Niệm Đường – A Man

Chương 4




Lão Lục sau khi tiễn người đi thì thở phì phò quay trở lại: “Các người tới đây để làm việc hay là đến để bới lông tìm vết?”

Mắt hạnh của Đường Đường cong lên mang theo ý cười, nhìn vừa hồn nhiên vừa trong trẻo, quả thực là người gặp người thích.

Sự tức giận của lão Lục đã vơi đi không ít: “Mất cả hứng, về hết đi!”

Đường Đường cởi găng tay, nghiêng đầu liếc mắt nhìn lão ta: “Ồ, vật kia quả thực là có vấn đề.”

Hỏa khí của lão Lục một lần nữa dâng lên, trừng mắt nói: “Cô có ý gì? Cô nói tôi dẫn cô đi mua đồ giả đấy à?”

Cô cười cười lộ ra hai hàm răng trắng nhỏ: “Tôi cũng chưa nói là đồ giả mà.”

Cô còn không sợ chết nói tiếp: “Để xem ông dùng danh nghĩa gì để bán nó đi.”

Vàng là vàng, cục đá là cục đá, xét theo thành phần thì không có phân biệt thật giả.

Nhưng niên đại của vàng, đến từ đâu, bao nhiêu năm thì được coi là đồ cổ và được lưu truyền từ ai, tất cả đều tạo nên sự khác biệt vô cùng lớn. Nếu như đồ vật thời nhà Minh được giao dịch như đồ nhà Đường, hay vàng hiện đại trải qua mài giũa cho cũ đi rồi coi là đồ nhà Minh thì lợi nhuận khổng lồ thu được chắc chắn sẽ nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.

Lão Lục mặt lạnh đưa hai người trở lại khách sạn, trước khi đi còn nói: “Đấy là quy tắc của tiệm đồ cổ, không được mời thì không được thẩm định*. Mặc kệ cô có chướng mắt hay không thì cũng đừng có mà nói năng lung tung!”

*Nguyên văn là “phi thỉnh mạc giám”

Không phải là Đường Đường không hiểu, “không được mời thì không được thẩm định” ý chỉ đây là giao dịch giữa hai bên, không ai mời cô

làm cố vấn thì cô không có tư cách chen chân vào. Ở tiệm đồ cổ cũng không có cái gì là tuyệt đối, nếu biết nhìn hàng thì sẽ chiếm được đồ tốt; ngược lại nếu không biết nhìn hàng lại tưởng bắt được món hời thì cũng đừng trách người khác khinh thường.

Tất cả đều là hai bên tự nguyện, xem hàng cũng là dựa vào trình độ của chính bản thân, tiền trao cháo múc rồi thì cũng không có chuyện hoàn lại.

Cô nói như vậy đơn giản là muốn thăm dò điểm mấu chốt của lão ta.

Lão Lục sau khi phát tiết một hồi thì đen đủi nói: “Nếu không phải có người ở giữa thì tôi đã cho hai người cút xéo từ lâu rồi!”

Liên tiếp ba ngày sau đó bọn cô không nhận được chút tin tức nào từ lão Lục, có lẽ là muốn đem con bỏ chợ rồi.

Tri Thu xuống lầu mua mỳ thịt dê, khi quay lên còn cầm theo một tờ giấy.

Hóa ra là Tô thiếu mua chiếc lược kia, anh ta để lại số điện thoại, muốn gặp mặt nói chuyện với Đường Đường.

Tri Thu ở lại khách sạn để đánh lạc hướng mấy tên tai mắt, còn cô thì giả vờ đi dạo chợ đêm, sau đó rẽ vào một hẻm nhỏ, ngồi lên ô tô của Tô thiếu.

Tô thiếu mặc một bộ tây trang màu trắng, đưa cho cô một ly champagne.

Cô không đụng tới, để xuống khay rồi nói thẳng: “Không cần phải khách khí, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi.”

Dứt lời, cô liền ung dung thong thả đeo găng tay.

Tô thiếu nhếch môi cười: “Nhìn bộ dáng này của cô có vẻ rất chuyên nghiệp đấy. Tốt nghiệp trường nào? Ngành gì?”

Đường Đường không trả lời lại, cô móc đèn pin mini từ trong túi ra, soi vào những chi tiết hoa văn trên thân cây lược.

Vẫn là cái lần trước, không bị đánh tráo.

Tri Thu thấy cô mang biểu tình uể oải trở về, hỏi: “Thương lượng xong rồi à?”

Đường Đường dựa vào sô pha, bực bội ngẩng đầu lên nói: “Xong rồi. Cái lược đó không phải đồ thời Đường.”

Tri Thu gật đầu đồng ý, cô nói không phải thì chắc chắn là không phải.

“Cậu đi thu dọn đồ đạc đi, 12 giờ đêm chúng ta sẽ xuất phát.”

Tri Thu vừa quay đi, Đường Đường đã không thoải mái. Bộ tây trang màu trắng Tô thiếu mặc kia, cô cũng đã từng thấy Dương Niệm Sâm mặc qua rồi.

Thời buổi này còn có mấy ai dám mặc một bộ đồ thuần trắng chứ?

Tên Tô thiếu đó mặc vào không khác gì một tên nhị thế tổ 250[1], còn khi Dương Niệm Sâm mặc vào thì trông rất gọn gàng, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

[1]  Nhị thế tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.

250: đồ ngu

Trong đầu cô không ngừng hiện ra thân ảnh của người đàn ông, rồi cả khi đôi môi mỏng của anh đoạt lấy quyền chủ động.

Một ngày sau khi sự cố ở bờ sông xảy ra, cô thức dậy từ rất sớm nhưng tâm hồn cứ như treo ngược cành cây. Vì vậy, cô chỉ có thể vào thư phòng vùi đầu làm hết việc này đến việc khác.

Khi cô vừa xuống đến phòng khách, cô liền thấy Dương Niệm Sâm đang bàn chuyện cưới hỏi với ông nội. Anh vung tay rất hào phóng, đưa cho ông nội một tờ giấy liệt kê những thứ cần thiết cho lễ đính hôn.

Ông nội liên tục nói tốt, sau đó lại do dự hỏi: “Cháu và Đường Đường… bàn xong rồi hả?”

Dương Niệm Sâm gật đầu: “Bàn xong rồi.”

Lúc ấy trán cô nóng lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ vọt tới: “Em bàn xong với anh lúc nào?”

Anh cau mày nhìn cô và không nói gì. Giống như anh đang nhìn vào một đứa trẻ không hiểu chuyện, một vai hề nhảy nhót.

Trái tim Đường Đường đông cứng tại chỗ.

Cái người ôn nhu, kiên nhẫn trước đó chạy đi đâu rồi?

Chính cái ánh mắt lãnh đạm này của anh đã khiến cô hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.

Cứ như cô là một đứa nhỏ phạm lỗi đang bị phụ huynh hung hăng dạy dỗ.

Nhưng cô không muốn đôi co trước mặt ông nội, cắn răng nói: “Tôi không đồng ý, không cần phải bàn bạc gì nữa!”