữ khí đắc ý nói, “Nhưng Hạ Tiểu Hoa thì chỉ một lòng muốn nuôi tôi.” (←_← có vợ giàu thì giỏi lắm sao Thẩm lão gia.)


Quý Khâm Dương: “…”


Tạ Mạnh cuối cùng lấy điện thoại di động ra, dáng vẻ thả lỏng dựa lưng vào ghế: “Chờ chút bạn học của tôi lại đây, có muốn cùng nhau ăn cơm không?”


Hạ Nhất Dương đương nhiên “Được được” đáp ứng, có điều nhớ tới Thẩm Lạc, lại bồi thêm một câu, “Tôi nói với trong nhà một tiếng.”


Thẩm Lạc đang lái xe, liền nhận được điện thoại của Hạ Nhất Dương.


Quý Khâm Dương ở bên cạnh nhìn hắn.


“Tối nay em cùng với Tạ hành đi ăn cơm.” Ngữ khí của Hạ Nhất Dương đặc biệt vui vẻ, “Có về trễ anh cũng đừng hối nhé.”


Thẩm Lạc hít một hơi: “Anh cũng đến.”


Hạ Nhất Dương sửng sốt một chút: “Anh tới làm gì?”


Thẩm Lạc: “Anh ở ngân hàng cậu ta kiểm tra, lâu như vậy mà cậu ta cũng chưa chính thức mời anh một lần, em nói xem anh có phải nên cho cậu ta cơ hội không?”


“…” Hạ Nhất Dương dùng tay che miệng nhỏ giọng nói, “Em đây không phải lo lắng cho anh sao, một người làm ngân giám một người làm ngân hàng, đi với nhau có được không đó?”


Thẩm Lạc không khách khí nói: “Người bạn kia của Tạ hành còn là một tay chơi âm nhạc, có bắn đại bác cũng không thấy liên quan gì với nhau, không phải cũng đến đó sao?”


Hạ Nhất Dương: “…”


Quý Khâm Dương cắn răng, làm khẩu hình ở bên cạnh: “Tôi còn ở đây đấy!”


Thẩm Lạc cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nói với Hạ Nhất Dương: “Em nói một tiếng với Tạ hành đi.”


Hạ Nhất Dương chua chát nói: “Anh thật đúng là không khách khí.” Dừng một chút, anh dường như đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi, “Với lại… Làm sao anh biết người bạn làm âm nhạc kia của Tạ hành cũng tới?”


Thẩm Lạc: “…”


Tình huống Thẩm Lạc cùng Quý Khâm Dương không muốn đụng tới nhất chính là bây giờ.


Dáng vẻ Tạ Mạnh bình thản bắt chéo chân ngồi ở cạnh bàn đối diện, nét mặt anh ôn hòa, không lộ ra tâm tình gì, một tay đặt trên bàn, đầu ngón tay nhịp nhàng gõ nhẹ.


So với Tạ Mạnh, Hạ Nhất Dương lại hoàn toàn mất bình tĩnh, anh khoanh tay, trên mặt quả thực hận không thể trực tiếp viết bốn chữ lớn “Tôi không cao hứng”.


Cũng không biết qua bao lâu, Quý Khâm Dương “khụ” một tiếng đầu tiên.


“Có đói bụng không? Không thì trước hết gọi món ăn chứ?” Không thể không nói, bởi vì quá đẹp, Quý Khâm Dương chỉ cần cười một cái, dù ai có muốn nổi giận cũng giận không nổi.


Kỳ thực Hạ Nhất Dương coi như là một nửa fan âm nhạc của Quý Khâm Dương, đối phương khách khí như thế, trái lại anh cảm thấy hơi ngại, vội vàng bỏ tay xuống, chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ, kết quả còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy Tạ Mạnh ở bên cạnh thản nhiên hỏi ngược lại: “Anh đói bụng à?”


Hạ Nhất Dương: “…”


Quý Khâm Dương: “…”


Thẩm Lạc: “…”


Câu hỏi này nhẹ nhàng như gió thổi mây trôi, ngữ khí ôn hòa hữu lễ, nhưng tất cả mọi người trên bàn lại không dám động đậy gì.


Tạ Mạnh tiếp tục hỏi: “Chạy nguyên một ngày đã ăn gì rồi??”


Quý Khâm Dương ngoan ngoãn trả lời: “Tùy tiện ăn một bữa tại nông trang bên cạnh Thái Hồ.”


Tạ Mạnh: “Ai trả tiền?”


Quý Khâm Dương không nói.



Giai đoạn này hắn làm sâu gạo không công tác, đương nhiên có thể tiết kiệm một lần thì tiết kiệm một lần.


Thẩm Lạc hòa giải nói: “Một bữa cơm mà thôi, thật sự không tốn bao nhiêu.”


Hạ Nhất Dương mạnh mẽ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, Thẩm xử làm sếp lớn, tiền lương nhất định cao!”


Vừa nói xong câu này, Hạ Nhất Dương mới đột nhiên phát hiện chính mình thật ngu ngốc, mọi người đều làm chung một hệ thống, tiền lương ngân giám bao nhiêu, tiền lương ngân hàng bao nhiêu, dù trên mặt không nói, nhưng trong lòng ba người bọn họ đều rõ ràng.


Tạ Mạnh mím môi, anh dường như muốn cười, nhưng miễn cưỡng nhịn được, một lát sau mới chậm rãi nói: “Quý Khâm Dương cũng có tiền, các anh không cần khách khí như thế.”


Quý Khâm Dương: “…”


Tạ Mạnh đã nói như thế, vậy thì bữa cơm này Quý Khâm Dương nhất định phải móc tiền túi ra trả.


Tối xấu cũng đã từng là bạch phú mỹ*, cho dù đau thịt, nhưng Quý Khâm Dương vẫn muốn mặt mũi.


*Trắng trẻo giàu có xinh đẹp, từ thường dùng cho nữ.


Tạ Mạnh cũng thật dụng tâm lương khổ, mỗi ngày càng trôi qua càng cố gắng đến tột cùng từ sau khi Quý Nhất Mỹ không dính khói bụi nhân gian rơi xuống phàm trần, có lẽ Tạ Mạnh căn bản không để bụng nuôi một Quý Khâm Dương, nhưng Quý Khâm Dương lại để tâm.


Hắn mất ngủ nửa đêm, thường hay ngồi trong sân vườn.


Bởi vì cai rượu, chỉ có thể pha một bình trà, vừa uống vừa ngắm trăng.


Có lúc Tạ Mạnh tỉnh dậy, sẽ đi ra tìm hắn, có lúc cứ như vậy ngồi bất động đến ngày hôm sau.


Kẻ tài hoa hơn người thường không được như ý, tựa như anh hùng khom lưng.


Nỗi đau tru tâm, Tạ Mạnh hiểu, nhưng không giúp được.


Ngoại trừ nuôi người càng tốt càng kỹ, để hắn không sầu không lo bên ngoài, dường như anh cũng không còn làm được gì khác.


May là gần hai năm nay Quý Khâm Dương mới rốt cuộc chậm rãi tìm lại được trạng thái, sáng tác âm nhạc càng ngày càng nhiều, tiếng tăm cũng dần dần lên cao, nhưng thói quen tiết kiệm không nỡ tiêu tiền của Tạ Mạnh dù chỉ là năm đồng lại không thay đổi được.


Đương nhiên, hắn cũng không muốn thay đổi.


“Bà xã kiếm tiền không dễ dàng.” Thừa lúc Thẩm Lạc và Hạ Nhất Dương không chú ý, đứng dậy lấy đồ ăn, Quý Khâm Dương liền đến gần bên tai Tạ Mạnh nhẹ giọng nói, “Tiêu nhiều đau lòng.”


“…” Tạ Mạnh biết hắn nói ngọt, nhiều năm nghe thấy đã quen, “Cho nên Thẩm xử chụp ảnh cho anh, anh còn lừa người ta năm ngàn?”


Quý Khâm Dương lúng túng nói: “Anh ta nói cho em biết à…”


Tạ Mạnh thở dài, anh đưa tay ra, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc mềm mại đằng sau của Quý Khâm Dương, nhẹ nhàng kéo kéo, bỗng dưng nở nụ cười, thản nhiên nói: “Anh thật sự giỏi quá rồi, cũng biết bắt đầu trả giá từ một nửa.”


Quý Khâm Dương: “…”


Tạ Mạnh nghiêng đầu nhìn hắn: “Bây giờ còn biết đỏ mặt?”


Quý Khâm Dương tiến lên trước, cọ trán Tạ Mạnh nói thầm: “Là do em cười quá đẹp trai đấy…”


Cho đến lúc chuẩn bị bắt đầu ăn, Hạ Nhất Dương rốt cuộc mới phản ứng được quan hệ bốn người trên bàn này, hóa ra chính mình cố gắng giấu diếm như vậy, chỉ có một mình anh giấu, ba người bọn họ đã sớm biết?!


Tạ Mạnh tốt bụng giải thích: “Tôi cũng vừa mới biết thôi, sau khi Thẩm xử gọi điện thoại bảo muốn tới dùng cơm liền nói cho tôi biết.”


Nhưng trọng điểm của Hạ Nhất Dương có hơi lệch: “Anh còn gạt em là liên hoan với đồng nghiệp?!”


Thẩm Lạc: “…”


“Không đúng…” Hạ Nhất Dương đặc biệt không vui, “Anh làm sao lại muốn kiếm thêm thu nhập?!”


Thẩm Lạc nhíu mày, hiếm thấy không được tự tin: “Chỉ là… Kiếm chút tiền tiêu vặt?”


Kết quả Hạ Nhất Dương càng thương tâm hơn trước: “… Anh ghét bỏ em kiếm tiền còn ít sao?”


Thẩm Lạc ngẩn người, trong nháy mắt dở khóc dở cười: “Em đang nghĩ gì đấy?”


Thấy đề tài này thật sự không gạt qua được, Thẩm Lạc cũng nghĩ thông suốt, dù gì từng người trên bàn này đều rõ ràng có năng lực kinh tế, hắn cũng không cần phải phồng má giả làm người mập, thở dài nói: “Anh cảm giác mình kiếm được ít quá.”


Hạ Nhất Dương tiêu hóa lý do này một lúc, không nhịn được lầm bầm: “Nhưng em lại không chê anh…”


Thẩm Lạc: “…” (←_← Cũng có người cam tâm tình nguyện nuôi anh đó Thẩm lão gia.)


Nếu không phải là do Tạ Mạnh cùng Quý Khâm Dương đều đang ở đây, có lẽ Thẩm Lạc sẽ nhịn không được đưa tay miết khuôn mặt của Hạ Nhất Dương.


Người này, có lúc không biết lời mình nói có bao nhiêu đáng yêu.


Trên đầu lưỡi như quấn đường, vẻ mặt tha thiết lại dễ thương.


“Làm sao em ấy lại đáng yêu như thế?” Thẩm Lạc suy nghĩ trong lòng.


Hắn nhìn khuôn mặt của Hạ Nhất Dương, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng cầm tay đối phương đặt trên đầu gối.


“Các anh đã bên nhau bao nhiêu năm?” Lúc uống canh, Quý Khâm Dương không nhịn được hỏi.


Hạ Nhất Dương có chút ngại ngùng: “Bên nhau chưa tới bốn năm.”


Quý Khâm Dương có chút đắc ý: “Vậy chúng tôi lâu hơn so với hai anh, chúng tôi đã bên nhau mười lăm năm.”


Tạ Mạnh âm thầm chọc khuỷu tay hắn một cái, Quý Khâm Dương bèn lẩm bẩm một câu: “Anh không có tính sai mà…”


Lúc Hạ Nhất Dương nghe được ba chữ “Mười lăm năm”, nét mặt suýt chút nữa không thể kiềm chế, anh nhìn về phía Thẩm Lạc, hắn chỉ nở một nụ cười động viên với anh.


“Thời gian chúng tôi quen biết nhau rất lâu.” Thẩm Lạc nhấp một ngụm trà, “Còn lâu hơn mười lăm năm.”


Quý Khâm Dương: “Vậy chẳng phải trước đó đã lãng phí thời gian sao?”


Thẩm Lạc suy nghĩ một chút: “Vẫn được.” Một lát sau, hắn mới chậm rãi nói: “Bây giờ cũng không tính là muộn.”


Khi nói những lời này, hắn nhìn vào đôi mắt của Hạ Nhất Dương.


Không thể không nói, Hạ Nhất Dương có một đôi mắt đặc biệt đẹp đẽ, khóe mắt hơi rũ xuống, tinh xảo lại ôn nhu, hiện tại đã có tuổi, cười lên sẽ lộ ra nhiều đuôi nếp nhăn, nhưng vẫn đẹp đẽ.


Thời điểm nhìn hắn, đặc biệt đẹp nhất.


Ăn cơm đến cuối, Quý Khâm Dương vẫn nhớ mãi không quên chuyện tiện nghi chụp ảnh, thừa dịp Tạ Mạnh đi lấy xe, không nhịn được kì kèo với Thẩm Lạc.


“Bớt hai ngàn.” Quý Khâm Dương thật sự ỷ vào dung mạo chơi xấu, “Trở về tôi viết một bài, đặc biệt tặng riêng cho các anh, sau đó hot lên sẽ rất đáng giá.”


Thẩm Lạc cười đặc biệt lộ rõ ra ngoài: “Nói như cậu đã viết rồi vậy.”


Quý Khâm Dương không phục: “Tôi mới vừa viết này.” Hắn moi một tờ giấy ăn từ trong túi quần, trên đó quả thật viết mấy dòng chữ, đưa cho Thẩm Lạc xem, “Đây, cái này anh cầm, làm tiền đặt cọc thế nào? Trở về tôi soạn nhạc xong sẽ lại gửi cho anh.”


Thẩm Lạc nghi ngờ cầm lấy tờ giấy ăn, còn chưa kịp xem, Hạ Nhất Dương đã lái xe tới.


Cuối cùng Thẩm Lạc dường như cũng thỏa hiệp, dựng ngón tay với Quý Khâm Dương: “Thế thì bớt cho cậu hai ngàn, đêm nay, thu tiền.”


Quý Khâm Dương kịch liệt gật đầu, đưa Thẩm Lạc lên xe giống như cung tiễn lão gia, Hạ Nhất Dương ngồi ở ghế lái, một mặt không hiểu ra sao: “Các anh đang nói gì đấy?”


Thẩm Lạc nhét tờ giấy vào trong tay anh: “Thứ này trị giá hai ngàn, cố gắng giữ.”


Hạ Nhất Dương: “…”


Lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Lạc mới mở tờ giấy ra, Quý Khâm Dương đại khái viết lên trên bằng bút bi gọi món ăn, có vài chỗ dùng sức quá mức nên bị rách.


Hạ Nhất Dương lái xe hỏi hắn: “Viết gì thế?”


Thẩm Lạc nhíu mày: “Ca từ, viết như thơ.”


Hạ Nhất Dương nở nụ cười: “Vậy anh đọc cho em nghe thử.”


Thẩm Lạc hắng giọng một cái, khẽ đọc lên.


Đóa hoa trong những năm tháng ấy


Nàng nở rộ nơi đâu


Chôn dưới thổ nhưỡng thời gian


Khi nào mới có thể mọc rễ nẩy mầm


Đóa hoa trong những năm tháng ấy


Nàng nở rộ nơi đó


Có một ngày đâm cành


Nhưng hái xuống ta không đành lòng


Đóa hoa trong những năm tháng ấy


Nàng rốt cuộc nở rộ


Trổ hoa đầy mỹ lệ


Dịu dàng như tóc em trắng xóa


Đóa hoa trong những năm tháng ấy


Nàng nở rộ trong lòng ta


Dù cho thiên hoang địa lão


Vẫn là dáng vẻ ta yêu em.


Hết phiên ngoại: Tuế nguyệt hoa.