Đường Đằng Minh nhìn bản điều tra trên tay với đạo lực rất lớn, nộ khí kiềm hãm bùng phát quăng nó xuống đất
“Được lắm Mai Ngữ Linh, tôi sẽ cho cô biết cô đã lừa dối một người cô không nên chạm vào”
“Tiểu Hy! Anh biết lỗi thật rồi, nếu có thể, em sẽ tha thứ cho anh được không?”
Đường Đằng Minh cầm trên tay cây viết mà Hàn Ngân Hy tặng anh lúc trước, nó có thể xem như một minh chứng cho mối quan của anh và cô, từng nét chữ trên cây viết do một tay cô tỉ mỉ khắc lên, Hàn Ngân Hy còn nói nếu có một ngày cô muốn dùng cây bút này để ghi vào bản đăng ký kết hôn của cô và anh, nhưng bây giờ chỉ còn là phù phiếm, tình yêu của cô dành cho anh đã sớm tan biến theo tháng năm mất rồi... Lúc trước anh cất nó vào ngăn tủ nên không bị vứt bỏ như các món đồ khác, bây giờ càng nhìn nó thì không hiểu sao cõi lòng anh lại đau rát thế này... Một hỗn tạp cảm xúc đan xen nhau khiến khoé mắt đã có chút cay cay. Thứ cảm giác này không chỉ Đường Đằng Minh mới có mà cả Vệ Thành Vũ cũng đang lạc vào nó, sự hối hận trong tuyệt vọng. Nghĩ đến đây họ càng thêm hận Mai Ngữ Linh nhưng hận thì có được gì đâu chứ? Ai bảo mình quá ngu ngốc tin cô ta cứ nghĩ cô ta thuần khiết trong sáng...
“Hàn Ngân Hy rốt cuộc cô có quá khứ như thế nào?”
Trầm Dương nhíu mày nhìn tập thông tin như không này. Hắn cảm thấy rất lạ khi một người như Hàn Ngân Hy làm sao có thể liên hệ quan đến Baclke, điều này khiến anh nghĩ mãi cũng không ra.....
“Vật nhỏ à! Em nói anh phải làm sao đây”
“Tiểu Hy! Xem ra anh phải hành động nhanh rồi, em quá nhiều đào hoa...”
“Hàn Ngân Hy! Tao thề sẽ cho mày chết không toàn thây cả mày nữa Độc Cô Nhi cả những kẻ kia nữa các ngươi sẽ phải chết dưới tay tôi....”
Mỗi người một suy nghĩ khác nhau... một đêm tối tĩnh lặng, mọi thứ đều trôi qua trong êm đềm như một dự báo cho cơn bão mạnh mẽ sắp kéo vào thế giới ngầm, mọi tổ chức bắt đầu rục rịch sao nhiều năm im hơi lặng tiếng....
-------
“Cậu nghe nói gì chưa hôm qua...”
“Á! Mai Ngữ Linh đó sao! Ngụy bạch liên ba lần bị vạch trần, ôi! Nghe sao mà mát tai thế....”
“Hừ, cái đồ gải tạo đó bị vạch trần là đáng “
“Đúng thế... Hôm nay hình như là mất tích rồi “
“Cứ tưởng cô ta sẽ lết bản mặt đến đây để bọn con trai thương hại chứ”
“Tiểu Hy, ả ta hình như biến mất dạng rồi không còn gì vui nữa”
Hàn Ngân Hy vẫn chưa thật sự an tâm cho lắm vì hôm qua hầu như tất cả nam chủ đều xuất hiện nhưng vẫn còn hắn – Tên có quyền lực ngang ngửa Bắc Thiên Chiến mà hai người này lại còn có quan hệ mật thiết với nhau, đây cũng là một nguyên nhân khiến Bắc Thiên Chiến không bị hạ trong nguyên tác chính vì thế không thể lơ là được. Đặc biệt là còn một tên sát thủ lãnh khốc vô tình chuyên sống trong bóng tối khác và tình cảm của hắn đối với Mai Ngữ Linh cũng chẳng qua là dây dưa không rõ sau tình một đêm, tại sao hai nhân vật quan trọng này hôm qua không xuất hiện cho cô nhờ, để còn biết mặt mà né nữa chứ....”Nhi Nhi à! Sao cậu chưa về lớp nữa hình như sắp trễ rồi đó..”
“Thôi chết...tạm biệt cậu”
Hàn Ngân Hy thong thả đi đến lớp... Trả qua nhiều tiết học nhàm chán vì những thứ này lúc trước cô đã từng viết bản thảo cho nhiều trường Đại học, lúc đó những lời cô nói đều được qui thành tiền ai cũng muốn nghe cô nói còn bây giờ cô nói miễn phí mà chẳng ai thèm nghe, ôi ngày tháng hoàng kim của tôi... Hàn Ngân Hy định đi về nhà vì hôm nay Độc Cô Nhi đi về nhà còn Lưu Ly thì bận công việc nên không ai làm phiền cô cả nhưng vấn đề nan giải là tối nay cô ăn gì? Cả tháng nay đều là Nhi Nhi mua đồ ăn cho cô, chắc phải ăn món cũ vừa nhanh vừa tiện lợi nữa quá...đi đến trước khu nhà trọ thì cô đã thấy một hình bóng cao khoẻ với máu tóc đỏ rượu pha lẫn với ánh hoàng hôn rực rỡ như một tuyệt tác, anh nhìn cô mĩm cười còn cô thì vẫn thờ ơ
“Anh đến đây làm gì nữa?”
“Nhìn em có vẻ như không quan nghênh anh..”
“Đã biết thì tôi không cần tiễn”
“Tiểu Hy em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh “
“Chỉ một cách..”
“Cách gì?”
“Đừng để tôi nhìn thấy anh và anh cũng đừng chạm mặt tôi thì vết thương lòng đó sẽ nhanh tan biến thôi”
“Anh không làm được, em còn cách khác không”
“Hết rồi... Nếu không còn gì nữa thì cho tôi qua”
Hàn Ngân Hy lướt qua Vệ Thành Vũ nhưng hắn phản xạ nhanh nắm chặc lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhìn người con gái gầy yếu gió thổi có thể bay mà bất giác đau lòng mấy ngày nay cô ăn uống có tử tế không. Hàn gắn lại? Buồn cười làm sao, với bao nhiêu cay đắng hắn ta gây ra trong quá khứ nói một câu cùng gương mặt hối lỗi là xong à, nhưng 'thứ' đã mất đó ai bồi thường lại cho cô đây? Hắn ta có đủ khả năng chăng.... Không biết Vệ Thành Vũ nghĩ sao chứ Hàn Ngân Hy cảm thấy rất phiền phức và muốn nhanh chống rời khỏi con người này...
“Vệ Thành Vũ buông..”
“Tiểu Hy, hay chúng ta đi ăn chút gì đó đi chắc em cũng đói phải không”
“Không”
Ọt ọt. Âm thanh khiến Hàn Ngân Hy đỏ mặt khốn khiếp sao cái bao tử không có tiền đồ này nghe đến có đồ ăn ngon là lên tiếng mà không cần biết mình đi với bạn hay thù... Vệ Thành Vũ nhìn biểu cảm ngại ngùng của cô mà cười khẽ
“Còn cố ngượng rõ ràng bụng em lên tiếng phản đối rồi kìa”
“Được rồi tôi đi”
“Đi thôi”
Vệ Thành Vũ vui vẻ vì cô chịu chấp nhận anh, vội vàng kéo Hàn Ngân Hy lên xe thắt dây án toàn cẩn thận rồi phóng xe chạy một mạch đến nhà hàng. Chiếc Lamborghini xanh đỗ bánh tại nhà hàng sang trọng, bước xuống là một chàng trai lịch thiệp và một cô gái lãnh đạm cả hai con người xuất thần ấy xảy bước cùng nhau vào trong, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn ngưỡng mộ có ganh tị có... Hàn Ngân Hy thản nhiên chọn một bàn gần cửa kính, Vệ Thành Vũ thấy vậy cũng bất giác ôn nhu nhìn cô bước đến ngồi đối diện Hàn Ngân Hy
“Tiểu Hy à! Em ăn gì?”
“Ơ...cho tôi cái này, cảm ơn”
“Tôi cũng vậy...”
“Sao em không ăn nhiều một chút trong em rất gầy đó”
“Vậy sao? Nhưng tôi thế nào cũng không phải là chuyện của anh”
“Tiểu Hy...”
“...”
Hàn Ngân Hy cứ thủy chung nhìn về phía cửa kính lâu lắm rồi cô mới ngắm lại cảnh đường phố tấp nập phồn hoa, từng tia sáng màu vàng xẹt qua trong sự huyền ảo của màn đêm khiến khung cảnh trở nên lãng mạn thêm một tách cà phê xoa đi những phiền muộn thì không gì bằng....Vệ Thành Vũ nhìn Hàn Ngân Hy nãy giờ vẫn chưa liếc anh một cái mà thở dài 'Tiểu Hy em nói anh phải làm thế nào mới đúng đây?'
“Vệ thiếu, thật trùng hợp”
“À, Cố tổng đúng là trùng hợp thật”
“Chào Hàn tiểu thư”
“Cố tổng chào”
“Không phiền hai người chứ”
“Không..”
Hàn Ngân Hy nhìn nam nhân trước mặt thản nhiên phán một câu khiến Vệ Thành Vũ thất vọng trước câu trả lời của cô, hắn cứ ngỡ cô sẽ từ chối Cố Nguyên Lãnh nhưng sự thật thì không. Cả ba người nói chuyện một lúc thật lâu nhưng buổi gặp mặt nào thì cũng đến lúc tàn, hai tên đó có thể không chán nhưng cô thì chán trước cảnh ngươi nói một câu ta phản một câu không ai nhường ai của hai nam nhân này... Giải quyết xong cơn đói Hàn Ngân Hy không khách khí muốn rời khỏi nơi đây
“Vệ thiếu bây giờ không còn sớm nữa, có lẽ Lưu Ly đang đợi tôi ở nhà nên tôi xin phép đi trước, Cố tổng thất lễ “
“Không sao...chúng ta còn rất nhiều dịp khác”
“Hi vọng là thế”
Cố Nguyên Lãnh nhếch môi nhìn hai người 'Hàn Ngân Hy, tôi có nên rút ngắn lại khoảng cách của chúng ta không', nghĩ đến đây tên cáo già nào đó âm thầm tính kế cho tương lai... Còn lúc này Vệ Thành Vũ đang hối hả đuổi theo Hàn Ngân Hy
“Tiểu Hy anh biết em thích thể thao nhưng bây giờ khuya rồi để anh đưa em về..”
“Chuyện của tôi không cần anh quan tâm chẳng phải đã thỏa thuận rồi sao”
Vệ Thành Vũ thấy chuyện không ổn nên cứ đi theo Hàn Ngân Hy trong lòng âm thầm trách chính mình nếu sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy thì hắn đã chở cô đến thành phố khác để xem cô còn diện cớ được không...
________
Các nàng ơi! Thịt đợi thêm vài chương nữa nha, ta đang luyện viết(*^o^*)