Niệm Đường – A Man

Chương 83




Dương Niệm Sâm nhấc chân bước đi, nhưng Thư ký Kim lúc này lại “vi diệu” nghiêng người vứt cho cô một đạo ánh mắt.

Đường Đường lập tức giật mình, lon ton chạy theo như vừa tỉnh mộng.

“Dương…” Cô còn chưa nghĩ ra nên gọi anh như thế nào thì Dương Niệm Sâm đã dừng lại, vành tai của anh mẫn cảm động đậy.

Đường Đường phanh gấp lại, váy hoa đung đưa như những cơn sóng nhỏ, nhẹ nhàng lướt qua đầu gối tròn trịa.

Cô nhìn vào mắt anh, đối diện với con ngươi tối đen tĩnh mịch không gợn sóng, cô lắp bắp nói: “Dương…Dương tổng!”

Lời xưng hô này vừa được nói ra, trên mặt Thư ký Kim cách đó hai bước đã rơi xuống ba vạch đen.

Trịnh Hữu Tài, người đang lấm lét như tên trộm xem kịch vui từ đằng xa “ối dồi” một tiếng, che miệng xuýt chút nữa thì cười nghiêng ngả.

Ông ta muốn chụp lại cái cảnh tượng xấu hổ này rồi vừa nhìn vừa cười mấy trăm năm nữa.

Dương Niệm Sâm dáng đứng vô cùng ưu nhã, đôi chân dài miên man và dáng người hoàn hảo, nhưng khuôn mặt gầy gò lại mang đến cho anh vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

“Ồ, Đường tổng à.” Anh khách khí đáp lại. Đây là đang ăn miếng trả miếng đây mà.

Đường Đường xấu hổ vò đầu bứt tai, giống như một đứa trẻ bị ADHD* luống cuống không biết đặt tay ở đâu, một hồi mới nhớ tới nên làm thế nào.

*ADHD: Hội chứng rối loạn tăng động giảm chú ý bao gồm không chú ý, hiếu động thái quá và hấp tấp, bốc đồng.

Cô đưa tay ra, cho dù xưng hô có chút xấu hổ nhưng mà vẫn nên bắt tay chứ nhỉ.

Dương Niệm Sâm chạm nhẹ vào đầu ngón tay cô, trong khoảnh khắc cô có cảm giác như anh hơi dùng sức nhéo một chút, Đường Đường không muốn từ bỏ, rất muốn đoạt anh trở lại.

“Em tìm tôi có việc gì?” Người đàn ông đi chậm ra bên ngoài, bước chân không quá lớn, vừa đủ để Đường Đường theo kịp.

Đường ra ngoài là những phiến đá vuông vức nổi trên mặt nước, anh đi phía trước thong dong nhàn nhã, cô phía sau thì nhảy nhót lấm la lấm lét.

Khi bước đến bên bờ một hồ nước nhân tạo phẳng lặng đến mức có thể phản chiếu bóng hình hai người, Dương Niệm Sâm châm một điếu thuốc, một tay bấu lấy khuỷu tay và thưởng thức những bức tranh sơn dầu trên bức tường đá.

Đường Đường do dự: “Cái kia… cây thiên tuế đồng kia, anh có thể để cho…nhường cho em được không?”

Đúng là bỏ hay nói dở nhưng cô lại không thể không đề cập đến vấn đề này. Thật ra đến lúc này cô đã hoàn toàn tiếp nhận việc cây thiên tuế đồng rơi vào trong tay của Dương Niệm Sâm rồi, lấy lại được hay không cũng không quá quan trọng nữa.

Đơn giản là cô không biết lấy lý do gì để bắt chuyện với anh, mà cây thiên tuế đồng vừa hay lại là một cái cớ tốt.

Dương Niệm Sâm xoay người sang một bên, nhưng vẫn không thèm nhìn cô, nhưng thông qua mặt hồ phẳng lặng, anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.

Chiếc váy hoa tôn lên dáng người mảnh khảnh tuyệt đẹp, đôi chân thẳng tắp tú lệ, khuôn ngực no đũ đẫy đà, trên chân đi một đôi giày vải đế bằng, đứng giữa khung cảnh trời trăng mây nước này giống như một nàng thơ trong mắt người nghệ sĩ.

“Sao có thể? Nếu có thể nhường thì vừa nãy tôi đã không tranh giành với em rồi.” Anh nhàn nhạt nói.

Đường Đường chớp chớp đôi mắt hạnh: “Nếu xuất phát từ nhu cầu sưu tầm thì em…em có thể lấy một thứ khác để trao đổi với anh.”

Dương Niệm Sâm đi guốc trong bụng cô rồi: “Khác? Những thứ có giá trị ngang bằng khác không phải đều bị em mang đi bán đấu giá rồi hay sao?”

Đường Đường chu môi, đi tới kéo cánh tay của anh, lắc lắc nhẹ: “Anh biết hết rồi à…”

Dương Niệm Sâm nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay mình, Đường Đường ngượng ngùng thu tay lại: “Cái kia…cái đó…hay là chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?”

Dương Niệm Sâm không nói ăn, cũng không nói không ăn, chỉ đi ra ngoài, Thư ký Kim đã chờ ở nơi đó.

Đường Đường nhanh nhảu nịnh bợ anh: “Đã đến giờ ăn tối rồi, để em mời hai người ăn một bữa nhé.”

Thư ký Kim nhìn đồng hồ và nói: “Ngại quá, một lát nữa tôi còn phải đi làm một số thủ tục.”

Dương Niệm Sâm chui vào chiếc Maybach xa hoa, Đường Đường cũng mặt dày leo vào, Lão Trịnh chạy tới đập cửa: “Này, tôi cũng chưa ăn cơm!”

Đường Đường tức giận trừng mắt nhìn ông ta, lặng lẽ ra hiệu ông ta phắn đi chỗ khác.

Xe chạy thẳng đến khách sạn giữa đảo, Đường Đường lén lút xê dịch mông thẳng đến khi đùi dính sát vào người anh, chiếm tiện nghi xong

cũng không ho he một tiếng, chỉ sợ Dương Niệm Sâm sẽ lại xua đuổi mình.

“Đường tổng cứ đợi tạm thời đợi tôi ở đây.” Người đàn ông nở một nụ cười xã giao tiêu chuẩn: “Được không?”

Đường Đường đắm chìm trong hai chữ “được không” vừa lễ phép vừa lưu luyến kia. Làm sao anh có thể hỏi hai từ này chứ, chắc chắn là anh đã sắp xếp ổn thỏa hết từ trước đó rồi lại còn bày đặt.

Ngồi thẫn thờ trong sảnh hồi lâu, càng nghĩ càng đỏ mặt.

Dương Niệm Sâm thay một bộ quần áo bằng vải cotton màu xanh lam, lớp vải mỏng không thể che giấu được dáng vẻ mạnh mẽ và oai hùng của anh.

Họ chọn một chỗ ngồi trong khu vườn nhỏ bên ngoài, phóng tầm mắt ra xa vừa lúc nhìn có thể chiêm ngưỡng ánh hoàng hôn đỏ rực đang dần chìm xuống đường chân trời.

Đèn màu bật sáng, Đường Đường bất tri bất giác đã uống sạch một chai rượu vang đỏ, còn về phần người đàn ông ngồi đối diện thì ăn cũng không ăn mà uống cũng không uống.

“Bệnh tình của anh sao rồi?” Cô dịch chiếc ghế lại gần anh, tạo thành một góc vuông.

“Vốn dĩ đã không phải bệnh gì nặng, dọa đến em rồi à?”

Anh vừa hỏi thì Đường Đường ngay lập tức thụ sủng nhược kinh, suýt chút nữa đã vùi mặt vào cánh tay: “Ồ… không.”

“Vậy là em chưa hề quan tâm đến tôi rồi.” Đường Đường đứng bật dậy: “Sao có thể!”

Cô nhảy dựng lên, Dương Niệm Sâm cũng đứng dậy, đặt tiền dưới cốc rồi đi đến về phía những hàng cây cọ cao lớn rậm rạp.

Đường Đường đá giày, chân trần đi trên cát ấm, sau khi vào rừng cây, cô lấy hết can đảm nói: “Em có quan tâm đến anh mà…”

Dương Niệm Sâm ngồi xuống ghế đá, vỗ nhẹ vị trí bên cạnh, Đường Đường đặt mông xuống bên cạnh anh, hai cẳng chân trần trụi cọ sát da thịt của anh.

“Quan tâm tôi bằng cách vung tiền đấy à?”

Anh đặt tay lên lưng ghế phía sau cô, lười biếng bày ra tư thế như đang giam cô cùng một chỗ với mình.

Đường Đường nhịn không được tựa đầu vào vai anh, từ góc độ đó nhìn ngắm góc nghiêng của anh, hai mắt lấp lánh muôn vàn ánh sao: “Em làm như vậy khiến anh không vui à? Xin lỗi, em…”

Dương Niệm Sâm không tỏ ý kiến.

Đường Đường duỗi tay ôm lấy anh, hôn lên cằm anh, nửa người trên đều nhét vào trong ngực anh, xương cốt mềm nhũn, nhìn chằm chằm anh: “Anh tha thứ cho em đi được không? Trước kia đều là em sai, từ hôm nay trở đi, em muốn hiểu mọi thứ về anh, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài…”