Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm

Niềm Hạnh Phúc Vụng Trộm - Chương 3: Tỉnh rượu…





Bạch Bân uống rượu, nếu không phải người quen sẽ không nhận ra anh đang say. Mặt anh không có chút biểu tình nào, ngồi trấn định như bình thường, người ta hỏi chuyện thì đáp lại, không nói gì thì tự mình thành thành thật thật ngồi ngốc, mãi đến khi tan tiệc Đinh Hạo đến gọi anh đi.


Hai người đều uống rượu, quyết định vứt xe lại đấy, gọi điện thoại cho Đổng Phi lái xe đến đưa về ký túc xá.


Đinh Hạo bảo Bạch Bân đứng trước tòa nhà chờ, cậu ra sau bãi đỗ xe chuẩn bị. Khác với thứ tự mọi khi, bình thường đều là Bạch Bân ra sau lái xe đi đón Đinh Hạo, lần này ngược lại, Bạch Bân hơi mơ màng. Đinh Hạo nhìn thấy anh trước mặt mọi người túm lấy cánh tay mình, lập tức bị dọa, làm bộ như đang bắt tay nhanh chóng sửa lại động tác: “Ha ha, ừm, ngài Bạch, lần trước đã gặp, hôm nay nói chuyện thật vui vẻ!”


Bạch Bân nhíu mày thật sâu, cái này không giống với bình thường, có gì đó không thích hợp.


Đinh Hạo thầm rơi lệ trong lòng, người này bình thường vô cùng khôn khéo, sao vừa uống rượu vào liền không hiểu chuyện như vậy chứ! Đang ở bên ngoài, làm sao anh dám níu tay em hả…


Đinh Hạo nhân cơ hội tạm biệt nhỏ giọng dặn anh: “Đừng đi lung tung, đứng đây chờ Đổng Phi, biết chưa?”


Bạch Bân gật gật đầu, anh uống rượu còn có một ưu điểm, đó là đặc biệt nghe lời, đáp ứng rồi nhất định sẽ làm được.


Đang đứng trước cửa chờ Đổng Phi, có mấy người bước tới bắt chuyện. Trong đó có người có mắt nhìn, biết Bạch Bân lai lịch không nhỏ, cố tình hỏi thăm vài câu, còn khách khí mời Bạch Bân cùng đi xe về thành phố: “Ngài Bạch, đúng lúc chỗ chúng ta khá gần, tiện đường cùng nhau về nhé?”


Các đơn vị phân nhà ở thường cách rất gần, nhưng Bạch Bân không sống ở đó. Bình thường anh ở với Đinh Hạo, chỗ kia không tiện lắm, ở lại biệt thự nhỏ Đinh Hạo mua lúc trước, ngay cả xe cũng chọn rất cẩn thận. Nếu không Đinh Hạo cũng không vừa nhìn thấy chiếc Land Rover kia của Lý Thịnh Đông liền nhận xét là nữ tính, chứ nếu xét kỹ ra mà nói, thẩm mỹ của Đinh Hạo và Lý Thịnh Đông không khác nhau là mấy.


Bạch Bân vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ ‘đứng yên chờ Đổng Phi’, lắc đầu từ chối, cũng khách khí trả lời: “Tôi còn có chút việc, ngài cứ về trước đi.”


Mấy vị khách chỉ nói hai ba câu rồi cũng rời đi, còn có người uống rượu nhiều lảo đảo tới, từ xa đã chào hỏi anh: “A, ngài Bạch, chờ xe nào vậy? Đi đâu thế?”


Bạch Bân đứng tại chỗ ‘ừm’ một tiếng, chợt nhớ tới gì đó lại đáp lại một câu: “Phải về văn phòng một chuyện, có mấy phần văn kiện chưa sửa lại.”


Người nọ kinh ngạc: “Sao không về ký túc xá? Về đến nơi chắc cũng sắp đến tan tầm, hôm nay là thứ năm, về nhà sớm luôn cũng được!” Thấy Bạch Bân lắc đầu khăng khăng muốn đi làm việc, người nọ vui vẻ: “Người trẻ tuổi chính là như vậy, chờ đến khi các cậu lập gia đình, chỉ biết gia đình ấm áp, cả ngày ngóng trông về nhà sớm mất, ha ha!”



Đổng Phi tới rất nhanh, dừng xe dưới tầng đi đón Bạch Bân tới. Lúc về sắc mặt không tốt, cài dây an toàn hỏi Đinh Hạo: “Thiếu gia uống rượu à?”


Ông nội Đổng Phi là cấp dưới của ông Bạch Bân, được ông Bạch nhặt lại một cái mạng trên chiến trường, ông bội phục cách làm người của ông Bạch, tặng Đổng Phi sang bên ông Bạch nhờ dạy dỗ. Đổng Phi vô cùng tôn kính Bạch Bân, lúc nào cũng gọi thiếu gia thiếu gia.


Đinh Hạo nghe hắn mười mấy năm như một gọi thiếu gia, không quen cũng thành quen, nghe Đổng Phi hỏi cũng lên tiếng: “Ừ, đưa đến chỗ làm việc trước đi, lúc nãy anh chưa đến còn nháo nữa.”


Vị say rượu bên cạnh vẻ mặt trấn định khiếu nại: “Anh không nháo, anh muốn đi phê văn kiện.”


Nói xong, theo thói quen nâng cổ tay nhìn đồng hồ, nhưng không giống như bình thường nhìn thấy. Bạch Bân nhìn chằm chằm cổ tay trống trơn nửa ngày, mày nhíu chặt. Đinh Hạo ‘khụ’ một tiếng, rút đồng hồ từ trong túi ra vội vàng đeo vào tay anh: “Ở chỗ em, vừa nãy em cầm hộ anh mà.”


Người này cũng thành thật, ngồi yên cho Đinh Hạo đeo đồng hồ.


Đổng Phi phía trước làm tròn chức trách đảm đương nhiệm vụ lái xe, còn không quên nhắc nhở Đinh Hạo: “Trong phòng nghỉ có quần áo mới mua, có thể thay luôn. Đúng rồi, ngăn kéo có một hộp trà, cậu nhớ phải pha một chén trà nóng…”


Đinh Hạo vì để trấn an người say rượu mà hy sinh móng vuốt mình cho anh cầm lấy chơi đùa, nghe Đổng Phi nói vậy cũng kinh ngạc: “Anh không đi cùng sao?”


Đổng Phi trầm mặc, cuối cùng đành khuất phục dưới da mặt dày của Đinh Hạo: “Được rồi, tôi cũng lên.” Anh nhớ rõ lần đầu tiên Bạch Bân uống rượu say thiếu chút nữa hù chết Đinh Hạo, người này nửa đêm gọi điện thoại cho anh, gọi anh tới thu thập cục diện rối rắm… Sau đó liền bắt đầu theo học làm thế nào chăm sóc người say rượu, rất ít lần phải nhờ anh hỗ trợ nữa, lần này đột nhiên lại vô liêm sỉ chắc chắn không vì nguyên nhân không biết chiếu cố.


Điều thứ nhất của người trợ lý hàng đầu, thứ không thể hỏi thăm thì tuyệt không hỏi thăm.


Căn cứ vào điều lệ đã quy định, Đổng Phi giúp Đinh Hạo đưa Bạch Bân đến chỗ làm. Điều kiện văn phòng coi như tạm được, là phòng có vách ngăn làm đôi, bên ngoài làm việc, bên trong là phòng nghỉ. Bởi vì khu khai thác khá xa nội thành, được thường xuyên sử dụng, phòng nghỉ bài trí theo hình thức khách sạn, đầy đủ tất cả các vật dụng.


Đinh Hạo đỡ Bạch Bân đi vào phòng trong, vừa cởi áo khoác cho anh, xoay người liền bị Bạch Bân ôm lấy. Vị kia ghé vào vai Đinh Hạo cọ qua cọ lại, nhỏ giọng thì thầm: “Hạo Hạo, anh muốn em…”


Tai Đinh Hạo phiếm hồng: “Đừng nháo, bên ngoài còn có người.”



Vị kia cảm thấy ở trong phòng không có việc gì, vẫn nhỏ giọng thuyết phục Đinh Hạo. Mãi đến khi lỗ tai Đinh Hạo đỏ rực, một bên đẩy đẩy anh, một bên giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo: “Cái đó, Bạch Bân à, anh sao vậy? Không phải nói tốt nhất không nên ở gần người khác, ừm, ý em là… Chúng ta để người ta thấy không tốt, đúng không?”


Đổng Phi trong nháy mắt liền hiểu được mục đích Đinh Hạo muốn giữ mình lại, đồng tình liếc nhìn cậu một cái, cúi người đi ra ngoài: “Đinh Hạo, chiếu cố thiếu gia cẩn thận.”


Đinh Hạo bị Bạch Bân siết chặt, không thể động đậy, vừa định gọi Đổng Phi ở lại chợt nghe người đang ôm mình bất mãn: “Hạo Hạo, em thích cậu ta ở đây lắm à?”


Đinh Hạo không dám nói lung tung. Tính cách của Bạch Bân say rượu không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nếu nói sai để anh ghen thật, đến lúc người tỉnh có khi còn nhớ kỹ nữa! Đinh Hạo đã ăn mệt vài lần, suy nghĩ cẩn thận mới trả lời: “Em, em thấy anh phải phê duyệt văn kiện, có trợ lý ở…”


Bạch Bân coi như vừa lòng với lời này, ôm cậu đi tới giường: “Anh không cần trợ lý, Hạo Hạo, chúng ta làm đi.”


Đinh Hạo có chút không kịp phản ứng, hai cái đó có liên hệ gì với nhau vậy?!


Bạch Bân uống rượu sức lực đặc biệt lớn, hơn nữa cố chấp hơn nhiều. Đinh Hạo miễn cưỡng cho anh uống một tách trà nóng, không đợi trà nóng phát huy tác dụng, Bạch Bân lại bắt đầu túm lấy cậu, ôm cọ không ngừng. Ngay cả Đinh Hạo khuyên anh đi tắm rửa cũng không chịu, chôn ở ngực Đinh Hạo gặm cắn, mơ hồ không rõ lầm bầm: “Trước làm một lần, sau đó lại tới phòng tắm… làm.”


Đinh Hạo gõ đầu anh một cái!! Còn tính toán vậy hả!!


Bạch Bân nhanh nhẹn kéo Đinh Hạo lên giường, nhanh chóng lột sạch, một bên chơi đùa lỗ nhỏ phía sau cậu, một bên hôn môi: “Nó muốn anh đi vào kìa…”


Đinh Hạo bị anh làm cho tay chân như nhũn ra, nơi đó buổi sáng vừa được sử dụng, Bạch Bân thò hai ngón tay dễ dàng tiến vào: “Anh thừa lời làm gì, Bạch Bân anh nhớ đó, chờ anh tỉnh em… Ưm a!”


Bạch Bân lại nhét thêm một ngón tay vào, vuốt ve qua lại ở bên trong, liếm liếm khóe miệng Đinh Hạo: “Nó muốn anh… đi vào đúng không?” Nói xong còn đẩy đẩy vật kia kề sát người Đinh Hạo.


Vật cứng rắn mang nhiệt độ nóng rực cách một lớp vải ma xát nơi bụng khiến Đinh Hạo nhanh chóng thua cuộc, đây, đây so với bình thường còn… Hầu kết Đinh Hạo khẽ trượt, ngẩng đầu nhìn Bạch Bân, cẩn thận hỏi: “Bạch Bân, cái bình màu đỏ Lý Thịnh Đông lấy ra cuối cùng, là rượu gì?” Đinh Hạo giữa tiệc rượu liền bỏ trốn, đến lúc đi vào lại lần nữa chỉ nhìn thấy bình thủy tinh rượu cuối cùng kia, không có nhãn, nhìn giống như hàng cao cấp Lý Thịnh Đông cất giữ riêng.


Bạch Bân dừng lại động tác hôn môi, ngón tay vẫn ở trong thân thể cậu thưởng thụ nhiệt độ ấm áp, nghĩ nghĩ, trả lời: “… Ba loại…”


Đinh Hạo bị ngón tay anh thỉnh thoảng đâm một cái khiến xương cốt đều mềm nhũn, cậu đã bị Bạch Bân nuôi thành vô cùng mẫn cảm, không chịu nổi công phu ngón tay anh, thanh âm run run hỏi: “Ba loại hỗn hợp?” Khó trách lại say thành như vậy, hình như trộn càng nhiều Bạch Bân say càng nhanh.


Bạch Bân cắn cắn lỗ tai cậu, cởi quần áo của mình ra, ngón tay không rời khỏi cứ như vậy chôn sâu trong người Đinh hạo: “Tam… Tam tiên.” Dùng sức một cái, theo dũng đạo trơn trượt cắm thẳng vào.


Hai tay Đinh Hạo siết chặt đệm giường, thiếu chút nữa hét thành tiếng! Lúc này chẳng những tai đỏ bừng, ngay cả mắt cũng đỏ, trong đầu lăn qua lộn lại một câu:


Lý Thịnh Đông, tên chết tiệt!!!!


Bạch Bân ôm Đinh Hạo từ phía sau làm một lát, có chút không hài lòng chỉ có thể nhìn thấy gáy cậu, cắn lỗ tai lầm bầm: “Không thoải mái, không thoải mái…”


Đinh Hạo bị anh đâm đến không thở nổi, lắc lắc đầu tránh anh: “Không, không thoải mái… Thì anh ra đi…”


Người phía sau còn không thèm dừng lại, vừa lầm bầm không thoải mái vừa vuốt ve ngực cậu, ngón cái không ngừng xoa nắn đầu nhũ mẫn cảm: “Nhìn không thấy Hạo Hạo, cũng không hôn được…” Nói hai câu này, lại bắt đầu rầm rì lải nhải nhắc đi nhắc lại không thoải mái.


Nếu như đang bình thường chắc chắn Đinh Hạo đã đạp anh một cú! Nhưng Bạch Bân đang say, cậu có quát lớn cũng không có cách nào nói lý. Căn cứ theo kinh nghiệm giáo huấn lúc trước, lúc này không theo anh, lát nữa người xui xẻo khẳng định là mình. Đinh Hạo đè lại bàn tay anh đang lộn xộn, thắt lưng tận lực nâng lên kề sát anh: “Bạch, Bạch Bân… Anh đợi lát nữa, chúng ta đổi tư thế…”


Bạch Bân nghe lời dừng lại, Đinh Hạo vừa tiến về phía trước anh liền ôm lấy thắt lưng kéo trở về, đâm thêm vài lần, đừng nói đổi tư thế, thắt lưng Đinh Hạo đã mỏi rã rời.


Đinh Hạo bị anh làm cho dở khóc dở cười, cậu không định chạy trốn, nhưng Bạch Bân cố tình còn như sợ cậu chạy mất không chịu buông ra, chỉ đành lựa lời khuyên nhủ: “Anh đi ra trước đi, để em xoay người đã.”


Ngừng một lát, có lẽ Bạch Bân cũng không chịu nổi, nghe lời rời khỏi cậu. Đinh Hạo lật người lên nằm phía dưới, Bạch Bân vẫn không nhúc nhích nhìn cậu. Đinh Hạo cắn chặt răng, tách hai chân mình ra: “Tiến vào!”