Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm - Chương 50: Ai cũng thích siêu nhân gao




Đinh Hạo ôm cục cưng về, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lý Hạ đeo tạp dề. Đinh Hạo thiếu chút nữa còn tưởng mình đi nhầm nhà, quay lại nhìn biển số trước cửa, thật sự là nhà mình.

Lý Hạ vô cùng nhiệt tình, bưng trà rót nước, đón Đinh Hạo mau chóng bước vào nghỉ ngơi: “Đinh Hạo, cậu có mệt không? Bạch đang nấu cơm, rất nhanh sẽ xong!”

Đinh Hạo bị ấn ngồi trên ghế sô pha, người cao to tóc vàng bên cạnh ân cần hầu hạ, hết bóp vai lại tới đấm lưng. Đinh Hạo nghi hoặc: “Lý Hạ, cậu có chuyện gì nhờ tôi đúng không? Nói với cậu trước, cậu có hầu hạ tôi như vậy tôi cũng không chắc chắn sẽ đáp ứng cậu!” Nghĩ nghĩ, lại lo lắng: “Tôi bảo này, chẳng lẽ cậu đốt cháy căn hộ kia của tôi rồi sao?”

Lý Hạ liên hồi phủ nhận: “Không, không! Đinh Hạo, tôi chỉ muốn hỏi cậu…” Lý Hạ nói rất nhỏ, mang vài phần mong chờ: “Tôi phục vụ như vậy, cậu có thoải mái không?”

Đinh Hạo nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, ai vừa về đến nhà đã được coi như ông hoàng mà phục vụ lại không thoải mái chứ! “Cũng được, rất thoải mái. Sao? Về sau cậu tới đây hầu hạ à?”

Một câu vui đùa của Đinh Hạo, lập tức khiến Lý Hạ hưng phấn: “Có thể chứ? Đinh Hạo, thật sự có thể cho tôi tới sao?” Thấy Đinh Hạo gật đầu, tên ngốc này lập tức chạy đi tìm Bạch Bân: “Bạch! Bạch, Đinh Hạo nói được! Tôi nhìn thấy cậu ấy gật đầu! Thế nào, anh đã nói Đinh Hạo gật đầu là tôi có thể đến làm công, đúng không?”

Bạch Bân đang bưng đồ ăn ra khỏi phòng bếp, nghe thấy tin tức của Lý Hạ còn kinh ngạc: “Gật đầu nhanh vậy sao?”

Lý Hạ hớn hở:”Đúng vậy đúng vậy, tôi tận mắt nhìn thấy Đinh Hạo gật đầu!”

Đinh Hạo đã kịp phản ứng lại, cau mày gọi: “Lý Hạ cậu đợi chút! Đây rốt cuộc là làm sao? Cậu nói rõ ràng cho tôi trước đã.”

Bạch Bân nhận lấy cục cưng, mang bé đi rửa tay, đề nghị với Đinh Hạo: “Ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện đi. Chơi đùa đến tận trưa rồi, chắc đã đói bụng.”

Khi ăn cơm cục cưng luôn rất nghe lời Bạch Bân, tự mình lấy xà phòng rửa tay. Rửa xong còn giơ tay lên cho Bạch Bân kiểm tra, đây là quy định nhà trẻ của bé, ban đầu là kiểm tra xem móng tay ai mọc dài, bây giờ thì bé con làm cái gì cũng thích giơ tay lên cho người ta xem.

Cùng ngồi vào bàn ăn cơm được một lát, Đinh Hạo dần dần hiểu được tại sao lại như vậy. Bạch Bân nói rất đúng trọng tâm, một tuần cho người ta giúp trông bé một ngày, bình thường bọn họ vẫn trông nom, nhưng vẫn cần phải có thời gian nghỉ ngơi.

Đinh Hạo dao động, trước kia hoàn hảo, bây giờ cục cưng đến thường trú trong nhà, buổi tối Bạch Bân không ít lần đen mặt vì làm chuyện đó. Có một lần anh mặc kệ cục cưng ngủ bên cạnh, đè cậu xuống cứ thế đi vào. Bạch Bân cho dù thành thục trầm ổn hơn chăng nữa, cũng có nhu cầu cần thỏa mãn. Nhất là vị này từ nhỏ đã có thói quen ôm ngủ, cơ khát da thịt nghiêm trọng khuyết thiếu, lực chú ý của Đinh Hạo lâu ngày không đặt lên người mình khẳng định sẽ bất mãn. Đinh Hạo cảm thấy Bạch Bân đã nhẫn nại sắp tới cực hạn, cần phải xoa dịu bớt.

Bạch Bân thấy Đinh Hạo không hé răng, cho rằng cậu không muốn, cũng không ép buộc: “Đây chỉ là một đề nghị, ý kiến của em vẫn là chính. Cũng không phải không nên cho Lý Hạ…”

Đinh Hạo nở nụ cười, gắp một đũa măng cho Bạch Bân: “Cái này cũng được, nhưng tối vẫn là ở nhà chúng ta đi. Bạch Hạo thật vất vả quen thuộc được hoàn cảnh, buổi tối không cần bật đèn ngủ, giờ đổi sang chỗ khác sẽ lại quấy.” Quay đầu bảo Lý Hạ: “Cậu đến đây buổi tối nhé, ban ngày thì chơi ở nhà cậu, tôi sẽ mở lớn giường trong phòng Bạch Hạo, cậu trông rồi ngủ cùng bé luôn.”

Cục cưng đang ăn cơm, nghe Đinh Hạo nhắc tới tên mình liền ngẩng đầu lên nhìn Đinh Hạo. Từ hồi bé con đi nhà trẻ sẽ không thích mọi người gọi mình là ‘cục cưng’, bé hiểu được ý nghĩa của tên, thích mọi người gọi bé là Bạch Hạo. Đương nhiên, mẹ và cha là trường hợp ngoại lệ, bọn họ có thể tùy tiện gọi, đều thích.

Lý Hạ xem như chính thức được thuê. Nhưng vì muốn mọi việc dễ dàng suôn sẻ, Đinh Hạo vẫn mang theo cục cưng đi cùng cho bé quen thuộc vài ngày. Bởi vì lúc trước mỗi lần Đinh Hạo tới chỗ thầy Từ cũng thường ôm theo bé con, Bạch Hạo không quá xa lạ với Lý Hạ.

Hôm mấy người Đinh Hạo tới, đúng lúc Lý Hoa Mậu ở nhà, đang ngồi trong phòng khách cùng một đứa nhỏ ôm hộp mì gói cắm cúi ăn. Đứa nhỏ kia mặc yếm cơm nhà trẻ phát, ôm hộp mì ăn ngon lành, thấy có người bước vào cũng chỉ liếc mắt lên nhìn một cái, lại cúi đầu xì xà xì xụp ăn mì.

Lý Hoa Mậu không ăn, vội vàng đứng lên nhiệt tình tiếp đón Đinh Hạo:”Đinh Hạo, sao cậu tới mà không nói lời nào! Cậu xem xem, tôi vẫn chưa dọn dẹp nhà cửa, bề bộn quá…” Anh coi Đinh Hạo như chủ cho thuê nhà, lại là một chủ nhà không cần tiền, dù thế nào cũng muốn người ta lưu lại ấn tượng tốt. Một bên dọn dẹp chỗ ngồi trên sô pha, lại vào phòng bếp bưng đĩa táo ra, lấy một quả cho bé con Bạch Hạo: “Này, vừa rửa xong, tuyệt đối sạch sẽ. Cục cưng ăn một quả, nhé?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hạo nghiêm trang giống Bạch Bân, nghiêm trang nói cho Lý Hoa Mậu biết tên của bé, chờ Lý Hoa Mậu gọi vài lần ‘Bạch Hạo’ xong mới nhận lấy quả táo. Nhưng cầm đến tay lại đưa cho Đinh Hạo, biểu tình lần này không giống, chuyên chú nhìn Đinh Hạo: “Cha ăn.”

Lý Hoa Mậu nhìn hai cha con bên kia thân mật khăng khít, trong lòng chua loét, anh cũng muốn có một đứa nhỏ tri kỷ như vậy. Quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ đang ôm hộp mì hì hụi ăn, đứa nhỏ chết tiệt kia còn cảnh giác lùi về phía sau, một bộ sợ anh đoạt lại của nó.

Lý Hoa Mậu có một loại xung động… muốn lật úp hộp mì kia vào mặt nó…

Đinh Hạo cảm thấy hứng thú với đứa nhỏ bên kia, bảo Bạch Hạo đi theo Lý Hạ vào trong phòng chơi để quen thuộc lẫn nhau, mình thì ở lại nhìn đứa nhỏ kia. Nhìn kỹ một chút, mắt đứa nhỏ kia thật ra lớn hơn Lý Thịnh Đông một chút, không quá khó coi, nhưng bộ dáng bảo vệ thức ăn thì cùng một loại đức hạnh như Lý Thịnh Đông trước đây, thật không có tiền đồ. Đinh Hạo cảm khái một phen, lại hỏi Lý Hoa Mậu: “Đứa nhỏ này tên là gì? Thường đến chỗ anh chơi sao?”

Lý Hoa Mậu rất quen thuộc với đứa nhỏ kia, một bên lấy đi hộp mì đứa nhỏ đang ôm, không cho nó húp nốt nước mì, một bên trả lời Đinh Hạo: “Nó gọi là Tôn Thần, không thường đến lắm, mỗi lần muốn cái gì mới đến thôi.”

Bạn nhỏ Tôn Thần ở bên cạnh giơ tay lên tiếng: “Con không đòi hỏi quá đáng, con chỉ muốn ăn thử mì tôm! Cô giáo con nói đây là thực phẩm rác rưởi…”

Lông mi Lý Hoa Mậu dựng thẳng, đứa nhỏ chết tiệt này lúc nãy đâu có nói như vậy. Vừa rồi nó còn tội nghiệp nói chưa từng ăn thử thức ăn bên ngoài, mẹ nó cũng không mua cho, nếu không phải thoạt nhìn nó thật sự đáng thương, Lý Hoa Mậu sao có thể mua cho nó cái đấy ăn được: “Con biết đấy là thực phẩm rác rưởi mà còn khóc nháo bắt chú mua cho con ăn à?”

Tôn Thần chớp chớp mắt nhìn Lý Hoa Mậu, bộ dáng cực kỳ vô tội: “Con chưa từng ăn qua rác rưởi, muốn thử xem rác rưởi là hương vị gì!”

Lý Hoa Mậu bị tức đến thiếu chút nữa chết nghẹn. Anh quyết định, lần tới nhất định phải úp hộp mì vào mặt nó! Thằng nhãi con chết tiệt này thật đáng giận! Lúc nãy không nên mềm lòng đi mua cho nó: “Được rồi, ăn no chưa? Đợi lát nữa đánh răng xong rồi nhanh về nhà đi.”

Tôn Thần lắc đầu, chiếc chìa khóa treo trên cổ ‘leng keng’ rung động: “Con không, mẹ con phải tối mới về, trong nhà không có người.”

Lý Hoa Mậu không nói nữa, cầm một quả táo đưa cho nó, không tiếp tục đuổi nó về nhà. Tôn Thần ngồi trên ghế nhỏ gặm táo, lắc lư đầu xem ti vi. Trên ti vi chiếu là ‘siêu nhân Gao đánh quái thú’ Lý Hoa Mậu cố tình bật, bên trong là siêu nhân và quái thú đánh nhau túi bụi, Tôn Thần xem không chớp mắt.

Đinh Hạo ngồi cạnh hỏi nó: “Tôn Thần, mẹ con thường xuyên không ở nhà sao?”

Đứa nhỏ gật gật đầu, không thèm để ý chuyện mình đang nói ra: “Đúng vậy.” Siêu nhân trên ti vi bị quái thú áp đảo, Tôn Thần cũng khẩn trương theo: “Siêu nhân sắp chết rồi.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng hùa theo, chưa kịp hỏi tiếp, Tôn Thần lại quay đầu an ủi cậu: “Nhưng không sao, lát nữa siêu nhân có thể sống lại!” Khi nói chuyện mũi nhỏ còn vểnh cao lên, cảm giác tự hào như chính mình ‘sống lại tiêu diệt quái thú’ vậy.

Đinh Hạo cảm thấy thú vị, phối hợp bé, vẻ mặt tò mò hỏi: “Thật sao? Sao con biết siêu nhân còn có thể sống lại lần nữa vậy?”

Lý Hoa Mậu ở bên cạnh đón lời, ngữ khí oán giận: “Sao nó có thể không biết chứ! Đã ôm một tập này lăn qua lăn lại xem đến 7 lần rồi!”

Tôn Thần cười phá lên vui vẻ, chỉ vào Lý Hoa Mậu nói: “Chú ấy cũng cùng con xem 7 lần, được xem ké!”

Đinh Hạo nhìn Lý Hoa Mậu vẻ mặt nghẹn khuất, thật sự không thể đồng ý quan điểm của bạn nhỏ Tôn Thần, nhịn nửa ngày cuối cùng vẫn phì cười: “Lý Hoa Mậu, đứa nhỏ này thật hài hước…” Đinh Hạo vỗ vỗ bả vai Lý Hoa Mậu, bảo anh về sau chăm sóc cẩn thận: “Tôi sẽ nói chuyện với Lý Thịnh Đông, bảo hắn cám ơn anh tử tế. Đây là chuyện nhà hắn, lại kéo cả anh vào.”

Lý Hoa Mậu nghe thấy câu này của Đinh Hạo, sắc mặt tốt hơn: “Không cần, Lý Thịnh Đông đã biết, hơn nữa đồng ý chu cấp hỗ trợ.” Anh chợt vỗ đầu mình, quay người đi tìm Lý Hạ: “Đầu tôi thật là bị cửa kẹp rồi! Hôm nay còn có một việc quan trọng quên chưa nói cho Lý Hạ. Lúc trước Lý Hạ bị quán bar đuổi, tôi tìm giúp việc cho hắn, Lý Thịnh Đông không biết nghe được từ đâu, liền giới thiệu cho Lý Hạ một công việc phiên dịch.”

Lý Hoa Mậu đứng dậy đi tìm Lý Hạ, vừa chuẩn bị gọi lớn đã bị Đinh Hạo kéo lại: “Đừng gọi, hắn tìm được việc mới rồi, cái kia anh chuyển cho người khác làm đi.”

Lý Hoa Mậu không chịu: “Lý Hạ tự mình tìm đúng không? Tôi dám cam đoan hắn tìm việc gì cũng không kiếm được bằng cái này, mỗi ngày ít nhất là một ngàn đó, chỉ chút thôi là đủ cho hắn một năm ăn uống. Nhanh chóng bảo hắn bỏ việc kia đi, tôi không tin có cái gì tốt hơn công việc phiên dịch này…”

Đinh Hạo buông tay, chậm chạp nói: “À, thật ra, Lý Hạ giúp tôi trông bé con, thật sự không có tiền lương cao như vậy, ừm…”

Lý Hoa Mậu khựng lại, khó khăn muốn nuốt lại lời mình: “Tôi cảm thấy nếu là giúp Đinh Hạo cậu trông bé con, chúng tôi không lấy tiền cũng phải trông tốt.”