Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 182




Đôi mắt sâu thẳm của Lâu Tư Trầm nhìn từ phía trên xuống, hắn nhìn sâu vào đáy mắt cô, Mộ Sở bỗng thấy chột dạ, vội vàng cúi đầu, không dám chạm mắt hắn thêm lần nào nữa, đôi gò má ửng đỏ một màu thật gợi cảm.

Lâu Tư Trầm cũng không làm khó cô, cầm lấy đũa gỗ trên tay cô, liền ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

Lần trước cô nấu cho một bữa cơm khét, đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ như in, hắn nhìn một lượt những món ăn trên bàn, ít ra thì vẻ ngoài so với lần trước có tiến bộ nhiều, chỉ là chưa biết mùi vị thế nào thôi.

Lâu Tư Trầm gắp lấy một miếng thịt, đưa vào miệng, nhai nhai, rồi nuốt.

Trên mặt không có chút cảm xúc nào, vẫn khuôn mặt lạnh nhạt ấy.

Mộ Sở lại thấy rất hồi hộp, thấy hắn không thể hiện tí xíu cảm xúc nào, cuối củng cô vẫn không kiềm được sự hiếu kỳ mà hỏi:

- Như thế nào?

Lâu Tư Trầm ngẩn đầu nhìn cô, lạnh nhạt đáp:

- Được hơn lần trước một chút.

- ....

Đây là lời đánh giá kiểu gì?

Chỉ được hơn lần trước một chút? Chỉ một chút thôi sao?

Thật ra thì không.

So với lần trước, Lâu Tư Trầm cảm giác ngon hơn nhiều, lần trước là khó ăn, lần này là ngon, nhưng hắn cố ý không nói ra.

Mộ Sở cũng gắp một đũa vào miệng, khen:

- Cũng ngon lắm mà!

- Chưa từng được ăn qua những món ngon, đều sẽ cho rằng món đang ăn là ngon nhất!

Lâu Tư Trầm không ngẩn đầu mà nói.

- .....

Mộ Sở không vui lườm anh một cái, lẩm bẩm:

- Đã thế anh đừng bảo em nấu ăn.....

Vậy em trả tiền đây.

Lâu Tư Trầm vẫn không ngẩn đầu, thậm chí không thèm nhìn cô.

Mộ Sở cạn lời.

Đúng là thiếu tiền uất ức thật mà.

Có phải cô muốn thiếu đâu, cô cũng đâu bảo hắn đóng phí dùm! Kết quả thì sao? Vô duyên vô cớ nợ món tiền này.

Mộ Sở nghĩ, thà là thiếu tiền bệnh viện còn an tâm hơn là thiếu tiền hắn, ít ra thì bệnh viện không thể ép cô làm công. Làm xong rồi còn phải chịu đựng sự chê bai từ hắn, rốt cuộc là sao chứ?

Lâu Tư Trầm không dòm ngó cô, chỉ nói:

- Tối mai có hoạt động dã ngoại.

- Hửm?

Mộ Sở nghĩ, không lẽ muốn cô giúp họ chuẩn bị thức ăn sẵn chứ?

- Em đi cùng tôi!

Cuối cùng Lâu Tư Trầm đã ngước mắt nhìn cô.

- Hả?

Lâu Tư Trầm chau mày:

- Hả cái gì?

- Sao lại muốn em đi chứ?

Mộ Sở thật sự không hiểu nổi, cô cắn môi rầu rỉ nhìn hắn

- Em không đi, ai phụ trách nướng thịt cho bọn tôi?

- ......

- Em không đi, ai phụ trách dựng lều cho tôi?

- ....

- Em không đi, ai phụ trách trải nệm giường cho tôi?

- .....

Cái tên này, tự cho bản thân là hoàng đế rồi sao?

Răng Mộ Sở cắn lấy đôi đũa, nghiến thật sâu thật mạnh, giận dỗi lườm hắn:

- Chủ nhiệm Lâu, em là phụ nữ đó!

- Những công việc nặng nhọc như vậy không phải đàn ông làm hay sao?

- Trong mắt tôi, em không khác gì đàn ông! Chẳng qua là có thêm một cái lỗ mà thôi.

- .....

Shit!!!

Đôi gò má Mộ Sở đỏ bừng vì nóng giận, ngay cả sự manh động muốn đập bàn nghỉ việc cũng có luôn.

- Quyết định vậy đi, ngày mai tôi cho người đi đón em.

- Em không đi!

- Em không có quyền quyết định.

Mộ Sở ném đôi đũa lên bàn bộp một tiếng

Nhưng Lâu Tư Trầm vẫn thản nhiên ăn cơm trắng trong chén của hắn.

Mộ Sở thật sự tức giận, nhưng tất cả sự phản kháng của cô đều vô ích.

Cuối cùng, cô chỉ biết đầu hàng chào thua, cô cầm đôi đũa lên và nói:

- Anh đừng cho Tiểu Âu đến đón em, đồng nghiệp sẽ thấy....

- Thì sao?

- Họ sẽ suy nghĩ lung tung đó.

- Họ nghĩ gì mặc họ, liên quan gì đến chúng ta?

Lâu Tư Trầm ngước mắt nhìn cô.

Mộ Sở chỉnh sửa lời anh nói, chỉ vào cô:

- Không phải chúng ta, mà là em!

- Ồ, vậy thì càng không cần bận tâm.

- .... anh có lương tâm không vậy?

Mộ Sở rầu rỉ.

Lâu Tư Trầm nhíu mày, chừng mắt nhìn cô:

- Giữa hai chúng ta, người không có lương tâm rốt cuộc là ai hả?

- .....

Một câu hỏi trực tiếp khiến Mộ Sở ngớ người.

Cặp mắt chột dạ đảo nhìn xung quanh, không dám nhìn hắn, sau đó, cúi đầu, vội vàng lùa cơm, không dám nói thêm một từ nào nữa.

Sau khi ăn cơm xong, Mộ Sở dọn dẹp nhà bếp cho hắn, sau đó rời khỏi phòng.

Nói thật, Mộ Sở không nghĩ rằng làm việc cho hắn lại thoải mái như vậy, vốn nghĩ rằng hắn sẽ làm khó cô một thời gian cơ, không ngờ lại dễ dàng thả cho cô về.

Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, lúc này chỉ mới hơn 8h một chút, còn dư nhiều thời gian lắm!

Mộ Sở ngồi xe trực tiếp đến thẳng bệnh viện.

Đuôi Nhỏ vẫn còn nằm trong phòng ICU, Mộ Sở chỉ có thể cách cửa, thông qua cửa sổ kính đứng bên ngoài nhìn từ xa.

Cô rất nhớ bé con, rõ ràng chỉ mới 10 mấy ngày ngắn ngủi không nói chuyện với con bé, mà Mộ Sở tưởng chừng như đã trải qua hàng thế kỷ dài vậy.

Vô tình bắt gặp chị y tá đi ra từ phòng ICU, cô vội vàng kéo tay y tá hỏi:

- Chị y tá, tình trạng con gái tôi thế nào rồi ạ?

- Tạm thời mà nói vẫn không tệ, thêm tầm hai ngày nữa là có thể ra khỏi phòng ICU rồi.

- Thật tốt quá!

Mộ Sở vui mừng:

- Cuối cùng cũng có thể ra khỏi phòng ICU rồi.

Cô thật sự rất nhớ bảo bối nhỏ bé của cô.

Chị y tá nói:

- Đuôi Nhỏ khi ngủ đều gọi mẹ cả đấy!

Mộ Sở khóe mắt nóng nóng, sống mũi cay cay.

Lúc cô ngủ, cô cũng không ngừng gọi tên Đuôi Nhỏ.

Mộ Sở đứng ngoài cửa phòng ICU, ở cùng Đuôi Nhỏ thêm vài giờ đồng hồ, sau đó, đón chuyến tàu điện cuối cùng đi về nhà.

Mộ Sở không ngờ rằng, tham gia chuyến dã ngoại còn có cả Lý San San!

Mộ Sở nghi ngờ, Lâu Tư Trầm thật sự cố ý mà.

Đương nhiên, ngoài Lý San San, còn có cả Lục Ngạn Diễm, và thai phụ Lục Dung Nhan.

Lục Dung Nhan cũng không ngờ Lý San San sẽ có mặt, lúc nhìn thấy cô ta, khuôn mặt cô biến sắc ngay.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?

Lục Dung Nhan lén lút kéo Mộ Sở sang một bên, hỏi khẽ:

- Sao Lý San San cũng đi theo vậy? Rốt cuộc chồng cậu đang muốn gì hả? Một chân đạp hai thuyền sao?

Nhìn thấy hai người đang thân mật đứng đằng xa, trong lòng Mộ Sở quả thật có chút khó chịu, nhưng cô gắng chịu đựng sự khó chịu này, trên mặt vẫn cười nhẹ và nói:

- Chồng gì chứ? Mình và anh ta đã ly hôn rồi, đâu phải cậu không biết?

- ..... nhưng dù là ly hôn rồi mà anh ta làm vậy cũng trơ trẽn thật đấy! Anh ta gọi cậu đi cùng, giờ lại dẫn bạn gái hiện tại theo, có ý gì chứ? Cố ý làm cậu khó coi đúng không?

- Mình đi cùng để làm osin thì có, cậu cũng biết mà, mình thiếu tiền anh ta, vẫn chưa trả dứt đấy!

- Hơ!

Lục Dung Nhan cười lạnh:

- Cái cớ! Đây chỉ là cái cớ để anh ta ức hiếp cậu, cậu có hiểu không vậy?

Mộ Sở hiểu rõ chứ!

- Mình giúp cậu trả dứt món nợ này, chúng ta không cần nhìn mặt anh ta mà sống

Lục Dung Nhan vừa nói vừa tức tối bước đi, nhưng Mộ Sở kịp đưa tay kéo cô lại:

- Đủ rồi, thấy cậu nghĩa hiệp vì mình như vậy, trong lòng mình đã nguôi ngoai nhiều rồi. Lúc này cậu đừng vì mình mà ra mặt, nếu cậu tức tối như vậy đến tìm Lâu Tư Trầm, anh ta chắc chắn sẽ nghĩ mình ghen tuông giận dỗi, như vậy sao mình còn mặt mũi ở đây nữa? Tổn hại đến lòng tự trọng đó!

- .....cậu nói vậy nghe cũng đúng!

Lục Dung Nhan gật đầu đồng ý, nghiêm túc phân tích:

- Anh ta gọi Lý San San tới, thực chất là muốn sỉ nhục cậu. Chắc là muốn thấy cậu ghen tức, thấy cậu đau lòng mà thôi! Hứ! Chúng ta càng không thể làm vừa lòng bọn họ được, chúng ta phải vui vẻ mà chơi, đúng không?

- Đúng!

Chí ít thì bề ngoài vẫn phải vui vẻ, nhưng trong lòng thì....

Sao có thể vui được đây?

- Cả hai người đứng đấy to nhỏ gì đấy? Còn không mau đến giúp một tay nào!

Lục Ngạn Diễm kêu ới ở phía trước, vẫy tay về phía họ, tỏ ý bảo họ mau đến đấy.

Lục Dung Nhan lúc này nhìn Lục Ngạn Diễm cũng không ưa nổi, giận dỗi lườm anh ta, nói với Mộ Sở:

- Anh em cùng một ruột! Đúng là không có ai tốt cả.

Mộ Sở không kiềm được cười lên:

- Thôi được rồi! Cậu đừng giận lây sang bác sĩ Lục nhà cậu nha!

Cô vừa nói vừa khoác tay Dung Nhan, tiến về phía họ.

Tiết Bỉnh và thư ký Lâm cũng có mặt, đang loay hoay dựng lều, Lâu Tư Trầm và Lý San San cũng đang cùng dựng lều ở phía bên kia, Lục Ngạn Diễm gọi Dung Nhan đến phụ anh ta là vì Dung Nhan đang mang thai, anh ta không để cô làm gì, chỉ thỉnh thoảng giúp anh ta giữ thăng bằng, có việc nặng nhọc anh ta ôm hết, thế là túp lều cuối cùng chỉ còn mỗi mình Mộ Sở thôi.

Mộ Sở thấy họ có đôi có cặp, ánh mắt không kiềm được nhìn về phía Lâu Tư Trầm và Lý San San, trong lòng bỗng thấy trống rỗng vô cùng.

Cô cúi đầu, cố ép bản thân đừng nhìn họ, gắng gượng bắt đầu dựng lều một mình.

Chỉ là có cặp có đôi, rồi khoe khoang tình cảm thôi mà, có gì to tát đâu!

- Đêm nay chúng ta ngủ như thế nào?

Lý San San đột nhiên hỏi to một câu.

Trong lòng Mộ Sở, trái tim cô khẽ rung lên! Cô không dám ngẩn đầu nhìn họ, tiếp tục giả vờ dựng lều.

Lục Ngạn Diễm đáp:

- Tôi ngủ cùng vợ.

Lục Dung Nhan nói:

- Em không ngủ cùng anh đâu, em ngủ cùng Mộ Sở cơ

Lục Ngạn Diễm mím môi tỏ vẻ không vui:

- Anh không ngủ cùng với đàn ông đâu đấy!

- ......

Lý San San cười nói:

- Em ngủ cùng anh Tư Trầm.

- .....

Lục Ngạn Diễm nhếch nhếch mép.

Lâu Tư Trầm khẽ nhướng mày.

Nha đầu này không biết đang giở trò gì hay chỉ muốn xem tuồng thôi.

Tuy vậy, vẫn không có ai lật tẩy cô, ngay cả Lâu Tư Trầm cũng lựa chọn im lặng.

Trong lòng Mộ Sở nặng trĩu, nụ cười trên môi cứng đờ:

- Cái đó.... tôi sao cũng được. Mọi người tự sắp xếp nhé!

Lục Ngạn Diễm cười gian:

- Chắc là sao cũng được ư? Vậy cô chen vào cùng một lều với anh ba hai người họ nhé!

- Đi chết đi.

Dung Nhan đưa chân đá lên đùi Lục Ngạn Diễm.

- A.....

Lục Ngạn Diễm hét toáng lên đau đớn!

Lâu Tư Trầm lạnh lùng liếc nhìn anh:

- Đáng đời!

- .....

Mộ Sở thấy ngượng, ngượng ngùng thật sự luôn đấy!

Ánh mắt không tự chủ nhìn Lý San San, vừa hay cô ta cũng đang nhìn cô, trong mắt cô ta ẩn chứa nụ cười thâm sâu nào đó, nhưng nụ cười đó, Mộ Sở hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa của nó.