Dương lão tiên sinh khi thấy Đường Đường có thể nói là vô cùng vừa lòng.
Không có điểm nào để ông không hài lòng cả.
Ban đầu ông còn lo lắng thằng cháu trai của mình sẽ thấy phản cảm với hình thức hứa hôn kiểu cũ này, rồi cả việc không biết cô cháu dâu lớn lên ở vùng thôn xóm kia có “lên được mặt bàn” hay không, hay lại làm Niệm Sâm của ông chướng mắt.
Nhưng sau khi Đường Đường xuất hiện thì tất cả những lo lắng này đều biến mất.
Cô bé có vẻ ngoài ưa nhìn, dáng người tốt, có khí chất, hơn nữa thoạt nhìn còn rất ngoan ngoãn.
Mấy chị em dâu bên chi thứ nhất với chi thứ ba đều xúm đến vây quanh Đường Đường, không ngừng trêu chọc cô.
Bảo mấy người đó không có thành kiến với cô thì đúng là mơ tưởng.
Mỗi một người trong số bọn họ, có người nào từ xuất thân, hoàn cảnh gia đình, trình độ học vấn rồi cả khả năng tài chính, có ai không thuộc cái vòng tròn thượng lưu này chứ.
Cứ như thể Dương Niệm Sâm đã tùy tiện lôi một đứa rửa bát thuê về làm vợ vậy, nực cười chết mất.
Dương lão tiên sinh ngồi một bên nghe đủ loại lời nói ngoài mặt khách sáo, nịnh hót nhưng thực chất là châm chọc và thăm dò, đau hết cả đầu.
Mặc cho người khen người chê, Đường Đường vẫn giả ngu, phép tắc vẫn đâu vào đấy.
“Quan trọng là tính cách của Tiểu Đường vô cùng phù hợp với cháu đấy.”
“Niệm Sâm à, tính khí của cháu hơi quá đấy.”
Dương Niệm Sâm không ngồi nổi nữa, đứng dậy đi ra ngoài. Thân hình cao lớn đĩnh bạt kéo cô vợ nhỏ của mình tới trước mặt: “Nếu bác cả thích Đường Đường đến vậy thì ngày cưới bác nhớ đem theo một bao lì xì thật dày nhé.”
Ngay cả khi cười cũng mang theo tính công kích, hai tròng mắt đen như mực sau thấu kính nhìn chằm chằm nam nữ già trẻ lớn bé trong phòng khiến cho ai nấy đều không khỏi bồn chồn.
Dương Thận đang ngồi trên sô pha kịp thời đứng ra hòa giải.
Dương Thận là con trai độc nhất của chi thứ nhất, nhận nhiệm vụ tiễn đôi vợ chồng trẻ ra đến tận cửa lớn.
Dương Niệm Sâm đi về phía gara lấy xe, Dương Thận đứng cùng Đường Đường trong chốc lát.
“Vất vả cho em rồi.”
Giọng nói của hắn vô cùng mềm nhẹ, như hàng liễu phất phơ trước gió, mang theo chút chần chừ: “Nhà có nhiều người, em lại là người mới đến, khó tránh khỏi chút thiệt thòi.”
Đường Đường nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, đúng là một người đàn ông lịch lãm, quý phái.
Vẻ ngoài cũng rất bắt mắt, nhưng so với Dương Niệm Sâm thì phải gọi là “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, khác nhau một trời một vực.
“Em còn nhỏ, nếu sau này Niệm Sâm bắt nạt em thì em có thể nói với tôi.”
—
Dương Niệm Sâm mặt lạnh lái xe, bàn tay thon dài xinh đẹp đặt trên vô lăng, mỗi một khớp xương đều ẩn chứa sự khống chế và sức mạnh của giống đực.
Ngay cả những ngón tay của anh cũng cất giấu cảm xúc.
Đường Đường nhìn ra được, nhưng cô cố tình không hỏi đấy, chỉ âm thầm thưởng thức.
Với cô, những khớp xương rực rỡ như này có sức kích thích độc nhất vô nhị.
Khi dừng đèn đỏ, người đàn ông lên tiếng: “Em và anh cả nói cái gì vậy?”
Thăm dò quá rõ ràng, Đường Đường trả lời qua quýt: “Tôi và anh ta không nói cái gì cả.”
“Sao nào? Anh không thích tôi tiếp xúc với bọn họ hả?” Dương Niệm Sâm dừng một chút: “Không phải.”
Sau khi vượt qua đèn đỏ, anh mới nói: “Mối quan hệ giữa tôi với chi thứ nhất và chi thứ ba không được tốt, bọn họ không có ý tốt đâu, em chú ý chú.”
Đường Đường liếc nhìn anh, Dương Niệm Sâm nhìn thẳng phía trước, trưng ra bộ mặt tuấn tú.
Đúng là phí của giời, anh ta không biết đường mà học hỏi anh cả của mình hay sao?
Có lẽ anh ta cũng hiểu người như Dương Thận sẽ hấp dẫn phụ nữ hơn nên lần đầu tiên đến thôn Tê Hà mới lấy bộ dáng đó để lừa gạt cô?
Đường Đường liếm môi, tránh xa khỏi bàn tay của anh: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”
Dương Niệm Sâm xoay người nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, cảm giác không vừa lòng lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Vẫn còn một tháng nữa mới tới đám cưới, nên căn hộ sân vườn của khách sạn vẫn luôn là nơi ở của đôi vợ chồng trẻ.
Luật sư Tôn mang theo trợ lý đến và đặt một chồng tài liệu dày cộp lên bàn.
Dương Niệm Sâm nhìn lướt qua thỏa thuận trước hôn nhân dài dằng dặc một lần, vẫn có chút lưỡng lự.
Luật sư Tôn đương nhiên cũng không muốn đứng im nhìn anh hành động hồ đồ: “Niệm Sâm, đây là sự đảm bảo chung cho cả hai người. Chỉ khi tài chính rõ ràng thì cậu mới có thể tránh được những tình huống xấu sau khi kết hôn, hay thậm chí cả khi ly hôn sau này.”
Dương Niệm Sâm ngả ra sau, hai khuỷu tay đặt lên thành ghế, ngón tay cái day huy*t thái dương.
Anh không nghĩ rằng Đường Đường có thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho anh.
Cô có thể biết được cái gì chứ?
Cho dù có một ngày tâm tình của cô xoay chuyển, muốn duỗi tay một phen, nhưng cô có thể duỗi được đến đâu?
Tất cả các công việc, quyền sở hữu tài sản đều cần qua tay của anh mới có thể tiến hành.
Luật sư Tôn không khỏi hãi hùng khiếp vía, nói ra thì quá mất mặt rồi – ông vua của thị trường tư bản giết người không chớp mắt này vậy mà lại mắc phải một sai lầm cơ bản nhất.
Lòng người có thể đáng giá bao nhiêu?
Một trăm vạn không được, một ngàn vạn được không? Một ngàn vạn không được vậy thì gấp mười lần số đó thì sao?
Đến ngay cả học sinh tiểu học cũng hiểu cái đạo lý này, vậy mà cậu còn ở đây do dự?
Cuối cùng hắn thỏa hiệp nói: “Cậu sợ bạc đãi cô ấy thì hoàn toàn có thể lập một tài khoản ngân hàng rồi định kỳ gửi tiền vào đó để cô ấy chi tiêu
hàng ngày. Nếu có nhu cầu đặc biệt nào thì có thể liên lạc với cậu, sau đó ngân hàng bên kia sẽ giải quyết cho cô ấy. Thà như vậy còn hơn là sau này sổ sách rối tung.”
Luật sư Tôn “thiện giải nhân ý”[1] tìm được cô vợ nhỏ của Dương Niệm Sâm tại nhà ăn của khách sạn.
[1] Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người; giỏi đoán ý người
Thật bất ngờ, cô gái nhỏ không hề phản đối thỏa thuận trước hôn nhân.
Đường Đường lật bản thỏa thuận, đọc nhanh như gió, trong mắt của luật sư Tôn thì cô không khác gì đang tùy tiện lật xem.
“Được rồi, tôi cảm thấy như vậy cũng khá tốt.”
Đường Đường ký tên, luật sư Tôn không ngờ cô lại xuống bút nhanh như vậy, không chút do dự, không hề chớp mắt.
Hắn cầm bản thỏa thuận xác nhận lại một lần, đó là một dòng chữ nhỏ, đẹp đến mức có thể gọi là hình mẫu chữ nhỏ cổ điển.
Trái tim hắn run lên, thầm nghĩ có phải mình đã khi dễ cô gái nhỏ nhà người ta rồi hay không?
Đường Đường đắc ý cười: “Chữ viết của tôi cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ?”
Trên trán luật sư Tôn xuất hiện ba đường gạch đen: “Đúng thật là ngàn dặm mới tìm được một người có chữ viết tốt.”