Niệm Vãn Thành Yên

Chương 5




5.

Kết quả cuối cùng không có gì bất thường, chỉ là do căng thẳng quá dẫn đến nội tiết không đều, Lâm Niệm kê cho tôi một hộp thuốc, nói rằng uống xong vài ngày sau sẽ có kinh... Đến ngày hành kinh thứ hai đến bệnh viện lấy máu xét nghiệm hormone sinh dục.

Tôi lắng nghe cẩn thận, có đôi khi mấy lời nói kèm thuật ngữ cứng nhắc của Lâm Niệm đột nhiên chuyển thành một câu hỏi, "Tối nay em có rảnh không?"

Tôi còn đang sững sờ, tưởng còn có xét nghiệm gì vội vàng gật đầu nói, "Ừm, tôi có rảnh."

"Vậy thì cùng nhau ăn cơm đi." Lâm Niệm bình tĩnh nói.

Tự dưng tôi thấy mình thật ngớ ngẩn. Ý nghĩ tự ái mà tôi đã chôn trước đó lại vụt lên trong đầu, tôi mím môi suy nghĩ hồi lâu mới cúi đầu xuống, "Như vậy thì không rảnh."

Lâm Niệm đặt bút xuống, nhìn tôi với ánh mắt kiên định.

Tôi không dám nhìn anh, chỉ có thể im lặng nắm lấy góc áo, ngơ ngác nhìn mấy tâm phim trắng đen, đang suy nghĩ xem nên làm gì thì một bóng đen chợt đổ ập xuống trước mặt tôi, môi tôi sau đó liền bị chăn lại.

Lâm Niệm nửa người cúi xuống, một tay đặt lên gáy tôi, hôn một cách cưỡng ép.

Ngay lúc đó, không ngoa khi nói giống như bom nguyên tử vậy, tôi chỉ cảm thấy trong đầu có một tiếng nổ vang trời, nổ tung như một đám mây hình nấm khổng lồ khiến cả tai tôi bắt đầu ù đi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Niệm hôn tôi, cùng là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau. Khi ở bên Lâm Niệm, ngày còn ngây thơ thậm chí còn chưa nắm tay mấy lần, hành động đáng nhớ nhất chắc là cùng nhau ngắm trăng. Bây giờ lại như một bộ phim tình cảm quy mô lớn thế này, tôi nhất thời không phản ứng kịp.

Môi Lâm niệm vừa ấm vừa mềm, anh cọ mạnh vào thành môi tôi vài vòng rồi cắn một vào môi tôi, mút nhẹ. Cảm giác tê dại của môi truyền đi khắp cơ thể tôi như bị điện giật, sống lưng tôi bắt đầu mềm nhũn.

Lúc tách ra tôi thở không ra hơi, Lâm Niệm áp chóp mũi vào trán tôi xoa nhẹ, hơi thở từ đôi môi ẩm ướt nóng bỏng phả vào khiến tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt, tôi gần như căng thẳng đến mức không dám thở.



"Bây giờ em có rảnh không?"

Lời này có vẻ giống như ban đầu nhưng nói ra từ miệng anh lúc này như có một loại ma lực khác, khiến lý trí của tôi như giảm đi một nửa.

Như một trò đùa, tôi đã hôn anh ta chỉ sau vài giờ gặp lại, nếu tôi đi ăn với anh ta, sợ rằng đến xương cũng không còn.

Nhưng Lâm Niệm lại thở dài, trong lúc tôi còn đang ngẩn ngơ, anh ta đã quay đầu lại hôn tôi một lần nữa.

Lần này nụ hôn còn mãnh liệt hơn trước, tôi không kìm được mà ngả người ra phía sau gần như hoàn toàn bị anh đè lên ghế, môi cùng lưỡi nóng bỏng tiến thẳng vào quyện với môi tôi, còn có cả tiếng nước. Tôi như nghe cả tiếng dao động tim mình.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng đầu lưỡi của tôi ngứa ran, anh ta vì vậy từ từ đưa lưỡi của mình ra và hỏi tôi với một nụ cười, "Em vẫn chưa rảnh sao?"

Tôi đại khái thở hổn hển, vẫn chưa vượt qua cảm giác thiếu oxy, ngây ngốc ngồi đó như đã mất hết khả năng ngôn ngữ.

Lâm Niệm nhìn đồng hồ, sau đó đưa tay xoa đầu tôi, "Vậy thì còn một tiếng, em có thể suy nghĩ xem mình muốn ăn gì."

Trong một tiếng đồng hồ đó, tôi không nhớ được mình đã trải qua như thế nào, giống như bị lấy mất ký ức trong một giờ vậy. Tôi ngồi trên chiếc ghế đó với đầu óc trống rỗng, nhìn Lâm Niệm như một khúc gỗ chứ không thể nghe thấy anh cùng mấy cô y tá nhỏ nói gì.

Tôi không thể không nghĩ đến khoảng thời gian tôi và Lâm Niệm ở bên nhau.

Vốn dĩ anh ta không muốn mang tiếng yêu đương nhưng cuối cùng không chịu nổi sự đeo bám của tôi, không còn cách nào khác đành phải đồng ý thử quen tôi. Đúng vậy, tôi thật sự đã theo đuổi anh ta.

"Thích" ở tuổi mới lớn có thể rất đơn giản, đôi khi chỉ vì nghĩ đến bạn đã mặc chiếc áo sơ mi trắng tôi yêu thích trong một buổi chiều tôi mà tôi thích. Có thể là vì que kem phù hợp, khi tôi thật sự chắc chắn rằng mình thích Lâm Niệm là vì một cốc nước đường nâu nóng.

Hôm đó có giờ học thể dục, về cơ bản tương đương với các hoạt động ngoại khóa. Nhưng vẫn không được phép mang điện thoại di động vào trường.

Trần Nhất Văn muốn đi cùng tôi khi tôi thấy khó chịu nhưng tôi không muốn cậu ấy bỏ lỡ một tiết học thể dục, vì vậy liền phủ nhận việc mình đau bụng kinh để không phiền phức.

Có lẽ do ngồi một mình dễ thu hút sự chú ý, cậu bạn tên Khương Kiều kia đã đến chỗ tôi với một quả bóng rổ trên tay.

"Chị dâu, có muốn chơi bóng rổ không? Để anh Niệm dạy chị" Cậu ta cười đùa, lại sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của tôi.

Không còn dáng vẻ trẻ tuổi đùa cợt, ngược lại cậu ta lại như một người hiểu chuyện, hoảng hốt nhìn tôi ôm bụng, ngập ngừng hỏi tôi: "Chị ơi, chị có sao không?"

Tôi có chút xấu hổ, nhưng sự đau đớn khó chịu về thân xác đã lấn áp đi cái gọi là xấu hổ này, tôi ôm bụng khó khăn hỏi cậu ấy, "Ừm...bạn học...có thể lấy giúp tôi một cốc nước không? nước nóng."

Khương Kiều vội vàng chạy đến chỗ Lâm Niệm đang chơi bóng rổ, tôi muốn ngăn cậu ta lại nhưng bất lực. Một lúc sau, Lâm Niệm bước đến bên tôi với một cốc nước đường nấu vẫn còn bốc khói.

Trong mắt tôi, diện mạo của Lâm Niệm không khác mấy so với sự xuất hiện của một thiên thần. Tôi cảm động rơi nước mắt, Lâm Niệm tuy không nói gì nhưng đã ngồi với tôi suốt buổi học thể dục. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ lúc đó anh đã thích tôi một chút rồi.

Sau đó, tin đồn "Lâm Niệm và bạn gái nhỏ" ngày càng lan rộng, thậm chí có một đàn chị xuất hiện nói xấu tôi, tôi bức xúc đến mức đến lớp của Lâm Niệm để tìm anh ta.

Khi đó giờ học của năm nhất và năm hai khác nhau, khi đến đó tôi tình cờ bắt gặp một chú giáo trung niên tốt bụng đang đứng lớp tự học, chú cười, thậm chí còn chủ động gọi Lâm Niệm ra ngoài cho tôi.

Lâm Niệm rất kinh ngạc khi nhìn thấy tôi, sắc mặt có chút tối sầm lại, tôi trực tiếp ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói, "Học trưởng Lâm, chúng ta yêu sớm đi."

Lâm Niệm sắc mặt càng đen hơn, xung quanh vẫn có người đang xì xào, anh nghiến răng nắm lấy cánh tay tôi kéo đến chỗ vắng người, nghiêm mặt chất vấn, "Tống Vãn Vãn, em điên cái gì vậy?"

Tôi bực bội, tức giận trả lời, "Họ đều nói em không với anh, tại sao không xứng chứ? Em chỉ muốn yêu anh, em đến đây không phải để hỏi ý mà là để thông báo, anh là bạn trai em."

Lâm Niệm vẻ mặt đầy nghi hoặc, có lẽ lúc đó anh ta cảm thấy tôi thật điên rồ. Sau đó khi tôi mua đồ ăn sáng cho anh 27 lần, viết 102 bức thư tình và tỏ tình 52 lần, cuối cùng anh ta dường như bất lực với tôi. Lâm Niệm đau đầu thở dài nói, "Được rồi, Tống Vãn Vãn, chúng ta cùng cố gắng đi."

Khoảng thời gian sau đó có lẽ là ngày tháng ngọt ngào nhất giữa Lâm Niệm và tôi.. Chúng tôi cùng nhau ăn uống, đi vòng quanh khuôn viên. Tôi phát hiện Lâm Niệm không hề bất cần như đồn đại, thậm chí anh ấy còn là người bạn trai rất tốt. Anh mua đồ ăn ngon cho tôi, ngoan ngoãn cầm lấy sợi dây chun nhỏ mà tôi mua cho, ngoài việc không nói nhiều ra thì đều rất ưu tú.

Tuy nhiên, những ngày tháng đó không kéo dài.

Nguyên nhân là do kết quả học tập của Lâm Niệm sa sút.

Thật ra thì cả hai chúng tôi đều học lực giỏi nhưng anh hơn tôi rất nhiều, anh luôn nằm trong top 10 của trường, còn tôi chỉ dao động lên xuống trong top 100, nhưng trong năm học có những 1000 người. Sự kiện tiếp theo cũng coi như khá hiếm gặp, cả hai chúng tôi đều không làm bài nghiêm túc trong kỳ kiểm tra hàng tháng đó, Lâm Niêm thậm chí còn đưa tôi đến tận cửa phòng thi.

Vào ngày công bố kết quả, điểm số của anh vượt khỏi top 30, rơi xuống hạng 37. Cả tôi và anh đều không nghĩ đến điều đó. Ngay cả Lâm Niệm cũng không biết lý do, vì khi chúng tôi mới quen nhau, điểm số của anh cũng không giảm một chút nào.

Sau đó, lần đầu tiên tôi gặp mẹ Lâm Niệm trong phòng giáo viên chủ nhiệm lớp anh. Tôi được giáo viên gọi đến, khi vừa đến cửa tôi đang nhìn thấy Lâm Niệm, anh ấy đứng thẳng ngoài hành lang với khuôn mặt bên trái hơi sưng lên. Rõ ràng là một cú tát, anh có chút lúng túng khi nhìn thấy tôi.

Vào thời điểm đó, cả tôi và anh đều biết rằng, tình yêu trẻ thơ của chúng tôi sẽ hoàn toàn kết thúc.

Khi tôi gõ cửa văn phòng, vội vàng nắm lấy tay anh một cái, rồi bình tĩnh bước vào phòng.

Mẹ của Lâm Niệm là một người rất thanh lịch, trang nhã nhưng dường như rất đáng sợ dù bà không nói gì. Khi bà nhìn thấy tôi, vẫn mỉm cười lịch sự dù có thể dễ dàng nhận ra không có chút ấm áp nào phía sau nụ cười.

Giáo viên chủ nhiệm không nói gì. Rốt cuộc, vẫn là tôi đã ảnh hưởng đến Lâm Niệm. Sau khi nghe giáo huấn cả buổi chiều, tôi rời văn phòng với đôi mắt đỏ hoe. Lâm Niệm vẫn đứng ở cửa nhìn tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Sau ngày học hôm đó, tôi nhờ Khương Kiều mang một lời nhắn đến cho Lâm Niệm, hỏi anh ấy rằng, anh có muốn chia tay không?

Tôi nhận được thư trả lời của anh vào ngày hôm sau, vẫn là thông qua Khương Kiều, anh ấy nói rằng không muốn.

Thế là chúng tôi từ mối tình công khai trở thành một tình yêu trong lặng thầm, tôi và Lâm Niệm đều không nhận ra điều gì sai trái nhưng vẫn đồng thời dành nhiều suy nghĩ cho việc học hơn, chúng tôi biết rõ mình đang muốn gì. Đúng như cô chủ nhiệm đã nói lúc đầu, bản thân tình cảm sẽ không ảnh hưởng đến học tập. Điều thực sự ảnh hưởng đến việc học là sự hỗn loạn của cảm xúc trong lòng chúng tôi.

Mối tình âm thầm này tồn tại qua được vài kỳ thi, điểm số của Lâm Niệm đã trở lại như cũ, tôi tiếp tục học tập chăm chỉ, cố gắng cạnh tranh với anh ấy. Nhưng tất cả những điều này cuối cùng vẫn kết thúc trong kỳ nghỉ hè năm đó.

Lâm Niệm từ năm hai cao trung bước sang năm ba.

Trong những ngày nghỉ, chúng tôi sử dụng một phần mềm qua mạng xã hội để trò chuyện, một ngày chỉ có một hoặc hai lần nhưng chúng tôi rất thích. Cho đến một ngày, tin nhắn tôi gửi đi không hề được hồi đáp, thay vào đó là đoạn tin nhắn dài.

【Xin chào, dì là mẹ của Lâm Niệm. Giáo viên khẳng định cháu không phải là một đứa trẻ tệ và không muốn ngăn mối quan hệ của hai đứa nhưng cháu nên biết rằng Lâm Niệm sẽ sớm lên năm ba cao trung. Bất kể là học tập hay cuộc sống, nó cần một cô gái với tấm lòng khoan dung, đừng ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, quan tâm đến hiện tại mà hãy quan tâm nhiều hơn đến tương lai của hai đứa. Năm sau, cháu chỉ mới năm hai cao trung, cháu vẫn còn một chặng đường rất dài, nhưng Lâm Niệm sắp phải đối mặt với áp lực của năm ba, dì không muốn cháu lại ảnh hưởng đến Lâm Niệm. Hi vọng cháu có thể ngừng liên lạc với con trai dì, cháu phải biết, khả năng của Lâm Niệm không nên chỉ như thế này. Ngoài ra, dì hi vọng cháu là một người biết suy nghĩ, mong rằng cháu sẽ không cẩu thả trong tình cảm, đối với Lâm Niệm năm thứ ba không bị gián đoạn là quan trọng nhất. Đồng thời, dì cũng cầu xin cháu đừng để Lâm Niệm biết chuyện này, dì không muốn vì cháu mà cãi nhau với con mình nữa, cháu hãy xóa đoạn chat này đi, mong cháu giữ im lặng với Lâm Niệm. Cảm ơn cháu.】

Với đôi mới đỏ hoe, ngày hôm đó tôi vừa gửi lời chúc tốt đẹp vừa khóc.

Mãi cho đến ngày hôm đó, tôi mới nhận ra rằng có một số người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta nhưng định mệnh đã định rằng sẽ không bao giờ chạm tới được. Những lời nhận xét của mẹ Lâm Niệm hoàn toàn làm tổn thương lòng tự trọng của tôi - Tôi bị coi là lực cản của Lâm Niệm, là gánh nặng của anh ấy. Trong mắt bà, tôi là một kẻ ích kỷ, phiền phức và là kẻ ngáng đường trên con đường thành công của con trai bà.

Đối với tôi mà nói, đoạn tin nhắn đó có nghĩa như khả năng giữa tôi và Lâm Niệm đã hoàn toàn bị cắt đứt, thậm chí tôi không còn muốn biết Lâm Niệm cảm thấy như thế nào nữa. Lòng tự ái của tôi không cho phép tôi xuất hiện bên anh ấy, cũng không muốn gặp lại.

Con trai bà rất xuất sắc nhưng không có nghĩa như vậy khiến bà có thể khinh thường tôi. Khí đó, tôi vẫn còn kiêu ngạo, tôi không cho phép bất cứ ai nói rằng mình không hợp với Lâm Niệm, kiêu ngạo như lúc không cho phép ai kéo anh ấy khỏi tôi, giống như khi tôi nói với Lâm Niệm, "Yêu nhau đi". Cuối cùng, tôi bình tĩnh gửi cho anh tin nhắn cuối cùng, "Chúng ta chia tay đi."

Sau ngày hôm đó tôi buộc bản thân mình phải cắt đứt mọi liên lạc với Lâm Niệm, cho đến một ngày anh ấy xuất hiện ở tầng dưới nhà tôi với đối mắt đỏ hoe. Anh nắm lấy cánh tay tôi không chịu buông, ngón tay anh gần như để lại vết hằn trên cánh tay tối. Tôi nghe giọng chất vấn của anh, "Tại sao lại chia tay?"

Tôi không cho mình cơ hội để thay đổi suy nghĩ lần nữa, điểm nhiên nói: "Đột nhiên em cảm thấy anh không thú vị nữa. Không thích nên chia tay."

Lâm Niệm nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, sau khi xác nhận tôi không nói đùa, anh đanh mặt gật đầu, nói với tôi, "Được rồi, Tống Vãn Vãn, em đừng hối hận."