Nhà đầu tư đã tự mình tìm tới cửa thì cô không thể nào bạc đãi người ta được nên đã đề nghị tới một nơi mát mẻ rồi tính tiếp.
Trà quán là một kiểu nhà sàn điển hình ở Vân Nam, được chống đỡ bằng cọc và lơ lửng trên không, khi người ta bước lên tấm ván gỗ sẽ hơi rung động, giống như trái tim của Đường Đường vậy.
Bốn phía của căn nhà được bố trí theo phong cách mở, phía trên trần nhà là một chiếc quạt trần ‘ong ong’ xoay tròn.
Một cô gái mặc trang phục dân tộc Lê bưng trà đến, Đường Đường đưa tay mời anh ngồi xuống uống tách trà nóng.
Nhưng ngồi xong rồi mà cô lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Tiếng côn trùng râm ran che lấn át lời giới thiệu của thư ký Kim về bối cảnh công ty đầu tư của bọn họ. Anh ta giới thiệu vô cùng tỉ mỉ, cứ như thể đây là lần đầu tiên gặp Đường Đường và bọn họ tới đây là để hợp tác đầu tư.
Dương Niệm Sâm bưng trà lên nhấp một ngụm, đột nhiên xen vào: “Đường tổng thấy thế nào?”
Một câu Đường tổng, hai câu cũng Đường tổng khiến Đường Đường xấu hổ muốn chết.
Thành thật mà nói, công việc của cô có được như ngày hôm nay một phần lớn cũng nhờ có người đàn ông ở trước mặt đây, tinh thần cởi mở và dũng cảm thách thức xu hướng như vậy là năng lực không thể thiếu đối với mỗi một người tư bản.
“Tôi đã nắm được đại khái về quý công ty, chỉ là chúng tôi chưa có ý định thu hút vốn đầu tư từ nước ngoài.”
Cuối cùng Đường Đường cũng ngẩng mặt lên, thẳng thắn đối mặt với quá khứ.
Không ngờ, Dương Niệm Sâm đột nhiên cúi đầu ho khan, sắc mặt tái nhợt, thư ký Kim vội vàng lấy hộp thuốc từ trong túi xách ra.
Một hộp nhựa hình chữ nhật chứa đầy những viên thuốc đủ màu sắc.
Đường Đường nóng nảy đến mức nghía cả cổ sang: “Anh bị bệnh gì vậy?”
Vừa hỏi xong cô đã thấy căng thẳng, hình như mình hơi nhiều chuyện rồi, mình hỏi như vậy có vẻ quá mức thân mật rồi.
Thư ký Kim vừa định trả lời, ông chủ Dương vừa mới uống thuốc xong xua tay cắt ngang: “Không có gì, chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi, tôi vẫn chưa thích nghi được với thời tiết ở đây.”
Đường Đường lại ‘ồ ồ’ mấy tiếng, nghe ngốc không chịu được: “Vậy thì chúng ta nghỉ ngơi trước đi, công việc thì cứ để sau.”
Nói xong, cô ngay lập tức sắp xếp để bọn họ lên tầng nghỉ ngơi.
Cô đi đi lại lại ở tầng hai, mấy lần muốn đi lên rồi lại thôi khiến cho Tri Thu đang đứng khoanh tay bên cạnh không nhịn được mà cười phá lên.
“Muốn quan tâm người ta thì lên đi.”
Đường Đường ưỡn ngực: “Ai bảo thế! Cút sang một bên, chính sự thì không lo mà cứ ở đây hóng chuyện bát quái!”
Chiều tối, Đường Đường chạy vào bếp đốc thúc bên đó làm một bàn thức ăn ngon để tiếp đãi mấy vị khách quý.
Dương Niệm Sâm đã thay một bộ quần áo bình thường, một chiếc áo rộng bằng vải lanh màu trắng, bên dưới là chiếc quần lụa ống rộng mà đàn ông Vân Nam thường mặc, ống quần được thêu những hoa văn cây cối.
Ái chà chà! Đúng là “cảnh đẹp” nghìn năm có một.
Thư ký Kim cũng mặc một bộ quần áo tương tự, nhưng nhìn lại không được tự nhiên giống như ông chủ của anh ta.
Mấy người vây quanh bàn ăn, Đường Đường chỉ nồi canh cá nấu chua ở giữa nói: “Đây là món ăn đặc trưng của vùng này, hương vị rất được, anh ăn thử đi.”
Thái độ ân cần của cô khiến cho người khác còn tưởng rằng tập đoàn Bảo Sơn mới là bên cần công ty khác rót vốt vào vậy.
Đường Đường không nhận ra ánh mắt kỳ quái của người khác, còn Dương Niệm Sâm thì làm như không nhìn thấy.
Rượu anh uống là rượu nếp ngọt do chính vườn trà ủ, càng uống mặt Đường Đường càng đỏ hơn, lén nhìn Dương Niệm Sâm, không ngờ sắc mặt của anh càng lúc càng trắng bệch.
“Xin lỗi, tôi hơi khó chịu.”
Người đàn ông đứng dậy rời khỏi bàn, thư ký Kim cũng đi theo sau.
Một lúc sau, Đường Đường bưng một bát canh gà tới gõ cửa, người mở cửa là thư ký Kim. Anh ta liếc nhìn toilet nói: “…Dương tổng không hợp với khí hậu ở đây lắm.”
Đường Đường ngẩn người, bây giờ cô mới nhận ra mình đã làm chuyện ngu ngốc. Anh đã không thoải mái như vậy mà chiều nay cô lại dặn người ta làm nhiều món kích thích vị giác như vậy.
“Để tôi đi gọi bác sĩ, phiền anh chăm sóc cho anh ấy một lát.”
Vừa nói xong thì Dương Niệm Sâm mặt đầy nước lã chã đi ra, không thèm nhìn Đường Đường, ngồi ở trên giường bấm điện thoại.
Đường Đường đưa khăn lông qua cho anh, ngượng ngùng nói: “Anh lau mặt đi.”
“Cám ơn.” Giọng đối phương rất bình thường.
Cô lại bưng bát canh tới: “Canh này rất nhạt, lúc nãy anh chưa ăn được bao nhiêu, hay là uống chút canh cho ấm bụng đi?”
Người đàn ông chậm rãi nâng mí mắt, trong con ngươi đen kịt hiện lên một tia cảm xúc, khiến cô không nhịn được mà mặt đỏ tai hồng.
Anh đặt điện thoại xuống, đặt tay lên đùi, dựa vào thành giường tỏ vẻ ốm yếu: “Em đút cho tôi.”
Đường Đường đi tới đút cho anh, cổ tay dường như không thể cầm nổi thìa nhỏ. Hai thìa đầu tiên còn tốt, sau đó cô như thèm thuồng mà nhìn chằm chằm vào môi anh, nhìn đôi môi mỏng dè dặt mở ra như thế nào, đầu lưỡi lại làm sao cuốn lấy chiếc thìa, lực đạo theo chiếc thìa truyền tới khiến đỉnh đầu cô cũng muốn bốc khói.
Lần thứ ba đưa thìa qua, canh đổ xuống đùi người đàn ông. Anh không tránh mà chỉ lặng yên liếc nhìn dưới đùi mình rồi giơ tay nắm lấy cổ tay cô: “Mặt em làm sao mà đỏ vậy?”
Đường Đường không hề giãy giụa, dường như đây là thứ mà bản thân đã khao khát đã lâu, trong lòng như có một ngọn núi lửa đang phun trào.
Cô chớp chớp mắt thật nhanh, cố gắng giữ thể diện, nhưng cũng muốn…
Lại gần thêm chút nữa… Hơi nóng hừng hừng trên cổ tay như thiêu đốt tất cả các dây thần kinh có trong người cô.
Tác dụng chậm của rượu nếp ngọt khiến đầu óc cô quay cuồng, không nhịn được nói mấy lời hạ lưu: “Không phải anh muốn bàn chuyện hợp tác sao? Bàn cũng được thôi nhưng trước đó anh phải ngủ cùng tôi một lần.”
⌇ ⌇