Đường Đường lúc đầu không mấy lời nói kinh thiên động địa của Dương Thận, làm sao có thể, Dương Niệm Sâm là ai chứ? Làm sao mà anh lại vướng vào bê bối tham ô tài sản nhà nước được?
Dương Thận thoải mái ngồi xuống: “Tin hay không thì tùy, con người chứ không phải thần tiên, sao có thể mãi mãi là người chiến thắng được. Cho dù em có coi nó là thần thì cũng vô ích thôi! Vết nhơ lần này nó sẽ không bao giờ tẩy sạch được đâu!”
Đầu Đường Đường ‘ong ong’ liên hồi, cái gì cũng không nghe thấy nữa, khi đứng lên thì trời đất quay cuồng.
Dương Thận đỡ cánh tay cô, Đường Đường nhìn sang, phảng phất như nhìn thấy bóng dáng chồng của mình, mãi cho đến khi Dương Thận lên tiếng: “Em dâu, em không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?”
Đường Đường thậm chí còn không chào hỏi, cứ thế rời khỏi nhà họ Dương, những người khác còn nghĩ rằng cô ra ngoài một lát rồi về.
Tri Thu đón cô ở trung tâm thành phố, lúc đó chị gái cậu đang đứng một mình giữa biển người bao la, vẻ mặt vô hồn.
Cậu gọi cô mấy lần, Đường Đường lúc này mới ngơ ngác bước vào ghế sau.
“Đến trụ sở của Tập đoàn Bất động sản Dung Thành.”
Tri Thu chưa bao giờ thấy cô như thế này, cảm giác nặng nề và đau đớn đè chặt con ngươi và bên dưới dây thanh quản của cô, khẽ run lên.
“Chị không sao chứ, xảy ra chuyện gì rồi?” Đường Đường không có đáp lại cậu.
Trụ sở chính của Tập đoàn Dung Thành cách đó không xa, tòa nhà văn phòng rộng lớn, nhân viên vẫn làm việc đằng sau cửa kính thế nhưng trong không khí lại chứa đựng sự buồn bực và chết chóc lạ thường.
Đường Đường lấy danh thiếp của mình ra và nói rằng cô muốn tìm ông chủ của bọn họ để thảo luận về việc hợp tác, bước ra lại là một người phụ nữ trông giống công chức chính phủ.
Sau khi trò chuyện một lúc cô mới biết người phụ nữ đó là Trưởng phòng Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản Nhà nước, cô ấy tạm thời đến đây để chủ trì mọi việc liên quan đến Dung Thành.
Cô ra khỏi tòa nhà văn phòng rồi trở về biệt thự lưng chừng núi, nơi cô từng trải qua cuộc sống sinh hoạt vợ chồng cùng với một người đàn ông, nhưng trên cánh cổng sắt lớn lại dán một tờ giấy niêm phong màu vàng.
Xuyên qua cánh cổng sắt cao lớn uy nghiêm, khung cảnh tươi tốt bên trong đã bị cỏ dại mọc um tùm, hoang tàn.
Hết rồi, hết thật rồi.
Đường Đường bám vào cửa sắt, hận không thể xuyên cửa bước vào, ngực như bị thứ gì đó đâm vào, không cách nào hình dung ra được.
Khi đó, anh đến Vân Nam tìm cô, không phải vì vườn trà Thanh Hà, cũng không phải nối lại tình cảm với cô, mà là để hoàn tất thỏa thuận ly hôn.
Anh không nói bất cứ điều gì, cũng giống như khi cô gặp bất kể chuyện khó khăn nào cũng không nói cho anh biết.
Khi sự nghiệp của Dương Niệm Sâm đang trên bờ vực sụp đổ, anh vẫn nghĩ làm thế nào để bảo vệ cô, để cô không chịu ảnh hưởng bởi chuyện của anh.
Lúc đó anh cảm thấy thế nào, đã nghĩ cái gì?
Cô cái gì cũng không biết thế nên lúc đó mới có can đảm trao đi chiếc nhẫn kim cương kia.
Đường Đường chưa bao giờ hận bản thân sâu sắc như vậy, sao lòng tự trọng của cô lại mạnh đến vậy, sao lúc đó cô không chịu cúi đầu để được ở bên anh nhiều hơn một chút.
Ngẫm lại, thời gian hai người ở bên nhau quá ít ỏi, chưa bao giờ thẳng thắn đối đãi với nhau như khi cởi quần áo làm chuyện thân mật nhất.
Cô trượt dài xuống dưới cổng sắt, không nhịn được mà gào khóc, ‘hu hu’ giống như một đứa trẻ con, không biết vòng ôm ấm áp của anh đã đi về đâu.
Tri Thu xuống xe, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Không còn cách nào cứu vãn sao?”
Nước mắt của Đường Đường đột nhiên ngừng lại, cô khóc cái rắm gì, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Lần này cô dẫn đoàn đội phô trương thanh thế đi tới Tập đoàn Dung Thành, nữ Trưởng phòng họ Văn đã biết lai lịch của cô, tươi cười đón cô vào văn phòng.
“Thời điểm bây giờ có chút nhạy cảm, không phù hợp để bàn chuyện hợp tác với cô Đường đây rồi.”
Đường Đường lắc đầu: “Tôi tin rằng chồng tôi không hề có hành vi phạm tội như các cô nói, chủ yếu là do tình huống của Tập đoàn Dung Thành tương đối mẫn cảm, bọn họ còn chưa thương lượng xong mà thôi.”
Trưởng phòng Văn cười nói: “Không đơn giản như cô nói đâu. Hơn nữa theo tôi được biết, cô Đường đây và Dương tổng đã ly hôn từ lâu cho nên cô không cần phải bước vào vũng bùn này.”
Mắt hạnh của Đường Đường đã ẩn chứa nước mắt: “Tình nghĩa vợ chồng giữa chúng tôi cả đời này cũng không thể nào phai nhạt được.”
Đương nhiên, sự việc không hề đơn giản. Sau đó Đường Đường đã tìm đến Trịnh Hữu Tài – người đã được coi là một chuyên gia bất động sản ở Tấn Đông, ông quen biết không ít lãnh đạo bên phía chính phủ.
Mà các nhà lãnh đạo hầu hết đều hoan nghênh các doanh nhân có thực lực và danh tiếng, Đường Đường và lão Trịnh ở Tấn Đông “trường tụ thiện vũ”*, hứa hẹn dự án này dự án kia, đảm bảo nộp thuế hàng năm
đầy đủ, lại làm từ thiện này nọ, cuối cùng mới gặp được vị lãnh đạo giữ vị trí cao nhất ở Tấn Đông.
*Trường tụ thiện vũ: Có đủ điều kiện thì làm gì cũng được, chẳng khó khăn gì, ví như tay áo dài múa giỏi.Về phần nhà họ Dương, Dương Thận đã nắm toàn bộ quyền lực, theo lời hắn thì ông nội Dương sức khỏe không tốt, nếu bị kích thích có lẽ cũng không sống được bao lâu.
Hôm nay, Đường Đường mặc một chiếc sườn xám cùng với Tri Thu và các Giám đốc điều hành cấp cao của cô đến khách sạn để gặp lãnh đạo.
Trưởng phòng Văn của Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản Nhà nước cũng đi theo vị lãnh đạo kia đến đây, âm thầm cười khẽ an ủi bọn họ rồi cúi đầu nói hai câu với lãnh đạo.
Lãnh đạo tỏ vẻ thân thiện, song phương đàm phán mặc dù rất khó khăn nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Dung Thành cần phải gạt bỏ nghi ngờ sang một bên, hoặc là nói trước khi muốn vứt bỏ nghi ngờ thì tốt nhất là nên bù đắp lại số tài sản đã bị thất thoát.
Số tài sản này đương nhiên là được tính từ khi Tập đoàn Dung Thành được thành lập cho đến khi cải tổ lại bộ máy. Đó là một con số khổng lồ.
Đường Đường không kì kèo mặc cả, cũng không cần trả giá bởi cô đã làm nhiều việc như vậy thì phía chính phủ cũng sẽ không cố tình muốn chiếm tiện nghi của cô.
Quay đầu trở về Vân Nam, Thẩm Vĩnh Thanh nghe được tiếng gió đã sớm chờ sẵn, xụ mặt gầm nhẹ: “Chị điên rồi! Tập đoàn Bảo Sơn là căn cứ địa của chúng ta, vậy mà chị lại muốn bán công ty cung cấp sản phẩm trọng tâm cốt lõi nhất của chúng ta đi? Còn lại một đống cặn bã vô giá trị để làm gì?”
Cho dù Thẩm Vĩnh Thanh có phản đối thế nào thì cũng không thay đổi được quyết định của Đường Đường.
Công ty con mới được niêm yết vừa cứ thế mà chắp tay tặng cho người khác, cũng như những bảo vật quan trọng nhất của nhà đấu giá Hải Đường, một số mặt hàng khác cùng với số tài sản đã bị chôn vùi hàng chục năm sau núi của nhà họ Đường đều nhanh chóng được mang đi bán đấu giá.
Trong vòng một tháng cô đã gom đủ số tài sản giá trên trời đó, Đường Đường không khác gì một kẻ táng gia bại sản ngồi trong văn phòng chờ Trưởng phòng Văn với Giám đốc ngân hàng tới nhận.
Tuy nhiên, giữa quá trình tiếp nhận, Trưởng phòng Văn nhận được một cuộc gọi quan trọng, sau đó bước vào với một nụ cười gượng gạo và nói: “Haizz, những việc chúng ta làm bấy lâu nay đã tốn công vô ích rồi!”