Niềm Hạnh Phúc

Niềm Hạnh Phúc - Chương 7





Bên trong căn phòng trầm tĩnh phủ đầy màu lam nhạt, thỉnh thoảng có một vài tia nắng theo làn gió nhẹ lướt qua tấm màn cửa sổ chiếu vào phòng. Bóng dáng của một thiếu nữ với mái tóc hạt dẻ phất phới trong làn gió, cô ấy mặc áo sơ mi màu bạc thắt caravat đen phủ bên ngoài là chiếc áo vest trắng viền vàng kết hợp cùng váy tím than sọc đen mang phong cách sang trọng của hoàng gia lại thêm sự tươi tắn của giới trẻ. Nó gợi lên được thân hình mảnh mai của cô gái, cô ấy là Hàn Ngân Hy hôm nay là ngày cô phải vật vả lại với mớ kiến thức tưởng chừng sẽ không gặp lại nữa nhưng đâu ngờ lại có ngày mình phải học lại nó từ A – Z như vậy. Cô đã bỏ nó suốt mười mấy năm rồi không biết có còn nhớ không nữa, hây đúng là khổ thân mà, ai bảo trọng sinh là sướng nào?


Khi bước xuống nhà, Hàn Ngân Hy thấy trước mắt là một nhà ba người đang nói chuyện vui vẻ, người đàn ông trung niên rất nghiêm nghị, người phụ nữ thì mặt đầy lớp trang điểm còn cô gái thì gương mặt 'bạch liên'. Phải ba người đó là Mai Hùng, Kim Tâm Nhu và Mai Ngữ Linh. Khi thấy cô thì ba người liền mất hứng, chán ghét nhìn cô còn Hàn Ngân Hy thì vẫn thản nhiên lướt qua họ. Vốn định ăn gì đó nhưng thấy bản mặt đó của họ là cô nuốt không trôi thức ăn đành để bụng đói đi thôi chứ sao.


Bây giờ Hàn Ngân Hy thực sự chỉ chửi cho thật to. Sớm biết trước là trường học xa như vậy thì cô đã mặt dày đi ké xe đến trường rồi 'Trên đời này có bán thuốc hối hận không? Nếu có tôi mua hết' Ôi!!! cái chân của tôi. Sau một hồi vừa đi vừa rủa quật quại với con đường, Hàn Ngân Hy cũng đứng trước cổng trường.


Trường cô học là Tư thục Lavish, ngôi trường Đại học đa ngành quỳên quý và có qui mô lớn nhất nước A, tọa lạc ở phía Tây thành phố S. Nơi quy tụ mọi tầng lớp thượng lưu, những người nổi tiếng trên khắp thế giới đến đây, tuy nhiên cũng có một số tầng lớp bình lưu vào được trường nhờ học bổng, có sức học tốt và có sự sáng tạo đầy tài năng. Ngôi trường này không phí phạm nhân tài chút nào, xem ra nếu tốt nghiệp ở đây thì cô sẽ một tương lai rộng mở phía trước – phải nắm bắt thời cơ ngay khi có thể. Phải thế chứ, Hàn Ngân Hy không ngần ngại bước vào trường, xung quanh nổi lên những lời bàn tán xì xào.


“Ồ! Xem ai đến kìa, không ngờ trên đời này còn có loại người mặt dầy đến như thế....”


“Thật không ngờ cô ta còn dám đến trường đúng là đồ không biết xấu hổ”


“Cứ nghĩ rửa trôi hết lớp trang điểm thì mọi người sẽ nhìn cô tốt hơn nữa sao, nằm mơ đi...ta phi”



“Biến đi....”


......


Hàn Ngân Hy không mấy bận tâm đến những lời chỉ chỏ xung quanh mà cứ tiếp tục bước đến lớp. Cô học khu II, nơi dành cho những học sinh thượng lưu bình thường. Khu I dành cho giới quý tộc, những thiên tài trẻ tuổi, dĩ nhiên nam chủ cùng nữ chủ đại nhân điều học ở đấy, còn khu III thì dành cho tầng lớp bình lưu, các học sinh vào trường bằng học bổng. Tuy cách biệt như thế nhưng cả trường chỉ lấy cùng một loại đồng phục như muốn khẳng định không có sự phân biệt với nhau vậy. Nghĩ xong cô đẩy cửa bước vào, một lọ phấn không biết từ đâu rơi xuống cũng may cô phản xạ kịp mà né tránh nhưng váy vẫn bám bụi.


“Là ai?” Gương mặt cô bỗng nổi lên dầy đặc sát khí khiến xung đột quanh một mảnh yên lặng.”Dám làm không dám nhận sao, đây là cách mà cha mẹ truyền thụ cho các quý cô quý cậu sao? Hử”


Hàn Ngân Hy càng nói sự thị huyết trong cô càng nổi dậy, cô ghét nhất là bị người khác chơi khâm mình, trong giây phút lặng im thì bổng có kẻ không biết sống chết lên tiếng.


“Là tao làm đó thì sao? Hạng người như mày bị như thế là đáng, chỉ là con kế mà dám ra dáng tiểu thư ở đây à, đồ lẳng lơ suốt ngày chỉ biết trêu nghẹo nam nhân“. Cô ta chính là Trình Mẫn Tâm, nữ phụ số 3 sau Hàn Ngân Hy và Độc Cô Nhi, dù là số 3 nhưng số phận của cô ta chỉ có hơn nữa chứ không kém nguyên chủ cho mấy. Hàn Ngân Hy trước khi chết là xử nữ còn cô ta thì tra tấn tình dục cho đến chết, nghĩ đến cảnh tượng trước khi chết của Trình Mẫn Tâm mà cô sởn hết gai óc, gia đình thì bị phá sản, tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị chôn thân trong biển lửa chỉ biết đứng đó vừa khóc vừa gào thèt mà nhìn không thể làm gì được còn bản thân cùng tuổi xuân thì bị chôn vùi ở nơi không có ngày mai như một món hàng, ngày nào cũng phải đối mặt với những tra tấn dã man, chết dần chết mòn chết trong đau đớn tuyệt vọng có thể nói 'vừa lên được thiên đàn thì một bước xuống tận cùng của địa ngục không lối thoát, vùng vẫy vô ích' Vì cô ta đã chạm phải kẻ không nên chạm là kẻ được bàn tay vàng bảo hộ Mai Ngữ Linh, chính xác hơn nữa là Cố Nguyên Lãnh cùng Tần Phong hai tên nam chủ mà hai chữ tình người không nằm trong từ điển, thủ đoạn tàn nhẫn không chút nương tay. Còn Hàn Ngân Hy thì may mắn hơn vì người khử cô là Vệ Thành Vũ, Đường Đằng Minh cùng Bạch Dật Trạch, hai tên kia còn nể tình xưa nên nhẹ tay với cô ấy nhưng Bạch Dật Trạch thì không như vậy nhưng ít nhất hắn không giở những trò khiếp đảm đó chỉ xem cô như vậy thí nghiệm. Ngưng hồi tưởng về số phận bi thảm đó đi, cô nhất định sẽ thay đổi nó bằng bất cứ giá nào mà sao nó cứ hiện lên hoài vậy, làm cô hụt hết ý chí trả thù giùm nguyên chủ mất.


“Thì ra Trình tiểu thư, cha mẹ cô cũng biết cách dạy có gái thật đấy? Ra đường thấy ai không vừa mắt là cứ việc kinh bỉ chửi xối xả cho nhiều vì chúng chỉ là rác thôi, đây mới chính là phong cách của những kẻ sau này là bà hoàng nơi này, tôi nói có đúng không Trình tiểu thư à không Trình 'Bà hoàng' mới đúng?“.



Khi nghe Hàn Ngân Hy nói thế thì mặt Trình Mẫn Tâm phút chốc trắng bệch nói thế chẳng phải cô tự xưng mình là giàu có còn những người xung quanh chỉ là những kẻ hạ đẳng thôi sao? Cô ta liền chỉ tay vào Hàn Ngân Hy nói giọng lắp bắp.


“Cô... Đồ ngậm máu phun người, đồ vô liêm sỉ”


“Tôi vôi sỉ vậy cô là gì nào? Kẻ hai lưng, háo sắc đến cả thầy giáo cũng không tha huống chi những kẻ lớn tuổi thậm chí chí nhỏ tuổi hơn cô đúng không “


Thắc mắt vì sao cô biết? Đơn giản là gì một phần trong nguyên tác đã đề cập đến kết cục của cô ta trong tương đối lai còn bao nhiêu thì do cô chém thêm về quá khứ cùng hiện tại của cô ta. Khi Trình gia chưa có danh tiếng, cô ta đã từng vào quán bar mua vui dần trở thành khách quen ở khắp các quán nổi tiếng nơi đây. Trình Mẫn Tâm nghe Hàn Ngân Hy nói thế thì tức giận tác cô một cái nhưng bản thân lại bị ngã nhào xuống đống phấn lúc nãy. Haha gậy ông đập lưng ông.


“Ấy chà Trình tiểu thư sao cô lại vô ý đến thế? Cho dù mình có làm thật thì cũng không nên giở trò đáng thương để mọi người thương cảm như ai kia chứ vì cô chưa đủ trình độ đó đâu?”


Nói xong Hàm Ngân Hy quăng Trình Mẫn Tâm xuống đất, còn bản thân thì đi đến vị trí của mình gục ngủ, mọi người thì im lặng vì chưa hết bàng hoàng, đồng thời liệt cô vào danh sách không nên chọc còn Trình Mẫn Tâm thì chạy ở cái ngõ nào để bớt xấu hổ. Sau những tiết học buồn chán, cô bước xuống canteen, để giải tỏ cho chiếc bao tử tội nghiệp từ sáng đến giờ chưa có gì. Canteen nằm ở tầng trệt phía Bắc ngôi trường, rất rộng rãi, đầy đủ các loại thức ăn thức uống, những dãy bàn ghế sắp xếp ngay ngắn trên trần gắn những bóng đền năng lượng mặt trời ở các vách trường cùng hành lang trải đầy các cây cảnh tạo nên không gian thoáng mát, êm ả cho thực khách. Khi Hàn Ngân Hy bước vào thì bỗng phút chóc trở nên náo nhiệt.


“Đó là Hàn Ngân Hy sao?”


“Nghe nói cô ta thay đổi quả nhiên lời đồn là thật”


“Hừ Trĩ vẫn là Trĩ mà thôi không thể trở thành Phượng Hoàng được đâu đừng đóng kịch nữa”


“Xem cô ta cố gắng được bao lâu...”


......


Hôm nay cô ra đường không xem lịch sao, một ngày mà bị chửi đến hai lần đúng là phiền phức mà. Lúc này Hàn Ngân Hy chỉ muốn lấy thức ăn và nhanh chống rời khỏi nơi 'náo nhiệt' này vì ở lại lâu cô có thể mất lí trí mà đánh bọn họ mất. Tâm trạng đang rất bực tức thì không biết từ đâu một khuây cơm hất vào người cô.


“ Hức hức.....