Niềm Hạnh Phúc

Niềm Hạnh Phúc - Chương 17





Cái đau lòng nhất không phải sống trong sống cho cuộc đời không có ai cần, không có ai hiểu mình. Mà là có sống hết cả đời vẫn không biết ai là người thật sự cần mình, ai thật sự hiểu mình...


_lanvila.tumblr_


__________


Độc Cô Nhi từ phía trong đám đông xông ra, tay còn kéo theo một nam nhân trích tiên với từng chi tiết nhỏ bé trên gương mặt làm nên sự nho nhã dịu dàng lại không đơn điệu, nhìn hắn có 7 phần giống Bạch Dật Trạch nhưng của Bạch Dật Trạch là có vẻ đẹp của sự lạnh lùng đan xen một chút ôn nhu vốn có của những lương y còn hắn thì hiền lành ấm áp như những tia ban mai chiếu xuyên qua từng tầng sương giá lạnh, cả người ôn nhuận như nước đừng nói với cô đây là kẻ đã bị Độc Cô Nhi bẻ cong nhá? Giống lắm..chậc chậc, tiếc cho các cô gái... Thôi kệ miễn sao hắn không làm hại Nhi Nhi và cả cô là được


“Tiểu Hy! Nãy giờ cậu đi đâu thế? Sao lại nỡ bỏ mình ở lại với cái tên đáng ghét đó!!!”


“Nhưng tớ thấy trước mắt, người đi cùng cậu không phải Lam Triệt thì phải...”


“Hi.. đây là bạn mình Dịch Dương Du Tường, anh ấy ở nước C mới về nên mình chưa kịp giới thiệu với cậu”


“Aà...thì ra là bạn..”


Dịch Dương Du Tường, tên này không có trong nguyên tác. Ok xài được, bỏ qua thì quá phí phạm của trời cho


“Chào anh! Tên tôi là Hàn Ngân Hy”


“.....Hân hạnh được làm quen”


Bỗng đèn vụt tắt, từ trên sân khấu một người đàn ông già dặn mặc đồ trang nghiêm, ông ta bước theo ánh đèn tay cầm micro.



“Cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc của Lam gia tôi, hơn 50 mươi năm thành lập nếu không có sự giúp đỡ của mọi người thì sẽ không có một Lam thị như hôm nay......#%###....và cuối cùng chúc mọi người tham gia buổi tiệc vui vẻ”


“bóp bóp...”


Từng tiếng võ tay vang lên sau khi kết thúc phần phát biểu, âm thanh êm ái của dàn giao hưởng làm tăng thêm không khí lãng mạn của buổi tiệc. Nhìn ai cũng có cặp để nhảy còn cô thì vẫn lẻ loi đứng một mình, tay bận thưởng thức ly rượu, mắt thì dáo dát quan sát xung quanh


Chát...chát..” Cô làm cái gì vậy? Bẩn hết đồ của tôi”


“ Tôi... hức..không..cố ý hức huhu”


“ Cô có biết nó là do mẹ tôi tặng tôi không hả”


“ Tôi...hức hức”


“ Hức hức... Tôi biết nói sao với mẹ tôi đây!”


Nói xong cô gái ấy kề mặt lại sát lỗ tai của Mai Ngữ Linh lẩm bẩm đầy khiêu khích


“Cô muốn chơi tôi lần nữa sao? Nếu muốn diễn tôi sẽ diễn cho cô xem, hứ”


Những câu nói nhỏ nhẹ đó khiến cho Mai Ngữ Linh run rẩy và khóc dữ dội hơn. Hàn Ngân Hy nhếch môi đứng đằng xa quan sát 'Trình Mẫn Tâm, sao cô lại quên mất cô ta chứ, không hỗ danh là một trong những kẻ góp phần làm nên tác phẩm'. Trò chơi này càng chơi càng thú vị đấy


“ Ôi! Một ngụy bạch liên đóng kịch là quá đủ rồi bây giờ lại còn thêm một kẻ nữa sao? Cái nghề này coi bộ không nào giờ ế nhỉ””Cậu..hức hức...”



“Độc Cô bạn học cậu nói như thế có nghĩa là gì?'


“Tôi nói như thế ai hiểu ra sao thì tùy”


....


Từng câu nói kinh miệt đó của Độc Cô Nhi làm cho mọi người xung quanh hiểu ra vấn đề và khiến hai kẻ kia đổ mặt xấu hổ một người một ngã mà đi xem như không có chuyện gì xảy ra


“ Hừ, đến buổi tiệc như thế này mà không làm ăn được cái gì hết là sao? Còn bị mất kẻ thích diễn này phá hết mọi thứ”


“ Tiểu Hy, anh mình ở đằng kia tụi mình đến đó đi chắc giờ anh ấy bàn xong chuyện làm ăn với tên Lam tổng đó rồi”


Hàn Ngân Hy bị kéo đi chỉ biết cười trừ 'Cô à! bây giờ cô là tâm điểm của nơi này rồi đấy', đang bị đưa đi thì nhìn thấy một kẻ đang mỉn cười nhìn mình cô cũng bất chợt cười lại một cái, người này cô mọt chút ấn tượng hay chỉ là nhân vật qua đường muốn làm nổi nên vào đây diễn cho vui. Nếu là thế thì tên này cũng rảnh rỗi thật người ta né còn không còn hắn lại tự chui đầu vào, mãi sau Hàn Ngân Hy mới biết hắn là một người bạn tuyệt vời luôn giúp cô tránh nạn nhưng chuyện sau thì cứ để lúc sau hãy nói. Quay về hiện tại, những đạo ánh mắt huyễn hoặc đang chăm chú nhìn vào cô, Hàn Ngân Hy bị đưa đi một lúc thì cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thấy Độc Cô Hạo Kỳ đang bàn chuyện với đối tác và tên đó không ai khác chính là Lam Triệt, cả hai dừng lại một chút mĩm cười nhìn cô. Độc Cô Nhi kế bên thấy không vui chút nào, bất mãn kêu lên


“ Anh xong chưa, lại đây nhảy với Hy Hy đi, đừng để người của mình chạy loạn như thế chứ... Du Tường chúng ta đi thôi”


Cả ba con người đều ngơ ngác nhìn Độc Cô Nhi đang nhàn nhã ôm Dịch Dương Du Tường mà khiêu vũ theo làn nhạc êm ả. Hàn Ngân Hy lúc này mới hiểu chuyện gì đã xảy ra, vừa thẹn lại vừa tức là giận 'Nhi Nhi chết bầm dáng cả gan tính kế bà, đợi chút nữa thì biết tay ta, hừ'. Độc Cô Hạo Kỳ cười thầm trong lòng nhưng gương mặt lại không chút biểu cảm, Nhi Nhi càng lúc càng giảo hoạt không nên dung túng quá tuy rằng đã làm được chuyện tốt, nhưng trước mắt phải giải quyết vấn đề cái đã. Nghĩ thế anh không ngần ngại ngài bước đến bên cạnh Hàn Ngân Hy vươn tay mời gọi


“Mời tiểu thư...”


“Rất sẵn lòng..”


Nhận thấy Hàn Ngân Hy không một chút bài xích mà nhận lời nhảy với anh, những kẻ xung quanh cơ hồ đã tức hộc máu, lúc nãy mặt dày diện đủ lý do để mời cô nhảy còn cô thì vô số câu từ chối, bây giờ hắn ta không làm gì hết cô liền chấp nhận, mị lực của bọn hắn khi nào thấp như thế chứ.... Buổi tiệc cứ thế trôi qua êm đềm, Hàn Ngân Hy nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Độc Cô Hạo Kỳ, Hàn Ngân Hy không hiểu định lực của hắn ta rốt cuộc tốt đến chừng nào mà có thể thông thả khiêu vũ trong khi có rất nhiều vệ tính đang tóe lửa nhìn hắn và cả cô. Bỏ đi một hồi Hàn Ngân Hy cảm nhận như có nhân theo phía sau


“Ra đây đi, không ngờ cô lại rảnh rỗi đến mức như thế?”


“ Hàn Ngân Hy tao cảnh cáo mày Minh, Vũ, Trạch, Phong,....tất cả đều là của tao, cái thứ giẻ rách như mày không có cửa giành với tao đâu, tốt nhất là nên tránh xa họ ra bằng không thì đừng trách tao không cảnh báo mày”


Hàn Ngân Hy nhếch môi cười đậm nhìn vẻ mặt vênh váo của Mai Ngữ Linh mà kinh bỉ. Sao tác giả có thể tạo ra một con người được cho toàn diện mà quên tặng cho cô ta hai chữ liêm sỉ thế này? Nếu có thể thì cho thêm cái đầu biết suy nghĩ trước khi phát ngôn. Giành nam nhân? Đáng tiếc những kẻ đó cô không cần với lại bọn chúng vốn là người của cô ta những thứ vốn không là của mình thì sao cô phải tốn đầu óc phí thời gian để đoạt chứ, sau này biết đâu họ có thể vì ả mà phản bội thậm chí là giết cô để tranh sủng với những tên khác thì sao? Cái dạng như thế thì không nên vướng vào. Nhưng cô thật muốn xem nữ chủ này có bao nhiêu bản lĩnh mà mọi thứ tốt trên đời đều dồn vào cô ta


“ Bằng không cái gì..”


“ Mày...tiện nhân”


Chát!!! Một cơn đau rát truyền từ má lên đến đại não. Hàn Ngân Hy lúc này cơ hồ đã ngấm giận, cô ta dám ra tay khi cô không kịp phòng bị thật đáng giận. Cô lấy tay sờ vào một bên má đang sưng đỏ bỏng rát của mình nheo mắt nhìn khuôn đang đắc ý của Mai Ngữ Linh, lúc nãy định đùa với cô ta nhưng xem ra phải chơi thật rồi


“ Cô tưởng tôi là tôi của trước kia sao? Có thể dễ dàng để cô muốn làm gì thì làm sao? Cô lầm rồi “


Vừa nói xong Hàn Ngân Hy hung hãm đi đến tặng cho Mai Ngữ Linh một cái tát trời giáng không thua gì cô ta khi nãy.....


______________


Mình cảm thấy truyện có một chút cẩu huyết rồi thì phải!!!