Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm - Chương 37: Đậu đậu và đậu đỏ…




Đinh Hạo không dám về nhà mình, gần đây trên ti vi thường xuyên nói tới ‘đàn ông cũng có thời kỳ mãn kinh’, Đinh Viễn Biên tin tưởng không chút nghi ngờ, gọi một cú điện thoại cho Đinh Hạo. Đại ý là, người đang trong thời kỳ mãn kinh, bảo Đinh Hạo lần sau có bị mắng cũng không được cãi lại, đàn ông thời kỳ mãn kinh cũng có đặc quyền lải nhải.

Khi có Bạch Bân ở cùng thì khá ổn, nhưng lần này Đinh Hạo về một mình, thật sự là không dám trở về nghe Đinh Viễn Biên nói chuyện.

Không dám báo cho ai, lén lút cùng Đổng Phi tới trấn, về nhà bà Đinh.

Bà Đinh gặp Đinh Hạo vô cùng cao hứng, kéo tay Đinh Hạo liên tục kêu cậu gầy, vuốt ve mặt cậu rưng rưng nước mắt: “Hạo Hạo đáng thương của nội, con gầy quá! Làm nội đau lòng muốn chết!”

Đổng Phi đang xách đồ vào, thình lình nghe thấy một câu này, yên lặng liếc nhìn Đinh Hạo một cái rồi lại cúi đầu. Nếu anh nhớ không lầm, báo cáo sức khỏe của Đinh Hạo hai năm gần đây không hề thay đổi chiều cao cân nặng. Được rồi, Đinh Hạo vẫn thay đổi chút so với trước, mỗi năm đều đặn cao thêm 1 cm, nhưng thật sự trọng lượng không hề đổi.

Nói cách khác, Đổng Phi thật sự không nhìn ra nổi Đinh Hạo gầy chỗ nào.

Bà Đinh nghe Đinh Hạo thỉnh cầu, sảng khoái đồng ý bao che cho cậu ở đây, bà nói: “Ba con cho dù ở đây tận mắt nhìn thấy, nội vẫn sẽ nói với nó là ‘không thấy’!”

Bà Đinh không hề giảm uy phong năm nào, Đinh Hạo cảm động tới rối tinh rối mù, hai bà cháu đứng ôm nhau trước cửa, hết gọi ‘nội thân yêu của con’, lại đáp ‘Hạo Hạo bảo bối của bà’…

Đổng Phi cảm thấy áp lực vô cùng nặng nề, theo bản năng liếc nhìn ra cửa xem có bị vây xem hay không, may mắn, trời sắp tối, không ai nhìn thấy.

Nhà Trương Dương vẫn còn ở trong căn hộ Đinh Hạo cho thuê, nói là thuê, không bằng nói là cho bọn họ ở không, tiền thuê từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn chưa từng thay đổi, chút tiền này còn không đủ phí điện nước nữa là. Mẹ Trương Dương ở gần nhà bà Đinh, thường xuyên lui tới, mỗi tháng trường học sẽ phát tiền lương một lần, Đinh Hạo nhờ cô chăm sóc bà Đinh cũng lén lút đưa tiền, Trương Dương nhà mình từ khi lên đại học đã tự mình kiếm học phí, chưa từng để cô lo lắng, bây giờ cô sống thật sự rất thư thái.

Mẹ Trương Dương đúng lúc ghé qua đưa hoa quả cho bà Đinh, trường học có phát táo, cô cố tình chọn những quả ngon nhất đem tới. Nhìn thấy Đinh Hạo về nhà, liền nhiệt tình giúp đỡ làm cơm. Bà Đinh vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng chờ Đinh Hạo về, trồng khá nhiều rau dưa ngoài ban công, đều là loại Đinh Hạo thích ăn, làm cơm rất tiện.

Chỉ trong chốc lát, dì Trương đã nhanh nhẹn làm xong một bàn đồ ăn lớn. Cô vấn nhớ rõ Đinh Hạo thích ăn món cánh gà hầm nhà mình, liền làm một đĩa, chính mình giã hạt tiêu nêm gia vị, ăn vào hương vị đậm đà vô cùng ngon miệng.

Vì Trương Dương thực tập được phân phối đến bệnh viện thành phố D, dì Trương ngồi xuống hỏi thăm vài câu, nghe Đinh Hạo nói Trương Dương cao lên và béo hơn, liền cười tít mắt: “A, đứa nhỏ này! Mỗi lần dì gọi điện hỏi nó đều nói là ở chỗ làm ăn ngon, dì còn không tin đâu! Hạo Hạo nói vậy rồi, dì an tâm!”

Đổng Phi bưng bát cơm nghe thấy lời này, nhịn không được lại liếc sang Đinh Hạo. Chính là bởi vì Đinh Hạo nói mới càng không thể yên tâm chứ?

Đinh Hạo một mình một người độc chiếm món gà, răng bà Đinh không tốt, ăn không hết, Đổng Phi cao lớn hơn cậu, càng không cần nhường nhịn. Một bên cắn cánh gà, một bên tiếp tục nịnh dì Trương: “Dì cứ yên tâm, anh ấy bên ngoài rất tốt! Thật sự, dì đừng thấy ở nhà anh ấy tính tình tốt là vậy, ra bên ngoài đó mà, chậc, đến một người đánh một người, đến hai cái đánh cả đôi!”

Đổng Phi thiếu chút nữa phun sạch cháo trong miệng ra! Anh chưa từng nghe nói kiểu báo bình an, khích lệ ba mẹ người ta như vậy!

Đinh Hạo đưa nước cho Đổng Phi, lại muốn kéo Đổng Phi vào gia tăng độ tin cậy, chỉ vào người đang uống nước tiếp tục thổi phồng: “Dì xem bạn của con này, đừng nhìn bề ngoài hơi gầy, dưới quần áo đều là bắp thịt cả đó! Nhưng mà với người này, chỉ cần Trương Dương tới, chậc, một cú có thể hạ đo ván luôn!”

Đổng Phi lần này đã có chuẩn bị tâm lý, không so đo hơn thua im lặng lắng nghe, ly nước trong tay uống hoài chưa hết.

Bà Đinh ngạc nhiên, quay đầu nhìn Đổng Phi, dò hỏi: “Thật sao?”

Đổng Phi do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu. Quy định thứ bảy của bí thư toàn năng: Chỉ cần không vi phạm lương tri cơ bản, sẽ không ngại phối hợp một chút nói dối thiện ý khi ông chủ muốn.

Dì Trương nghe xong liền cười: “Nếu nó có thể bắt nạt người khác, dì yên tâm rồi!” Đại khái là muốn nhắc lại chuyện trước kia, thở dài: “Trương Dương nhà dì rất ngoan, có việc gì cũng cắn răng chịu đựng không chịu nói ra. May mắn còn có Hạo Hạo con làm bạn với nó, nếu không dì đã nuôi ra một cái hũ nút rồi!”

Đinh Hạo lắc đầu, còn nghiêm túc nói cho dì Trương: “Dì quá coi thường anh ấy rồi, dì! Di không biết anh ấy có bao nhiêu đen tối đâu, tội lỗi chồng chất! Tội lỗi chồng chất đó!”

Yểng Đậu Đậu nhảy nhót trong ***g một hồi, nhịn không được bay ra, đậu trên ghế bà Đinh rỉa lông. Một lát sau, từ phía sau lại cùng bay ra một chú yểng nhỏ, bộ dạng giống hệt Đậu Đậu tí hon, khiến Đinh Hạo nhớ tới Đậu Đậu lúc vừa mới tới.

Đinh Hạo nhìn yểng nhỏ, cảm thấy yêu thích, cầm đĩa lạc cho nó ăn. Yểng nhỏ sợ người lạ, do dự không dám ăn, nhảy ra trốn sau lưng bà Đinh. Đinh Hạo vừa chọc nó vừa hỏi: “Nội, đây là Đậu Đỏ sao?”

Bà Đinh khẽ nhấc yểng nhỏ lên đặt trên bàn: “Cũng không ăn! Mấy năm trước có một chú yểng kết đôi với Đậu Đậu, đẻ ra vài nhóc con, chỉ có một đứa sống được, người ta nhanh chóng đưa tới đây! Đậu Đậu thương nó lắm.” Chọc đầu yểng nhỏ: “Bé con này rất nghịch, bây giờ cả ngày ngồi trước cửa cùng Đậu Đậu chờ đậu tằm, người ta mỗi tháng tới một lần, cả hai chúng nó giống như mừng năm mới, kêu đến rộn ràng!”

Đinh Hạo vui vẻ: “Ông lão bán đậu bây giờ vẫn tới sao?”

Bà Đinh nói cho cậu: “Đến chứ, nhưng đổi thành chiếc xe tải nhỏ, chuyên môn đưa đậu cho chúng ta! Người ta hiện giờ không cần thét to nữa, dùng loại loa phát thanh tự động ấy, thanh âm thực ra vẫn không đổi. Hai ba con nhà Đậu Đậu chỉ cần vừa nghe thấy âm thanh ông bán đậu, liền kêu còn hăng hái hơn cả loa của người ta! Ha ha, người ta còn cố tình đi đường vòng ghé thăm chúng nó đưa hai bao đậu nữa cơ!”

Đinh Hạo cười không ngừng nổi, ba ăn nhiều dạy ra con thích ăn vặt nhiều, ha ha!

Đậu Đậu mang theo con cùng nhau đậu trên ghế, hai vật nhỏ tư thế giống hệt, ánh mắt giống hệt, đầu nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Đinh Hạo. Phỏng chừng thường xuyên bị bà Đinh dạy dỗ nói bốn chữ cát tường, yểng Đậu Đậu đập cánh bay qua, cọ cọ Đinh Hạo, vẻ mặt lấy lòng góp vui: “Chúc mừng phát tài!”

Đinh Hạo bị nó chọc cười, cho nó một củ lạc: “Không tệ không tệ! Đậu Đậu, nói thêm lần nữa đi!”

Yểng ta đắc ý, ngẩng cao cổ kiêu hãnh.

“Vạn sự như ý!”

“Thân thể khỏe mạnh!”

“Tôi ăn rất nhiều!”

Yểng bé nhìn thấy, học theo, cũng đập cánh bay qua lấy lòng Đổng Phi. Vật nhỏ thâm tình nhìn Đổng Phi, cũng nói ra bốn chữ: “Anh là đồ ngốc!”

Đổng Phi không chuẩn bị kịp, ngụm nước đang uống dở liền phun ra! Khiến yểng nhỏ nhà ta ướt nhẹp, bị nghẹn một bên ho khan, một bên rút khăn tay ra lau khô cho vật nhỏ: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi… Khụ khụ! Quá đột ngột, chưa kịp chuẩn bị tâm lý…”

Yểng nhỏ bi phẫn, đập cánh thật mạnh vào Đổng Phi rồi bay đi, cả đêm quay mông vào mọi người không tiếp tục hé răng nữa. Từ khi nó tới nhà này chưa từng bị bắt nạt như vậy, yểng nhỏ vô cùng thương tâm.

Đổng Phi xấu hổ, cầm khăn tay không biết nên làm gì bây giờ. Đinh Hạo vui sướng khi người gặp họa, cười sằng sặc, bà Đinh cũng vui vẻ, nơi của bà hiếm khi náo nhiệt được như vậy, nghe Đinh Hạo bọn họ nói giỡn cười không khép miệng lại được.

Đổng Phi ở một đêm rồi rời đi, trước khi đi yểng nhỏ vẫn không thèm liếc mắt nhìn anh, quệt mông hờn dỗi.

Đinh Hạo bảo anh đừng để tâm, nhìn Đổng Phi có chút xấu hổ, lại vỗ bả vai anh khuyên nhủ: “Như vậy đi, lần tới anh đến nhớ đem theo đồ yểng thích ăn, Đậu Đậu trước kia đều dỗ như vậy, đổi một bao thức ăn là sẽ bám theo anh!”

Yểng Đậu Đậu nơi chậu lan kêu một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị.

Không đến vài ngày sau, yểng bé liền được ăn thức ăn cho chim.

Nhưng không phải Đổng Phi đem tới, là Bạch Bân tự mình mang đến. Mấy năm nay Bạch Bân thật sự chưa từng tách khỏi Đinh Hạo, cơ hồ là Đinh Hạo chân trước đi, sau lưng anh liền bắt đầu nhung nhớ. Công việc của Bạch Bân mang tính chất đặc thù, cho dù tăng ca dồn việc cho xong cũng không thể bứt ra rời đi, chỉ có thể giành mấy ngày trung gian nghỉ ngơi này tới xem Đinh Hạo. Tuy vất vả hơn, nhưng nhìn thấy người anh cũng an tâm hơn rất nhiều.

Khi Bạch Bân trở về động tĩnh khá lớn, dù sao cũng tới thăm ông Bạch trước, nhìn người nhà của mình, nhà Đinh Hạo bên kia cũng không thể qua loa. Bạch Bân vừa tới thăm Đinh Viễn Biên, chuyện Đinh Hạo trốn tránh không trở về nhà liền lộ tẩy.

Bạch Bân đón Đinh Hạo từ trấn về, Đinh Hạo vừa tới nhà liền bị Đinh Viễn Biên véo tai lải nhải một thôi một hồi. Đinh Viễn Biên nghe nói Đinh Hạo không làm khách sạn nữa, chuyển sang làm công trình, trong lòng lo ngại, lĩnh vực này không thoải mái đâu.

Bạch Bân ngồi bên cạnh cùng giải thích cho Đinh Viễn Biên, nói Đinh Hạo không phải chuyên môn tập trung làm công trình: “Thầy giáo chúng con có tới, xem như cùng hợp tác giúp trường học. Hạo Hạo cũng không đổ tất cả vốn vào đó, chỉ phụ trách liên lạc các ngành, không hoàn toàn nhúng chân vào.”

Đinh Viễn Biên vẫn lo lắng, bên này có vài đứa con, cháu bạn bè của anh đều chạy đi ‘làm công trình’, làm cho hỗn độn rối loạn một đống, vận không may, hoàn toàn bôi đen thanh danh bề trên nhà mình. Đinh Viễn Biên không ngại chính mình, nhưng Bạch Bân thì sao? Bạch Bân vừa mới bắt đầu sự nghiệp, sao có thể dính phải chuyện như thế này! Hai đứa ở thành phố D xa xôi, Đinh Hạo lá gan càng ngày càng lớn, Bạch Bân lại cái gì cũng nghe theo nó, lỡ đâu gặp rắc rối thì biết làm sao!

Bạch Bân cẩn thận giải thích lại thêm một lần, Đinh Viễn Biên chăm chú lắng nghe, mãi đến khi hỏi tỉ mỉ kỹ lưỡng tất cả nghi vấn, mới tạm yên tâm. Bạch Bân biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, anh muốn cho Đinh Hạo tiếp xúc với trường học nhiều hơn, nếu có khả năng, tiếp tục tới trường học cao lên là tốt nhất.

Đinh Viễn Biên cũng hiểu cái đó rất tốt, thằng nhóc nhà anh không có tài năng đam mê lớn lao gì, hơn nữa một người bên ngoài dốc sức làm thật sự vất vả, Bạch Bân có thể che chở như vậy thì không còn gì tốt hơn.

Tỉ mỉ hơn mà nói, ý tưởng của Bạch Bân và Đinh Viễn Biên không hẹn mà cùng gặp, con họ không trông cậy Đinh Hạo có thể đạt được thành tựu lớn lao gì, thành thành thật thật nuôi ở bên người là tốt rồi. Đinh Viễn Biên cảm thấy Đinh Hạo vừa ra khỏi cửa anh liền lo lắng đề phòng, không tự chủ nghĩ đến an toàn của Đinh Hạo, thật là giảm thọ vài năm; Bạch Bân cảm thấy Đinh Hạo làm việc trong tầm mắt mình, ngẩng đầu có thể nhìn thấy, cảm giác đó thật sự rất tuyệt, thật sự là liều thuốc trường thọ.