Niệm Vãn Thành Yên

Chương 1




1.

Nếu con có tội, xin hãy để Chúa trừng phạt con thay vì để con đi khám phụ khoa gặp người yêu cũ âm hồn bất tán thế này...

"Có triệu chứng gì?" Lâm Niệm đưa mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng hỏi.

Tôi bí bách cắn môi, cố gắng để mắt không dao động, lẩm bẩm "Kinh nguyệt không đều."

"Bao lâu rồi?" Anh ta thu lại ánh mắt, tay mở hồ sơ bệnh án trên máy tính, ngón tay có chút khựng lại.

"Khoảng bốn tháng." Tôi cũng khựng lại một chút rồi lại bổ sung thêm hai câu cho cụ thể "Từ tháng năm năm nay cho đến hôm nay, bà dì đều không đến."

Tôi thấy Lâm Niệm đưa mắt liếc nhìn góc phải màn hình máy tính, chắc là nhìn thời gian - ngày 20 tháng 9.

"Khá lâu đó." Anh ta nói.



Tôi không nhịn được mà lườm mắt một cái, chửi thầm trong bụng, ai mà biết bác sĩ sẽ gặp là anh ta chứ. Lúc này anh ta còn nói lời mang ý mỉa mai tôi.

Tôi khinh!

Cái đồ không giống người nhà anh.

Khi đăng ký khám bệnh, tôi rõ ràng book số của một bác sĩ nữ đáng tin qua mạng, ai mà biết tên này chui ở đâu ra chứ! Biết thế tôi thà đổi bệnh viện.

"Có từng quan hệ không?"

Anh ta nhả ra một câu thờ ơ như vậy, thái độ vẫn không thay đổi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi nhưng khuôn mặt bị che khuất bởi một lớp khẩu trang xanh nhạt khiến tôi khó nhìn ra cảm xúc gì.

Đúng như tôi suy nghĩ, tôi cắn chặt hàm dưới, bóp nghẹt bụng trả lời: "Không."

"Thật không?" Anh ta lại quay sang nhìn tôi, ánh mắt như thoáng ý cười, gằn giọng hỏi.

Mẹ kiếp! Tôi chửi thầm trong miệng. Không phải vì tôi không có bạn trai mới sau khi chia tay anh ta hay sao! Việc này khiến anh ta phải ra vẻ cười nhạo tôi như vậy à?

Nhưng không thể nào mắng được, tôi bỏ tiền ra để khám bệnh, càng không thể vì một chút lên mặt với anh ta mà nói dối về tình trạng quan hệ của bản thân. "Không" - Tôi lại lắc đầu.

Lâm Niệm có vẻ hài lòng, quay sang viết lách một dòng vào máy tính——【Bệnh nhân phủ nhận lịch sử đời sống tình dục】

Từ từ? Phủ nhận - hai từ này, có phải hơi sai không?

Nhưng tôi chưa kịp suy nghĩ, thì Lâm Niệm đã bắt đầu công cuộc tra hỏi của mình.

"Có tiền sử giảm cân không?" Anh ta vừa nói vừa nhìn xuống bụng tôi.

Tôi lắc đầu dứt khoát "Không."

"Em có dùng thuốc gì không?"

"......Một số loại thuốc điều hòa nội tiết tố, có ảnh hưởng sao?"

Anh ta có vẻ sửng sốt "Còn dùng?"

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Anh ta đánh dấu những điều này vào hồ sơ bệnh án, có điều ý cười trong mắt như đã biến mất hẳn. Mặt nhíu mày, như thể bệnh tình của tôi đã quá nghiêm trọng.

Tôi có chút chột dạ không dám hỏi, anh ta lại hỏi tôi "Buổi chiều có thời gian không?"

Tôi đột nhiên có chút căng thẳng, bất giác thẳng lưng lên, nửa đề phòng nửa kiêu ngạo cắt ngang "Làm gì?"

Anh ta khịt mũi khinh thường, còn ra vẻ chế giễu tôi "Siêu âm B"

(Siêu âm B là một loại khám siêu âm, là một xét nghiệm chẩn đoán không phẫu thuật. Thông qua kiểm tra siêu âm B, có thể thu được các hình ảnh mặt cắt khác nhau của các cơ quan khác nhau trong cơ thể người và có thể đánh giá xem có bất thường hay không. Kiểm tra siêu âm B phù hợp để chẩn đoán các bệnh nội tạng khác nhau như gan, túi mật và thận, bàng quang, tử cung, buồng trứng, v.v. Siêu âm B có nhiều ứng dụng lâm sàng và hiện nay đã trở thành một phương pháp chẩn đoán không thể thiếu trong y học lâm sàng hiện đại.)

Giống như một cú vả đập vào mặt tôi vậy, sự kiên ngạo lập tức sụp đổ, tôi xấu hổ chết đi được, "Có, tôi có thời gian."

Lâm Niệm ngưng nhìn tôi, tay lại gõ thứ gì đó. Vài tờ giấy được in ra trong chiếc máy in bên cạnh. Anh ta chụp hình vài tờ trong đó trước mặt tôi với vẻ mặt lạnh lùng, vẫn vừa đẹp vừa nghiêm túc, "2:30 chiều rẽ phải lên tầng 3 siêu âm B, có kết quả quay lại gặp tôi ".

Tôi nhục nhã cầm tờ phiếu, quay lưng vừa muốn chạy lẹ thì bị anh ta gọi lại.

"Tống Vãn Vãn". Tôi khinh ngạc quay đầu lại, không biết anh ta từ lúc nào đã mở khẩu trang, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt vẫn khuynh thành như bảy năm trước, mắt nhìn tôi thật sâu, "Em không có quan hệ vậy có nghĩa là không có người yêu đúng không?"

"Không phải việc của anh!!!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi mắng anh ta, càng vội rời đi, nhưng cầm tờ phiếu vừa bước đến cửa, lại nghe thấy giọng nói tươi cười của anh ta, "Thật trùng hợp, tôi cũng không có."